Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 265: Phong ba nổi lên (5)

"Vô Trần ca ca", Nam Cung Tử Phượng tựa như không nhìn thấy lửa giận trong mắt đối phương, nhẹ nhàng cất bước tiến lên, thâm tình nói, "Chỉ cần ngươi cưới ta, ta cam đoan sẽ không cho ngươi đội nón xanh, ta tốt hơn gấp nhiều lần so với nữ nhân Mộ Như Nguyệt kia, nàng hoa tâm như vậy không có tư cách gả cho ngươi, ta cũng không để ý chuyện ngươi đã có quan hệ phu thê với nữ nhân khác, cũng không để ý đến những mặt khác, ta sẽ làm ngươi có sự tôn nghiêm mà một nam nhân nên có, cũng cho ngươi quyền lợi mà ngươi đáng được hưởng, Mộ Như Nguyệt vẫn luôn không muốn ngươi nạp thiếp, nàng căn bản không yêu ngươi, thật sự yêu một người thì dù ngươi kia làm chuyện gì có lỗi đều có thể nguyện ý chấp nhận, tình yêu chân thành... cũng sẽ cam tâm tình nguyện cùng nữ nhân khác chia sẻ một chồng."

Thật ra Nam Cung Tử Phượng cũng không phải không để bụng, nàng chỉ hiểu rõ nam nhân thích dạng nữ nhân thế nào.

Thân là một nam nhân sao có thể không yêu đương vụng trộm? Nếu đã nếm đủ hương vị của một nữ nhân rồi thì sẽ muốn thay đổi khẩu vị, đó là bệnh chung của nam nhân, bọn họ đều thích hiền thê lương mẫu, có thể thay bọn họ quản lý tốt hậu viện, chỉ có loại nữ nhân ghen tị như Mộ Như Nguyệt mới có thể độc chiếm Vô Trần ca ca.

Kiếp trước nếu không phải tại nàng, mình làm sao có thể cô độc suốt đời?

Cho nên mối hận này chưa bao giờ thay đổi.

Oanh!

Dạ Vô Trần nâng tay lên, một ánh sáng đen từ trong tay áo bắn ra, đánh vào ngực Nam Cung Tử Phượng, sau đó từng luồng khí âm lãnh đánh vào người nàng, nàng căn bản không có sức chống cự.

Phụt!

Nam Cung Tử Phượng phun ra một ngụm máu tươi, thân thể văng ra ngoài, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Dạ Vô Trần, cực kì đau lòng.

"Đời này kiếp này, Dạ Vô Trần ta chỉ là nam nhân của một mình Mộ Như Nguyệt."

Không phải nàng là nữ nhân của hắn, mà hắn là nam nhân của nàng.Lời này cũng đã chứng tỏ địa vị của Mộ Như Nguyệt trong lòng hắn.

Hắn thà vứt bỏ thiên hạ, từ bỏ tất cả, duy nhất không thể vứt bỏ chính là nữ nhân kia. Cho dù phải tự phế thực lực cũng muốn bảo hộ nàng chu toàn, tình cảm của hắn đối với nàng còn có gì phải nói nữa?

Vì nàng, cho dù lấy cả cái đại lục này để trao đổi hắn cũng sẽ không đổi, thiên hạ ba ngàn con sông, hắn cũng chỉ nguyện lấy một gáo này, đời đời kiếp kiếp sẽ không thay đổi.

"Nguyệt Nhi ở đâu?" Ánh mắt Dạ Vô Trần âm trầm, đóa mạn đà la trên mặt càng khiến hắn thêm tà mị, con ngươi tím tràn ngập sát ý nhìn Nam Cung Tử Phượng: "Đừng để bổn vương phải hỏi lại lần nữa."

Nam Cung Tử Phượng đau lòng không cách nào kiềm chế.

Nam nhân nàng yêu lại vì một nữ nhân khác mà đối với nàng như vậy...

"Ha ha ha!"

Đột nhiên, nàng ngửa đầu cười ha hả, tiếng cười điên cuồng, quyết liệt: "Dạ Vô Trần, nàng đã chết, chết dưới quỷ diễm của ta, ha ha ha, cho dù ngươi yêu nàng sâu đậm thì thế nào? Nàng đã chết, hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này, ngươi và nàng vĩnh viễn không thể ở bên nhau!"

Nếu hắn không tin Mộ Như Nguyệt tư tình với người khác, vậy thì để hắn nghĩ rằng Mộ Như Nguyệt đã chết đi.

Dù là hận, nam nhân này cũng sẽ nhớ Nam Cung Tử Phượng cả đời...

Dạ Vô Trần không nói gì, trong bóng đêm, đôi mắt tím của nam nhân âm trầm đáng sợ, lệ khí toàn thân bùng nổ, tràn ngập sát ý khiến Nam Cung Tử Phượng có cảm giác sinh mệnh mình đang tuột ra khỏi sự khống chế của bản thân.