Tuyệt Kiếm Đoạn Trường Nhai

Hồi 2

 Chưa đầy nửa giờ sau, mọi người đã vào đến Tân Than Trấn, đây là một thị trấn lớn nhất nằm về phía đông Ba Đông, đường xá sạch sẽ, phố chợ phồn vinh.

Lưu Hậu đưa hai người đến trước một ngôi nhà to, nói:

- Đây là phân cục của Thanh Tùng Tiêu Cục, tổng tiêu đầu Tráp Sí Kim Hổ Đơn Lượng, nội ngoại công đều rất cao thâm.

Đào Lâm có nghe nói đến Tráp Sí Kim Hổ Đơn Lượng, người này rất có uy vọng ở các vùng dọc theo Trường Giang, hẳn có thể cho mình trú ngụ trong tiêu cục để Lý Thuần Như dưỡng thương.

Dìu Lý Thuần Như vào Thanh Tùng Tiêu Cục, Tráp Sí Kim Hổ Đơn Lượng đi vắng, nhưng trong tiêu cục có rất nhiều phòng trống, lập tức họ dành cho Lý Thuần Như một gian.

Lý Thuần Như vừa nằm trên giường thì đã thở hổn hển, Lưu Hậu từ giã đi lo việc riêng. Đào Lâm mãi đến khi đặt Lý Thuần Như nằm lên giường mới cảm thấy mặt mày xây xẩm, mắt đổ đom đóm.

Hai ngày qua nàng chẳng có chút gì vào bụng, chỉ vì lo cho Lý Thuần Như mới cố gắng chịu đựng, giờ Lý Thuần Như tạm thời không cần đến nàng chăm sóc nữa, nàng mới cảm thấy sức cùng lực kiệt, ngồi xuống không muốn nhúc nhích nữa.

Nghỉ ngơi hồi lâu, Đào Lâm mới bảo người làm việc trong tiêu cục mang thức ăn đến, nàng ngấu nghiến ăn xong mới cảm thấy khỏe hơn. Đưa mắt nhìn Lý Thuần Như, chàng ăn được chút ít, thấy tinh thần cũng có phần khá hơn.

Chịu ra tay, lại rời khỏi nhà Diêm đại hiệp.

Đào Lâm lại hỏi:

- Huyệt đạo của Lý đại hiệp phu phụ đã bị điểm, có tiến triển gì không?

Đơn Lượng mặt nghiêm nghị đáp:

- Đến nay chưa rõ.

Lý Thuần Như nghe song thân chưa được giải huyệt, lòng hết sức lo lắng, bèn nói:

- Đào cô nương, đằng nào tại hạ cũng cần dưỡng thương, sao không cùng đến nhà Diêm đại hiệp?

Đào Lâm biết chàng muốn sớm được gặp lại song thân, mình dễ thường không muốn gặp lại cha mẹ? Nhưng lộ trình tuy chỉ hơn trăm dặm, nếu lỡ gặp ba người kia thì khốn, nên bèn nói:

- Huyệt đạo của lệnh tôn và lệnh đường ngay đến Diêm đại hiệp còn chịu bó tay, Lý đại ca đến đó cũng vô ích, Diêm đại hiệp với song thân tiểu muội nhất định sẽ tìm cách giúp họ, đại ca hãy ở lại đây tịnh dưỡng thì hơn.

Đơn Lượng tiếp lời:

- Không sai, Diêm đại hiệp đã chuẩn bị người hộ tống Lý đại hiệp phu phụ đến Tứ Xuyên gặp Bạch Đầu Ông thương lượng.

Lý Thuần Như giờ mới thở nhẹ người và chàng cũng hiểu lòng tốt của Đào Lâm, bèn không nói gì nữa.

Đơn Lượng lại hỏi:

- Đào cô nương có cần lão phu phái người đi báo với lệnh tôn lệnh đường không?

Từ đây đến phủ Diêm đại hiệp, khoái mã chỉ mất chừng ba giờ là đến nơi.

Đào Lâm hiểu rất rõ nếu cha mẹ mà đến đây thì mình sẽ không thể nào ở bên Lý Thuần Như được nữa, nên nàng vội nói:

- Không cần đâu!

Đơn Lượng và Lưu Hậu lại hỏi về tình hình Đào Hành Khản kiếm thương Lý Bảo, Đào Lâm bèn tỉ mỉ thuật lại, vừa kể xong, bỗng thấy hai phổ ky trong tiêu cục hớt hãi chạy vào nói:

- Đơn... tổng tiêu đầu, bên ngoài có người cần gặp.

Đơn Lượng sầm mặt:

- Có người cần gặp thì gặp, hà tất hớt ha hớt hãi như vậy?

Hai gã phổ ky mặt tái ngắt nói:

- Đối phương chỉ một cái cất tay đã đánh vỡ nát con sư tử đá trước cửa.

Đơn Lượng sửng sốt đứng phắt dậy:

- Đối phương là người ra sao?

- Một cao gầy, một mập lùn và một nữ nhân, thảy đều đeo mặt nạ đỏ như máu, không thấy được diện mạo.

Đơn Lượng và Lưu Hậu chưa nghĩ ra đối phương là ai thì Đào Lâm đã mặt hoa thất sắc, chẳng ngờ mình trải bao khổ cực mới đến được đây, vậy mà vẫn bị ba người ấy đuổi theo đến, nhất thời chẳng biết ứng phó thế nào?

Chỉ nghe tiếng cười khằng khặc quái dị và rùng rợn của quái nhân mập lùn vang lên, Đào Lâm tuy toàn thân rúng động, nhưng cũng chưa đến nổi nào, Lý Thuần Như đang lúc mình mang trọng thương, đâu thể chịu nổi, liền cảm thấy nơi ngực sôi sục, lại phun ra một ngụm máu tươi. Bỗng tiếng cười ngưng bặt, ba người đã xuất hiện nơi cửa.

Tráp Sí Kim Hổ Đơn Lượng sau một thoáng ngẩn người, bực tức hỏi:

- Ba vị từ đâu đến?

Quái nhân mập lùn không đáp, chỉ nháy mắt ra hiệu với hai người đứng cạnh.

Người cao gầy liền lướt tới, vung chưởng tấn công Đơn Lượng.

Đơn Lượng cả đời đã từng trải qua biết bao sóng to gió cả, chẳng chút nao núng, buông tiếng cười ha hả, thụp người lách tránh sang bên. Song chưởng của người cao gầy hết sức quái dị, trông rõ ràng là quét ngang tới rất mạnh mẽ, nhưng đến giữa chừng đột nhiên chững lại, năm ngón co lại thành quyền, không chút tiếng động đâm thẳng vào Đơn Lượng.

Đơn Lượng kinh hãi, chiêu thức của đối phương chưa từng nghe hoặc trông thấy bao giờ. Không dám thẳng thắn đón tiếp, hư không tung trả hai chưởng, ngăn cản thế quyền của đối phương, nhưng người cao gầy vẫn giữ nguyên chiêu thức sấn tới, năm ngón tay lại vươn ra thành trảo, rít gió chộp xuống đỉnh đầu của Đơn Lượng.

Ba thế biến hóa có cả cương lẫn nhu, Đơn Lượng võ công tuy chẳng kém, song chưa từng gặp một chiêu thức kỳ dị đến vậy, vừa thấy trảo đối phương chộp xuống, cơ hồ bao phủ phạm vi một trượng, lòng cũng biết lợi hại, không dám tay không ứng địch nữa, vội đưa tay xuống bên lưng, “vù” một tiếng, đã rút ra một ngọn nhuyễn tiên màu vàng cam.

Song chưa kịp thi triển tiên pháp, bỗng nghe “choang” một tiếng, liền theo đó là tiếng rú thảm thiết của Lưu Hậu.

Đơn Lượng với Lưu Hậu là chỗ thâm giao, vừa nghe thấy tiếng rú thảm, Đơn Lượng liền lập tức rối loạn tâm thần, và ngay khi ấy, bỗng cảm thấy bàn tay tê dại, ngọn nhuyễn tiên đã bị người cao gầy nắm lấy, tiếp theo một chưởng công tới, “bộp” một tiếng, trúng thẳng vào ngực Đơn Lượng.

Trong lúc vội vàng, Đơn Lượng chỉ kịp ngoảnh lại nhìn, chỉ thấy Lưu Hậu đã ngã gục trong vũng máu.

Thì ra ngay khi người cao gầy với Đơn Lượng động thủ nữ nhân nọ cũng rút đao nhọn ra, xông tới tấn công Lưu Hậu.

Lưu Hậu tự thị công lực thâm hậu, vung quỷ đầu đao nghênh đón, nào ngờ hai ngọn đao chạm vào nhau, quỷ đầu đao liền bị đánh văng khỏi tay, nữ nhân nọ tiếp theo một đao, đâm xuyên ngực Lưu Hậu.

Đơn Lượng bị trúng một chưởng của người cao gầy, nơi ngực máu nóng sục sôi, người loạng choạng suýt ngã. Người cao gầy buông tiếng cười quái dị, chưởng thứ nhì đã công tới. Đơn Lượng phen này chưa kịp thốt lên lời nào đã bị đánh văng đi hơn trượng, va mạnh vào tường, người nhũn ra rơi xuống đất thành một đống chết thật thảm thiết.

Bốn người động thủ chỉ trong thoáng chốc đã phân thắng bại, Đào Lâm đứng bên Lý Thuần Như không khỏi lạnh người, nhưng nàng không có ý định một mình bỏ đi, chỉ thấy người cao gầy và nữ nhân kia bỗng quay người chạy ra ngoài, liền sau đó là tiếng binh khí chạm nhau chan chát hòa cùng tiếng rú thảm liên hồi.

Quái nhân mập lùn cười khằng khặc bước tới, khi còn cách Đào Lâm chừng ba thước, Đào Lâm biết khó thể thoát nạn, thay vì chờ chết, chi bằng liều mạng còn hơn, liền vung kim ngân song kiếm đâm tới, nhưng ánh kiếm vừa lóe lên đã bị quái nhân mập lùn một chưởng đánh bạt ra.

Tiếp theo là một chưởng phách không ập tới, Đào Lâm chỉ cảm thấy bàn tay chưa đến trước ngực thì đã có một luồng sức mạnh mẽ xô tới, như chiếc búa nặng ngàn cân nện vào ngực, liền tức thì mặt mày xây xẩm, tay buông lơi, hai thanh kiếm cùng keng kẻng rơi xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi, không tự chủ được bật lùi ra sau đè lên người Lý Thuần Như, chỉ nghe Lý Thuần Như thét to một tiếng, có lẽ đã khiến thương thế chàng trầm trọng hơn.

Đào Lâm vừa đè lên người Lý Thuần Như, nàng cũng sắp ngất đi, trong mơ màng chỉ nghe tiếng nữ nhân kia lanh lảnh nói:

- Đại ca, chẳng còn sót tên nào nữa, ta đi mau!

Đào Lâm toan gượng đứng lên, song cảm thấy nơi ngực đau nhói, có lẽ lục phủ ngũ tạng đều đã tan nát, người chỉ động nhẹ đã hôn mê bất tỉnh.

Chẳng rõ đã trải qua bao lâu, Đào Lâm mới hồi tỉnh bởi từng cơn đau dữ dội, nàng định mở mắt ra xem mình ở đâu, nhưng chẳng tài nào nâng mí mắt lên được.

Nàng cảm thấy xương cốt toàn thân như có hàng ngàn vạn mũi kim nung đỏ đâm vào, đau nhức khôn tả, trong khi đó máu bầm lại nghẽn nơi cổ họng, muốn rên rỉ cũng chẳng thể được.

Nhưng một khi nàng hồi tỉnh thì tai cũng đã có thể nghe được, dường như trong phòng có một người đang đi lui đi tới, tiếng bước chân thỉnh thoảng lại dừng bên cạnh nàng, nhưng chỉ chốc lát lại bỏ đi.

Đào Lâm đến lúc này chỉ biết phó mặc cho số trời, ngoài ra chẳng còn cách nào khác.

Một hồi sau, chỉ nghe một người nói:

- Hai người này mặc dù còn hơi thở, nhưng nội tạng đều bị chấn thương, e tối đa cũng chỉ sống thêm được vài giờ nữa thôi.

Tiếng nói ấy rất già nua, tuy nói rất khẽ, nhưng mỗi tiếng đều khiến cho Đào Lâm cảm thấy trong người đau đớn hơn.

Ngay sau đó, lại nghe tiếng nói trong trẻo của một thiếu nữ tuổi chừng mười lăm, mười sáu nói:

- Chưa hẳn, ta cũng chẳng muốn cứu sống họ, mà chỉ cần làm cho một trong hai người nói được vài câu là đủ.

Giọng già nua nói:

- Vậy thì chúng ta cứ thử xem.

Đào Lâm chỉ cảm thấy một bàn tay nóng rực đặt lên sau ngực mình, cơn đau càng thêm dữ dội, lại ngất đi lần nữa.

Khi hồi tỉnh, sự đau đớn trong người đã giảm, nhưng xương cốt toàn thân cơ hồ như rụng rời, không chút sức lực, định mở mắt ra xem, vẫn không thể được, và người lắc lư liên hồi, nghe tiếng vó ngựa lộp độp, như đang ở trên một cỗ xe, Đào Lâm định thần, trước hết lo cho sự an nguy của Lý Thuần Như.

Nàng nhớ lại cuộc đối thoại giữa hai người lúc nàng hồi tỉnh lần trước, dường như Lý Thuần Như cũng chưa chết, có điều không rõ hiện thời ra sao.

Đào Lâm nghe lòng se thắt, bỗng cảm thấy như có người cạy mở miệng mình rồi đổ chút chất lỏng vào, mùi thơm mát lập tức khiến nàng thấy khỏe hơn, chỉ nghe vẫn tiếng thiếu nữ kia nói:

- Hãy xem, nàng ta không chết được đâu, xem ra còn khá hơn hôm rồi nhiều.

Giọng già nua tiếp lời:

- Tuy không chết, nhưng chỉ sợ không bao giờ nhúc nhích và nói năng được nữa.

Sau đó hai người lại lặng thinh. Đào Lâm nghe trong lòng càng thêm đau xót, nghĩ mình theo song thân cùng anh trai đến Tứ Xuyên, tuy cha mẹ nàng bảo chuyến đi này rất quan trọng, nhưng nàng chung quy cũng không biết đó là việc gì, đâu ngờ hôm nay lại ra nông nổi này.

Liên tiếp bảy tám hôm, Đào Lâm vẫn chưa mở mắt ra được, lúc tỉnh lúc mê, nhưng nàng có thể quả quyết là mình đang ở trên một cỗ xe và cỗ xe ấy chưa khi nào dừng lại trong bảy tám ngày qua.

Qua mức độ lay động của cỗ xe, xe chạy khá nhanh, trong bảy tám hôm ít ra cũng vượt qua ngàn dặm đường, chẳng hiểu hai người này định mang mình đi đâu?

Lại qua ba bốn hôm nữa, Đào Lâm mới cảm thấy không còn đau đớn nữa, bèn cố hết sức mở mắt ra, và rồi nàng đã thành công.

Đào Lâm vừa mở mắt ra, chỉ thấy trước mắt một màu trắng toác, không khỏi sửng sốt, định thần nhìn kỹ, thì ra đó là mui xe, trắng đến chóa mắt, chẳng rõ được dệt bằng gì. Cạnh mui xe còn có một bức rèm cũng một màu trắng dài hơn một thước, theo gió đung đưa, trông hết sức thoải mái.

Đào Lâm tuy đã có thể mở mắt, nhưng đầu vẫn không sao động đậy được, nên nàng chỉ có thê trông thấy được mui xe mà thôi. Thỉnh thoảng một cơn gió thổi qua, thổi mở bức rèm trắng, nàng còn có thể trông thấy một góc trời xanh và những ngọn núi cao ở xa.

Nàng không rõ mình đang ở đâu, định lên tiếng hỏi, nhưng cổ họng như tắc nghẽn, không sao thốt nên lời.

Cứ thế mấy ngày lại trôi qua, xe vẫn không ngừng tiến tới, Đào Lâm đã phân biệt được phương hướng, xe đang đi về phía tây. Mỗi hôm vào lúc chiều tối đều có người cho nàng uống vào thứ chất lỏng thơm mát kia, khiến nàng mỗi lúc càng tỉnh táo hơn.

Đào Lâm để tâm chú ý người đã cho mình uống thứ chất lỏng kia, nhưng dường như họ cố tình lẩn tránh, không cho nàng trông thấy mặt, nên Đào Lâm chỉ trông thấy được cánh tay của họ, một cánh tay gầy quắt queo, chằng chịt gân xanh và đen như sắt.

Còn một cánh tay thì lại trắng nuột, năm ngón tay thon mượt, móng tay rất dài và sơn màu hồng phấn, chứng tỏ đó là một mỹ nhân tuyệt sắc.

Đào Lâm biết bàn tay ấy nhất định là của thiếu nữ có giọng nói lảnh lót kia, nhưng rất tiếc là không sao biết được nàng là ai.

Lại vài hôm trôi qua, đầu Đào Lâm đã dần dần chuyển động được, và cũng đã nhận thấy mình đang ở trên một chiếc xe ngựa trang trí lộng lẫy, hai thanh kiếm kim ngân được đặt cạnh gối, hai người mặc áo bạc ngồi trên đầu xe, quay lưng về phía nàng.

Một người tóc bạc trắng, còn một người tóc đen óng ả. Bốn con ngựa kéo xe cũng toàn thân trắng toác, trông hết sức hùng dũng, phóng đi nhanh khôn tả, với tốc độ thế này, trong gần hai mươi ngày qua, ít ra cũng vượt qua hơn ba ngàn dặm đường.

Đào Lâm định nhân khi họ cho mình uống thứ chất lỏng kia, xem rõ diện mạo của họ, nhưng tôi hôm ấy hai người lại không cho nàng uống.

Sáng hôm sau, Đào Lâm cảm thấy đói khát vô cùng, chẳng sao chịu đựng được nữa, bất giác rên lên một tiếng.

Đây là lần đầu tiên nàng lên tiếng trong gần hai mươi ngày qua, lập tức thiếu nữ kia quát to, trong tay “vút” một tiếng, vung lên một ngọn roi bạc dài chừng bảy tám thước, bốn con tuấn mã cùng dừng lại ngay. Thiếu nữ kia ngoảnh mặt lại, mặt đối mặt với Đào Lâm.

Đào Lâm chỉ cảm thấy trước mắt rực lên, như uống vào tiên lộ, tâm thần vô cùng sảng khoái.

Thì ra thiếu nữa ấy đẹp mê hồn, chỉ thấy nàng tóc dài phủ vai, không chút trang điểm, mày thanh mắt sáng, mũi thẳng, miệng nhỏ xinh, hệt như tiên nữ giáng trần.

Đào Lâm tuy nhan sắc diễm lệ, nhưng so với nàng ta hãy còn kém xa.

Thiếu nữ nhìn Đào Lâm cười nói:

- Cô nương đã nói được rồi phải không?

Đào Lâm trong những ngày qua đã nghe quen tiếng nói của nàng, rất muốn được trò chuyện, bèn gắng gượng nói:

- V...âng!

Tiếng nói của nàng rất khẽ, cơ hồ chính nàng cũng không nghe rõ, nhưng thiếu nữ áo trắng đã nghe được, quay sang lão nhân cười nói:

- Thấy chưa, ta đã cứu sống rồi đó.

Đoạn nàng ngoảnh lại nói:

- Nếu cô nương đã nói được rồi, có thể trả lời câu hỏi của tôi chăng?

Đào Lâm gật đầu, tuy lúc này nàng đã khỏe hơn trước nhiều, nhưng lên tiếng nói vẫn còn hết sức khó khăn, nàng gắng gượng nói:

- Cô nương... hãy nói đi.

Thiếu nữ áo trắng bỗng tung mình khỏi chỗ ngồi, Đào Lâm chưa kịp trông rõ nàng đã sử dụng thân pháp gì thì thiếu nữ áo trắng đã đến bên cạnh, thấp giọng hỏi:

- Cô nương có quen biết Tây Môn lão tiền bối ư?

Đào Lâm ngẩn người, Tây Môn lão tiền bối là ai? Mình chưa từng nghe nói đến bao giờ, bèn lắc đầu.

Thiếu nữ áo trắng mặt lộ vẻ kỳ dị, nhưng lập tức trở lại bình thường nói:

- Cô nương đã biết người đã đả thương mình là ai không?

Đào Lâm vẫn lắc đầu, bởi nàng quả thật không hề biết ba người đeo mặt nạ đỏ kia là ai.

Thiếu nữ áo trắng mặt bỗng lộ vẻ nôn nóng.

Đào Lâm cơ hồ không tin vào mắt mình, bởi trên gương mặt kiều diễm của thiếu nữ áo trắng bỗng xuất hiện một nụ cười lạnh rợn người, song chỉ một thoáng đã tan biến.

Mặc dù thiếu nữ áo trắng ngay lập tức trở lại với vẻ thân thiện, song Đào Lâm đã bắt đầu đề cao cảnh giác, chợt nhớ lại lúc lần đầu hồi tỉnh, đã nghe thiếu nữ áo trắng nói:

- Ta cũng chẳng muốn cứu sống họ, mà chỉ cần làm cho một trong hai người nói được vài lời là đủ.

Vậy là trong những ngày qua họ chăm sóc cho mình chẳng qua chỉ muốn làm cho mình nói được, chứ chẳng phải vì muốn cứu mình, nhưng nàng ta muốn biết điều gì?

Chỉ nghe thiếu nữ áo trắng lại hỏi:

- Ngay cả dáng người của họ, cô nương cũng không nhớ sao?

Đào Lâm không đáp mà lại hỏi:

- Cô nương, Lý đại ca hiện ở đâu?

- Người cùng thọ thượng với cô nương phải không?

Đào Lâm gật đầu.

Thiếu nữ áo trắng nói:

- Thương thế của y quá trầm trọng, chúng ta muốn cứu cũng chẳng thể được, đã bỏ bên lề đường hồi mười mấy hôm trước rồi.

Đào Lâm lòng đau như cắt, ánh mắt ngây thơ của Lý Thuần Như liền hiện lên, vậy là phen này chàng khó có thể sống còn, bất giác nàng rướm nước mắt, buông tiếng thở dài não ruột.

Thiếu nữ áo trắng giục:

- Cô nương hãy nói mau, bọn họ đả thương cô và hạ sát Tráp Sí Kim Hổ Đơn Lượng và Đơn Đao Phách Thiên Lưu Hậu, cùng bảy tám mươi người trong tiêu cục là người như thế nào?

Đào Lâm giật thót người, thì ra mình ở nhờ trong tiêu cục đã liên lụy đến bảy tám mươi người táng mạng, thủ đoạn của ba người kia thật là tàn ác.

- Họ gồm có... ba người, hai nam... một nữ, thảy đều... đeo mặt nạ... đỏ như máu.

Thiếu nữ áo trắng cười khanh khách:

- Quả đúng là bọn họ!

Lão nhân ngồi trước xe không quay lại nói:

- Vậy là đã rõ, ta đi mau!

- Vâng!

Thiếu nữ áo trắng vừa dứt tiếng, bóng trắng nhấp nhoáng, người đã lui xa hơn trượng. Đào Lâm chưa kịp hiểu ra nàng ta định làm gì, ngọn roi bạc trong tay nàng đã vung lên, chỉ nghe “vút” một tiếng, nhắm Đào Lâm quất thẳng tới.

Đào Lâm kinh hãi, nhưng người nàng không nhúc nhích được, đành để mặc cho ngọn roi quất tới, chạm vào người không đau lắm, nhưng ngọn roi đã quấn lấy nàng kéo lên. Thiếu nữ áo trắng lại vung tay, ngọn roi vươn thẳng ra, Đào Lâm liền bị ném ra xa ngoài hai trượng, rơi mạnh xuống đất, máu từ miệng nàng trào ra xối xả.

Ngay khi bị ngọn roi bạc quấn vào người, trong khoảng khắc ấy Đào Lâm chỉ nghĩ đến đôi kiếm kim ngân, lòng thật không muốn để mất đi, bởi đôi kiếm ấy đã ảnh hưởng lớn lao đến cuộc đời nàng.

Vừa rơi xuống đất, liền thấy một luồng sáng bạc và một luồng sáng vàng bay tới nhanh như chớp, rồi thì “bốp, bốp” hai tiếng, đôi kim ngân kiếm đã cắm xuống cạnh cổ Đào Lâm, không ngớt rung động.

Đào Lâm không động đậy được, trơ mắt nhìn chiếc xe ngựa phóng đi như bay, lúc này nàng mới trông thấy rõ chiếc xe ngựa ấy cũng là màu trắng bạc.

Đào Lâm định thần, chẳng chút đoán ra được đối phương là chính hay tà, vốn ra nàng cũng có chút oán hận, nhưng nghĩ lại, nếu không nhờ họ cứu giúp thì mình đã chết tại tiêu cục từ lâu rồi. Bây giờ tuy rằng vẫn phải chết, nhưng dầu sao cũng sống thêm được hơn hai mươi ngày.

Nàng bất giác nhếch môi cười chua xót, sống thêm được hơn hai mươi ngày thì có ích gì? Hơn nữa mình đang ở đâu cũng không rõ, chết rồi cũng không có ai phát hiện, vài năm sau sẽ trở thành một đống xương trắng.

Đào Lâm xót xa nhắm mắt lại, nửa tỉnh nửa mê nằm suốt mấy giờ liền. Trời tối dần, trăng sáng vằng vặc, soi sáng lấp lánh đôi kiếm kim ngân bên cạnh cổ.

Đào Lâm đưa mắt nhìn hai thanh bảo kiếm, lòng lại nảy sinh một tia hy vọng.

Bởi đôi kim ngân kiếm rất có tiếng trong võ lâm, nếu có người đi qua trông thấy, có thể mình sẽ được cứu.

Bỗng, một luồng gió nhẹ lướt qua, một mùi thơm kỳ lạ len vào mũi, lập tức nàng cảm thấy tinh thần minh mẫn, vô cùng sảng khoái. Định thần nhìn kỹ, chỉ thấy cạnh đôi kim ngân kiếm có một cây non cao hơn hai thước, lá toàn màu tím, trên ngọn bốn quả màu đỏ rất dễ thương, đến nổi Đào Lâm tuy phải quay đầu nhìn một cách khó khăn mà cũng không muốn dời mắt đi.

Một hồi sau, bỗng nghe “bộp” một tiếng rất khẽ, một quả đỏ vở ra, nước quả văng tung tóe, hương thơm ngào ngạt, có mười giọt rơi trên môi Đào Lâm, nàng thè lưỡi liếm, nuốt vào thơm mát vô cùng.

Những giọt nước quả khác rơi xuống đất liền khô ngay, lúc này Đào Lâm đã biết đó chính là những quả tiên hiếm có trên đời, bốn quả đỏ kia không chừng ăn vào thương thế sẽ khỏi, mà còn gia tăng công lực nữa.

Thế nhưng, ba quả đỏ kia tuy gần trong gang tấc, nàng không tài nào ăn được, đành trơ mắt ra nhìn.

Lát sau, lại “bộp” một tiếng, một quả nữa lại vỡ ra, lại có mười mấy giọt nước quả bắn vào môi Đào Lâm, nàng cũng liền liếm lấy, chưa đầy hai tuần trà sau nàng đã cảm thấy tim đập dữ dội, và cảm thấy trong người hết sức ấm áp.

Cảm giác thông thường ai ai cũng có, nhưng Đào Lâm từ khi thọ thương đến giờ chưa hề cảm thấy.

Thế là Đào Lâm càng tin tưởng những quả đỏ kia chính là báu vật hiếm thế, mình tuy chỉ uống được mười mấy giọc nước quả, nhưng đã thấy hiệu quả rồi, nếu như ăn được thêm hai quả còn lại thì sẽ hữu ích dường nào?

Đào Lâm cảm thấy như có một sức mạnh vô hình thôi thúc, nàng cố quay đầu, mặc dù không ngẩng lên nổi, nhưng má đã chạm đất, định vươn cổ tới cắn lấy dị thảo kia, nhưng trước sau vẫn chỉ cách hơn một tấc.

Đào Lâm uể oải cúi đầu xuống, nghỉ một hồi, lại cố gắng xê dịch về phía ngọn dị thảo, lần này nàng quả đã dùng hết sức lực, mắt thấy môi đã có thể chạm vào ngọn dị thảo, nhưng há miệng mấy lần cũng vẫn còn cách chút ít, chưa cắn tới được.

Đào Lâm há to miệng chờ, nghĩ tất cả có bốn quả đỏ, đã vỡ ra hai quả rồi, hai quả còn lại có lẽ cũng sẽ vỡ ra trong chốt lát nữa thôi, nhưng chờ một hồi rất lâu, hai quả còn lại vẫn không vỡ ra.

Đào Lâm thần kinh căng thẳng đến cơ hồ ngất xỉu, ngay khi ấy, bỗng lại nghe tiếng leng keng liên hồi, rất khẽ và đều đặn, vang lên ngay bên mình, liền đưa mắt nhìn, bất giác giật mình kinh hãi.

Thì ra đó là một con rắn nhỏ cỡ ngón tay, khoanh đỏ khoanh trắng, sau đuôi có mấy mươi móc nhỏ, đang bò đến gần ngọn dị thảo, khi di động những móc nhỏ sau đuôi va chạm nhau nên mới vang lên tiếng leng keng.

Thoáng chốc con rắn nhỏ đã bò đến gần, chỏi đuôi xuống đất, ngẩng đầu lên, chỉ thấy lưỡi rắn thấp thó, đã nuốt hai quả đỏ vào vụng.

Đào Lâm thấy vậy vô cùng tức tối, chỉ thấy chú rắn con ăn xong hai quả đỏ, vẫn chỏi đuôi xuống đất, thân không ngớt lay động, dường như hết sức đắc ý.

Đào Lâm vẫn há to miệng, có mấy lần chú rắn con lắc qua, cơ hồ chạm vào răng nàng.

Đào Lâm chợt động tâm, thầm nhủ nếu hai quả đỏ kia có công hiệu thần diệu, chú rắn con kia mới nuốt vào, hẳn là công hiệu vẫn còn, sao mình không cắn đứt rắn ra?

Ý đã định, chỉ chờ rắn con lắc qua, lẹ làng ngậm miệng lại, cắn lấy đầu rắn, lúc này thần nàng đã mê sảng, gần như điên cuồng, không thì làm sao dám cắn lấy đầu rắn độc thế này?

Vì vậy sau khi cắn lấy đầu rắn, Đào Lâm không nhả ra nữa, chỉ nghe những chiếc móc sau đuôi rắn kêu leng keng loạn xạ, bật lên bấu vào trán Đào Lâm.

Đào Lâm chẳng màng, chỉ cảm thấy dịch thể theo răng chảy xuống, cũng chẳng rõ đó là máu rắn hay nước quả, chừng ba giờ sau, nàng mơ màng ngủ thiếp đi.

Chẳng rõ đã trải qua bao lâu, Đào Lâm bỗng thấy mí mắt nhức nhối, mở bừng mắt ra thấy mặt trời đã treo cao, đã là trưa ngày hôm sau.

Đào Lâm cúi nhìn, thấy miệng vẫn còn ngậm chú rắn con, vội phún mạnh ra, nhưng những chiếc móc nơi đuôi rắn vẫn còn bấu vào trán nàng.

Đào Lâm cảm thấy ngứa ngáy khôn tả, nắm lấy thân rắn giật mạnh, những chiếc móc sau đuôi rắn cũng bị kéo sút, rồi nàng ném rắn ra thật xa.

Khi ném rắn đi rồi, Đào Lâm mới mừng rỡ, buột miệng reo:

- Mình đã cử động được rồi.

Đoạn nàng liền chỏi tay xuống đất, ngồi bật dậy dễ dàng, sau đó đứng lên, hệt như vừa trải qua một cơn ác mộng kinh hoàng.

Đào Lâm lại ngồi xếp bằng xuống đất thử vận chân khí, vốn ra người tập võ một khi luyện công, chân khí lập tức vận chuyển theo ý muốn, nhưng Đào Lâm ngưng định tâm thần, vận công suốt nửa ngày trời mà cũng chẳng chút cảm giác, như người không hề biết võ công, lại như chân khí trong người vô cùng dồi dào, như một cuộn chỉ rối, chẳng cách nào gỡ ra được.

Đào Lâm võ công không cao, chẳng rõ hiện tượng ấy là lành hay dữ, thôi thì đã cử động được rồi, bèn rút lấy đôi kim ngân kiếm, khi quay lại nhìn thì ngọn dị thảo đã khô héo từ lâu.

Đào Lâm thầm nghĩ, ngọn dị thảo tuy đã khô héo, nhưng mình cử động được hiển nhiên là do công hiệu của nó, loại linh vật này cả cành lẫn rễ hẳn đều có công hiệu.

Thế là nàng liền dùng kiếm đào lên, rễ của ngọn dị thảo có hình quả cầu và màu tím sậm, Đào Lâm tiện tay nhét vào lòng. Sau đó đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy mình đang ở trên một bình nguyên rộng thênh thang, loáng thoáng có thể trông thấy nơi xa núi non trùng điệp, trên đỉnh phủ đầy tuyết trắng, không thấy bóng người.

Đào Lâm thầm nghĩ, chiếc xe kia chở mình đi hơn hai mươi ngày trời, ít ra cũng vượt trên hai ngàn dặm, nếu khởi hành từ Hồ Bắc theo hướng tây thì cũng đã đến Tây Vực, điều cần thiết nhất đối với nàng dĩ nhiên là đi về hướng đông, tìm kiếm Lý Thuần Như.

Thế là nàng liền cầm theo song kiếm đi thẳng về hướng đông, đi được nửa ngày, đâm chết mấy con thỏ rừng, đánh cá lấy lửa nướng ăn, khắp người đã hoàn toàn không còn gì khác lạ, chỉ nơi cổ là ngứa ngáy khôn tả.

Đi suốt nửa ngày trời mà không hề thấy sông rạch, Đào Lâm cũng không sao soi thấy nơi cổ có gì. Vết bánh xe hiện rõ trên đất cỏ, nàng nghĩ chỉ cần đi theo vết bánh xe, rất có hy vọng tìm gặp lại Lý Thuần Như, cho dù Lý Thuần Như đã chết thì mình cũng phải mai táng tử tế.

Đêm ấy nàng tìm đến một cánh rừng nhỏ, ngủ một đêm. Sáng hôm sau, mới đi được chưa bao xa, bỗng thấy trước mặt có hai con tuấn mã lao đến như bay, người trên ngựa cúi đầu xuống như tìm kiếm gì đó.

Đào Lâm vốn tính thông minh, hiểu ngay hai người kia đang phi ngựa theo vết bánh xe lăn, chả lẽ họ đuổi theo lão nhân và thiếu nữ áo trắng ư?

Đang ngẫm nghĩ thì hai con ngựa đã lần lượt đến trước mặt, Đào Lâm ngẩng lên nhìn, mặt liền thoáng lộ vẻ kinh dị.

Hai người ấy diện mạo khá giống nhau, tuổi đều trạc ngũ tuần, dáng người rất nho nhã, nếu họ không cưỡi ngựa và bên lưng có đeo một món binh khí kỳ hình, nhất định tưởng họ là các nho sĩ bụng đầy chữ nghĩa.

Hai người đưa mắt nhìn Đào Lâm, đồng thanh nói:

- Lý cô nương có trông thấy một chiếc xe trắng do bốn con ngựa trắng kéo, chạy qua đây không?

Đào Lâm nghe họ gọi mình là Lý cô nương, bất giác ngẩn người, nhưng hiểu ra ngay, nhất định họ nhận biết đôi kiếm mình mang theo là vật sở hữu của Bát Quái Kiếm Lý Viễn, nên mới tưởng lầm mình là hậu duệ của ông ta, nàng ngẩng mặt lên, định nói rõ thân phận mình.

Nào ngờ nàng vừa ngẩng lên, hai người kia vụt biến sắc mặt, cùng đưa mắt nhìn nhau, giật dây cương toan bỏ đi.

Đào Lâm vội nói:

- Nhị vị muốn đuổi theo chiếc xe kia, nhưng xin hãy cho biết đây là đâu?

Một trong hai người đã phóng ngựa ra xa bốn trượng, nhưng một người dừng lại nói:

- Lý cô nương, đây là Tây Vực, ngọn núi kia chính là Thiên Sơn, nếu cô nương không đến khẩn cầu chủ nhân Linh Xà Cư chữa độc cho, e rằng tính mạng lâm nguy, chúng tôi vì ngưỡng mộ đại danh của lệnh tôn nên mới cho cô nương biết.

Đào Lâm càng thêm thắc mắc, thầm nghĩ hồi hai hôm trước, mình quả là tính mạng lâm nguy, nay đang khỏe mạnh thế này, tại sao lại phải cầu khẩn ai đó chữa độc cho? Và chủ nhân Linh Xà Cư là người như thế nào?

Đang khi nghi hoặc, chưa kịp hỏi thì người đó bỏ đi xa cất tiếng nói:

- Đại ca, chúng ta đi mau, đừng gây thêm rắc rối nữa.

Người dừng lại, nói:

- Nhị đệ nói sai rồi, chúng ta đằng nào cũng chết, còn sợ gì nữa?

Đoạn hai người cùng buông tiếng thở dài.

Đào Lâm càng lấy làm lạ nói:

- Nhị vị cao tính đại danh? Vì sao tiểu nữ phải khẩn cầu chủ nhân Linh Xà Cư, chẳng hay hai vị có thể cho biết tường tận chăng?

Người dừng lại thở dài nói:

- Chúng tôi là Ngạc Trung Song Ưng...

Đào Lâm ngắt lời:

- Thì ra các hạ là Thiết Ưng Khương Bá Phu.

Người ấy gật đầu, đưa tay chỉ người kia nói:

- Đó là xá đệ Đồng Ưng Khương A Phu.

Thì ra Ngạc Trung Song Ưng ở bên bờ hồ Động Đình, gia tài dư vạn, giàu có tiếng trong võ lâm, và món binh khí độc môn mà họ luyện tậm là Ưng Dực Kích, chiêu thức đặc dị, rất có tiếng tăm trong võ lâm. Hơn nữa hai người hiếu võ từ thuở bé, tìm đến các bậc dị nhân khắp võ lâm, từng bái dưới môn hạ Mộc Tranh tiên sinh phái Võ Đang, là đệ tử ký danh của Mộc Tranh tiên sinh. Bởi hai người tính tình hào sảng nên quen biết rất nhiều người trong cả hai giới hắc bạch võ lâm.

Đào Lâm gặp họ tại đây, lòng hết sức vui mừng, nói:

- Nhị vị định đuổi theo chiếc xe kia phải không? Chính tiểu nữ đã bị một thiếu nữ và một lão già trên xe ném xuống đất, xe đã đi qua hai ba ngày rồi.

Thiết Ưng Khương Bá Phu ngạc nhiên:

- Cô nương đã bị thiếu nữ kia ném trên xe xuống mà không lấy mạng cô nương ư?

Đào Lâm cười ảo não:

- Nàng ta tưởng là tiểu nữ chắc chắn chết, ai ngờ tiểu nữ vẫn sống.

Thiết Ưng Khương Bá Phu buông tiếng thở dài:

- Lý cô nương hãy nghe lời lão phu, từ đây đi về hướng đông chừng mười dặm, có một giòng sông nhỏ, nước sông rất trong, bên bờ sông có mấy gian nhà lá, xunh quanh có một hàng liễu bao bọc, đó chính là Linh Xà Cư. Cô nương người trúng kỳ độc, chỉ có chủ nhân Linh Xà Cư mới giải được, hãy mau đến đó mà cầu xin!

Đào Lâm thấy Khương Bá Phu có lòng tốt như vậy, bèn nói:

- Đa tạ đã chỉ điểm cho, nhưng khi nãy tiền bối đã bảo là đằng nào mình cũng sẽ chết, vậy nghĩa là sao?

Khương Bá Phu cười thảm:

- Có cho cô nương biết thì cũng vô ích...

Bỗng như nhớ ra điều gì, bèn nói tiếp:

- Lý cô nương, lão phu định cầu xin cô nương một điều, chẳng hay cô nương bằng lòng hay không?

Đào Lâm vốn là người hiệp nghĩa, liền nói:

- Xin tiền bối cứ nói.

Khương Bá Phu cười não nề:

- Nếu chủ nhân Linh Xà Cư bằng lòng giải độc cho cô nương, xin cô nương hãy nói với ông ta là Ngạc Trung Song Ưng gởi lời thăm hỏi, và bảo với ông ta hiện hai người đang bị chiếc xe trắng đuổi theo, hết sức nguy cấp, xin ông ta hãy niệm chút tình hương hỏa khi xưa mà cứu giúp cho.

Đào Lâm lắng nghe xong, lòng thắc mắc đến cực độ, Khương Bá Phu lại bảo là họ đang bị chiếc xe trắng đuổi theo, hết sức nguy cấp, phải cần người cứu mạng?

Nhưng sự thật thì chiếc xe trắng đã đi qua hai ba ngày rồi, kể ra cũng đã đi xa gần năm trăm dặm đường, thế mà họ đuổi theo chiếc xe kia mới đúng.

Khương Bá Phu như thấu hiểu nổi thắc mắc trong lòng Đào Lâm, bèn cười ảo não nói:

- Lý cô nương tuổi hãy còn trẻ, trên giang hồ có rất nhiều điều quái lạ, cô nương chưa hiểu được đâu, chỉ xin cô nương mang những lời nói của lão phu đến nơi là lão phu vô vàn cảm kích rồi.

Đào Lâm biết Ngạc Trung Song Ưng hiệp danh lừng lẫy, đã nói như vậy hẳn là có nguyên nhân, bèn gật đầu nói:

- Tiểu nữ xin vâng!

Khương Bá Phu giật mạnh dây cương, hai con tuấn mã lại lao đi như gió cuốn, thoáng chốc đã mất dạng.

Đào Lâm thừ ra hồi lâu, nghĩ Khương Bá Phu đã bảo mình bị trúng kỳ độc, e là có liên quan đến con rắn nhỏ hôm trước, nếu mình đến tìm chủ nhân Linh Xà Cư thì không thể tìm kiếm Lý Thuần Như nữa.

Nhưng nghe giọng điệu của thiếu nữ áo trắng, Lý Thuần Như đến nay khó thể còn sống, lòng hết sức phân vân, đang khi ấy, bỗng nghe tiếng ho vọng đến từ xa.

Đào Lâm ngoảnh lại nhìn, chỉ thấy nơi xa có một người béo phì, tay chống một cây gậy trúc đang chậm chạp đi tới.

Đào Lâm thấy người ấy ở xa ngoài một dặm, lòng không khỏi kinh hãi, bởi vừa rồi nàng nghe tiếng ho dường như đã vang lên ngay bên cạnh, và ở nơi hẻo lánh thế này, người thường không bao giờ lại đặt chân đến, nhất định là một dị nhân võ lâm.

Đào Lâm đang ngẫm nghĩ thì người ấy đã đến gần, trông đối phương dáng người lom khom, chống gậy đi rất chậm...

Trong khoảng khắc ấy, lão nhân đã đi tới gần bốn trượng.

Đào Lâm vội cất tiếng gọi:

- Lý đại ca, lão trượng, xin tạm dừng chân!

Nhưng lão nhân tảng lờ, vẫn tiếp tục tiến bước, Đào Lâm vội đuổi theo sau.

Nhưng mặc cho Đào Lâm thi triển hết khinh công, khoảng cách giữa nàng với lão nhân mỗi lúc mỗi xa, thoáng chốc lão nhân đã mất dạng.

đến bên cụm liễu, chỉ thấy trên thân một ngọn liễu to có khắc ba chữ Linh Xà Cư rất to, hẳn lúc khắc ba chữ này, ngọn liễu chưa to lắm, nên ba chữ ấy giờ đây đã biến dạng.

Đào Lâm nhìn qua khe cành lá, quả thấy có mấy gian nhà lá, vừa định cất bước đi vào, bỗng hốt hoảng thối lui, thì ra trên cành liễu có bảy tám con rắn to màu xanh lục, len lỏi với màu lá liễu, quấn đuôi trên cành cây, lưỡi thấp thó ngăn cản lối đi.

Đào Lâm nghĩ những con rắn này chẳng kể nhất định có kịch độc hay không, mà dù là rắn thường thì cũng không dễ đối phó, huống hồ mình đến đây có điều cầu xin, nơi cư trú của chủ nhân đã gọi là Linh Xà Cư, tất nhiên những con rắn này là do chủ nhân nuôi dưỡng, nếu sát hại khác nào gây sự với chủ nhân. Nàng bèn lui ra sau một trượng lớn tiếng nói:

- Vãn bối là Đào Lâm, có việc cầu kiến chủ nhân, xin chủ nhân chấp thuận cho!

Vừa dứt lời, liền nghe tiếng một lão nhân từ trong vọng ra nói:

- Bất luận đại sự gì thì cũng xin chờ chốc lát!

Đào Lâm thầm nhủ, thì ra người này ẩn cư tại đây không phải là tính tình cô độc khó gần gũi, xin gặp là chấp nhận ngay. Nghe tiếng nói rất là già nua, có lẽ chính là lão nhân đã gặp khi nãy. Đối phương đã bảo mình chờ, thôi thì lúc này cũng chẳng có việc gì, chờ chốc lát cũng chẳng sao.

Nàng bén chấp hai tay sau lưng dạo bước, mới phát hiện trên mỗi ngọn liễu đều có vô số rắn độc đủ cỡ, lòng không khỏi sợ hãi, thoái lui đến bên bờ sông, tình cờ nhìn xuống nước, trông thấy gương mặt mình, nàng kinh hoàng thoái lui hai bước.

Nàng cơ hồ không tin đó là sự thật, định thần cúi xuống nhìn kỹ, mặt nước trong sáng như gương, phản ánh mặt nàng hết sức rõ ràng, thì ra chẳng rõ từ bao giờ, mặt nàng từ cổ trở lên đầy vết rỗ, to cỡ móng tay.

Đào Lâm vốn rất xinh đẹp và làn da trắng nõn, những vết rỗ trên mặt nàng càng thêm nổi bật.

Đào Lâm giờ mới hiểu ra, thảo nào Ngạc Trung Song Ưng đã lộ vẻ kinh hoàng khi trông thấy mình, bộ mặt này ai mà chẳng ngỡ là ác quỷ hiện hình?

Đào Lâm cũng hết sức thắc mắc không hiểu vì sao mặt nàng lại đầy vết rỗ thế này, nàng thờ thẫn nhìn mặt nước hồi lâu, bỗng nghe sau lưng có tiếng nói:

- Ai cần gặp lão phu?

Đào Lâm giật mình, quay đầu lại nhìn, người lên tiếng chính là lão nhân áo xám khi nãy, chỉ thấy lão thân hình gầy quắt queo, tay vẫn cầm cây gậy trúc, áo quần rộng thùng thình, hệt như chiếc áo bào xám treo trên một ngọn tre dài.

Đào Lâm vội tiến tới thi lễ nói:

- Vãn bối là Đào Lâm, xin khấu kiến tiền bối!

Lão nhân áo xám quơ ngang cây gậy trúc cản Đào Lâm lại và nói:

- Hãy khoan thi lễ, ngươi tìm lão phu là để nhờ giải độc phải không?

Đào Lâm thầm nhủ, dĩ nhiên là mình đã trúng độc nên mới ra thế này, nhưng cũng chẳng cảm thấy có gì khác lạ, ngoại trừ nơi cổ hết sức ngứa ngáy, hết sức khó chịu, hãy hỏi về Lý Thuần Như trước là cần thiết hơn, bèn nói:

- Tiền bối, người mà tiền bối đã cõng khi nãy là... bạn thân của vãn bối, y đã ra sao rồi?

- Hừ, mười phần đã chết hết tám rồi.

Đào Lâm hơ hãi:

- Tiền bối, chẳng hay có còn cứu được không?

- Một khi đã vào đến Linh Xà Cư tất nhiên là cứu được!

Đào Lâm thở phào, nghĩ mình với Lý Thuần Như quả là mạng lớn, trải qua nguy nan thế này mà không chết.

Đang vui mừng, bỗng nghe lão nhân nói:

- Nhưng bản thân ngươi thì lão phu đành bó tay.

Đào Lâm bàng hoàng:

- Vãn bối trúng độc lợi hại đến vậy ư?

- Con rắn đã cắn ngươi có phải khoanh đỏ, khoanh trắng và sau đuôi có hai hàng móc nhỏ, khi bò đi vang lên tiếng leng keng phải không? Con rắn ấy có tên là Đào Hoa Linh, sau khi bị cắn, mặt hiện vết rỗ như hoa đào thì không còn thuốc cứu chữa.

Đào Lâm cười đau khổ:

- Tiền bối, con rắn ấy không hề cắn vãn bối, mà chính vãn bối đã cắn nó.

Lão nhân áo xám sửng sốt quát:

- Láo!

- Vãn bối đâu dám nói láo.

Đoạn nàng bèn kể lại sự thể lúc bấy giờ.

Lão nhân áo xám chau mày, giọng gay gắt hỏi:

- Vậy là con Đào Hoa Linh của lão phu đã bị ngươi cắn chết rồi?

Đào Lâm thấy đối phương đột nhiên nổi giận, lòng không khỏi kinh hãi, đánh bạo hỏi:

- Vãn bối không biết con rắn ấy là của tiền bối nuôi nên mới như vậy.

Lão nhân áo xám mặt dịu đi một chút, nói:

- Ngươi hãy theo lão phu vào nhà rồi hãy tính.

Đoạn lão quay người đi vào lùm cây, Đào Lâm vội cất bước theo sau. Lũ rắn trên cành cây vừa thấy lão nhân áo xám đi tới, thảy đều ngúng nguẩy ra chiều hoan nghênh.

Đào Lâm thấy vậy hết sức lấy làm lạ.

Vào trong nhà, bàn ghế đều bằng trúc rất sạch sẽ và tươm tất, lão nhân áo xám nói:

- Ngươi đã ngẫu nhiên ăn được hai quả đỏ kia có tên là Địa Huyết Quả, không gặp máu người chẳng bao giờ chín, bởi ngươi đã mửa máu xuống đất, Địa Huyết Quả hút vào, ngươi mới gặp may mắn như vậy. Bây giờ độc rắn trong người đã bị dồn vào một chỗ, lão phu chỉ cần tốn chút công phu là sẽ đẩy ra khỏi, có điều là chẳng hay ngươi có đào lấy rễ hay không?

- Có đây!

Đào Lâm liền thò tay vào lòng lấy ra.

Lão nhân áo xám như thấy vật chí bảo, lập tức giật lấy và nói:

- Ngươi hãy theo lão phu qua đây!

Đoạn lão liền đi qua một gian nhà khác, chỉ thấy nơi đây có vô số lọ ngọc treo trên vách, Lý Thuần Như đang nằm trên một chiếc giường tre, Đào Lâm cúi xuống xem, bỗng bật lên một tiếng kêu đầy kinh hoàng.

Thì ra Lý Thuần Như mặt mày trắng bệch, trông còn ghê rợn hơn người chết, đồng thời bảy tám con rắn lóng lánh ánh tía đang quấn khắp người Lý Thuần Như, và miệng cắn vào các yếu huyệt như Mạch Môn, Khí Hộ...

Đào Lâm thấy vậy liền quay lại tức giận nói:

- Lão làm gì Lý đại ca thế này hả?

Lão nhân áo xám đang cúi đầu nghịch ngợm ngọn Địa Huyết Thảo trong tay, như không hề nghe câu hỏi của Đào Lâm.

Đào Lâm càng thêm tức giận, sấn tới một bước quát:

- Lão đã hại Lý đại ca thế này mà còn nói là cứu hả?

Lão nhân áo xám ngẩng lên, nhướng mày lạnh lùng nói:

- Ai hại Lý đại ca của ngươi?

Đào Lâm thật chẳng hiểu cớ sự, chỉ tưởng đối phương muốn chối cãi, mặc dù biết rõ lão nhân này chẳng phải tầm thường, lúc này lòng đã phừng lửa giận, nàng bất chấp lợi hại, rút kiếm ra một chiêu Quốc Cựu Phùng Hốt, tấn công lão nhân áo xám.

Lão nhân áo xám biến sắc mặt quát:

- Nhãi ranh, ngươi chán sống rồi hả?

Thoáng nghiêng người, tránh khỏi chiêu kiếm của Đào Lâm.

Đào Lâm từ khi uống vào Địa Huyết Quả, công lực tăng nhiều, nhưng nàng chưa hề biết, giờ đây vừa thi triển kiếm pháp, mới hay chiêu kiếm của mình hung hãn hơn trước nhiều, bèn bạo dạn hơn lên, vừa thấy đối phương tránh khỏi, liền lạng người sang bên, trở tay một chiêu Tương Tử Lộng Tiêu, trường kiếm phóng thẳng ra, mũi kiếm rung động tạo thành nhiều đóa hoa bạc, công thẳng vào yết hầu lão nhân áo xám!

Lão nhân áo xám gằn giọng:

- Hừ, thật là ngu ngốc.

Nhanh nhẹn thụp người, hai chân bất động, lại tránh khỏi chiêu kiếm của Đào Lâm.

Đào Lâm sửng sờ, thầm nhủ thân pháp của lão nhân áo xám này thật là quái lạ, nếu ngay lúc này mà nàng chịu bình tâm suy nghĩ, công lực của mình giờ đây đã hơn trước nhiều, vậy mà đối phương đã tránh khỏi một cách dễ dàng, đủ biết võ công của đối phương hơn mình rất xa, nên lập tức dừng tay, không chừng có thể tránh khỏi rất nhiều sầu não cho nàng sau này, nhưng nàng thấy khắp người Lý Thuần Như bị rắn quấn, trong lúc nóng lòng không kịp suy nghĩ kỹ, hai kiếm không thành liền xoay ngược trường kiếm, đột nhiên sấn tới hai bước, quay người vung kiếm, chiêu thứ ba Quả Lão Kỵ Lư, hung mãnh phóng ra.

Lão nhân áo xám vốn đã sầm nét mặt, khi Đào Lâm vung ra chiêu thứ ba, trên mặt lão nhân áo xám liền hiện vẻ tức giận, tay phải nhét Địa Huyết Thảo vào lòng, rồi thì thân hình nhấp nhoáng, thản nhiên sấn thẳng vào làn kiếm khí, tay trái năm ngón xương xẩu vươn ra, chộp vào mạch môn Đào Lâm.

Đào Lâm bỗng cảm thấy một sức mạnh vô hình hoàn toàn ngăn cản kiếm thế của mình, nàng bất giác rùng mình, giờ mới hiểu ra người có võ công cao thế này quyết không dùng rắn độc cắn người, hãm hại Lý Thuần Như, vội định rụt tay về hỏi cho rõ ràng, song năm ngón tay của lão nhân áo xám đã nắm chặt mạch môn Đào Lâm.

Đào Lâm cảm thấy đau đớn khôn tả, trán đẫm mồ hôi và lăn dài xuống.

Lão nhân áo xám vung tay, Đào Lâm chỉ cảm thấy nửa người tê dại, năm ngón buông lơi, thanh trường kiếm rơi xuống đất.

Lão nhân áo xám trầm giọng quát:

- Đã hơn hai mươi năm chưa ai dám động thủ với lão phu, ngươi là thứ gì mà dám bất kính với lão phu hả?

Đào Lâm định phân bua, nhưng mạch môn bị kềm chế, vận hết chân khí toàn thân chống lại mà còn đau đến khắp người toát mồ hôi lạnh, sao còn thốt nên lời được nữa?

Chỉ thấy lão nhân áo xám mắt hiện sát cơ, nàng vô cùng hoảng sợ, vừa định cố gắng lên tiếng, bỗng nghe một giọng lảnh lót từ ngoài vọng vào:

- Linh Xà lão tiên sinh có nhà không? Lũ rắn của lão tiên sinh lợi hại quá!

Lão nhân áo xám chợt biến sắc và buông tay ra, nhưng Đào Lâm chưa kịp có phản ứng gì thì đã bị phong bế hai huyệt Đới Mạch và Kiên Tĩnh. Đoạn lão cất giọng giận dữ nói:

- Lão phu xưa nay chưa từng lai vãng với các ngươi, cớ sao lại đến đây sinh sự?

Đào Lâm lúc này huyệt đạo bị phong bế, người không động đậy được, nhưng vẫn nghe thấy, tiếng nói lảnh lót kia chính là của thiếu nữ tuyệt sắc áo trắng đã cứu nàng trong tiêu cục và mang đến đây rồi bỏ rơi nàng bên lề đường.

Chỉ nghe nàng ta cười khanh khách nói:

- Linh Xà tiên sinh, chúng ta ở gần nhau thế này, lẽ ra phải thỉnh thoảng tới lui, hôm nay tiểu nữ đến viếng, sao tiên sinh lại khước từ thế này?

Linh Xà tiên sinh thoáng tần ngần, đoạn mới đi ra ngoài, tiện tay khép cửa lại.

Đào Lâm không trông thấy cảnh tượng ngoài khách sảnh, nhưng có thể nghe được tiếng nói của Linh Xà tiên sinh và thiếu nữ áo trắng.

Chỉ nghe Linh Xà tiên sinh nói:

- Cô nương có điều chi kiến giáo, hãy nói thẳng ra đi!

Thiếu nữ áo trắng cười nói:

- Tiểu nữ đã nghe hai người nói, một người mà tiểu nữ tưởng đã chết cách nay mấy hôm, giờ đã được tiên sinh cứu mang về đây, nếu người ấy chưa chết, tiểu nữ còn vài điều cần hỏi y.

Linh Xà tiên sinh quắc mắt:

- Cô nương khéo nói đùa, lão phu ẩn cư ở đây chưa từng bước chân ra khỏi cửa, làm gì có chuyện đã cứu ai đó?

Thiếu nữ áo trắng cười khanh khách:

- Linh Xà tiên sinh đừng chối nữa, kẻ trông thấy tiên sinh cứu người đã thú thật rồi, việc này rất trọng đại, tiên sinh trước nay ẩn cư tại đây, hà tất vô duyên vô cớ vì người ấy mà nhúng tay vào cuộc thị phi này làm gì?

Linh Xà tiên sinh cười khảy:

- Dị cô nương nói gì vậy? Lão phu chẳng hiểu gì cả!

Thiếu nữ áo trắng cười ha hả:

- Linh Xà tiên sinh, cho dù tiên sinh có thể giấu tiểu nữ, nhưng e rằng không giấu được Tát Thị Tam Ma ở Đại Lương Sơn Quý Châu.

Linh Xà tiên sinh như giật mình một hồi, hồi lâu sau mới nói:

- Tát Thị Tam Ma? Tát Thị Tam Ma?

Giọng nói ngập đầy khiếp hãi, thiếu nữ áo trắng nói:

- Không sai, Tát Thị Tam Ma đã bí mật từ Tây Vực vào, nhưng người mà tiên sinh cứu đã khám phá hành tung của họ, nên họ quyết giết đi diệt khẩu, tiên sinh nghĩ có đối phó nổi không?

Linh Xà tiên sinh lại im lặng hồi lâu.

Đào Lâm thầm nhủ, Tát Thị Tam Ma có lẽ chính là ba quái nhân đeo mặt nạ đỏ đã hãm hại mình đến nông nổi này, nhưng mình cũng từng theo song thân chu du khắp nơi, đâu có nghe nói đến cái tên Tát Thị Tam Ma ở Đại Lương Sơn Quý Châu.

Chỉ nghe Linh Xà tiên sinh trầm ngâm nói:

- Dị cô nương, người mà cô nương nói đến đó là nam hay nữ?

Thiếu nữ áo trắng cười:

- Chả lẽ tiên sinh đã cứu cả hai người một nam một nữ ư? Nếu vậy thì tiểu nữ cần luôn cả hai, chẳng hay tiên sinh có thể nể mặt chăng?

Đào Lâm vô cùng hồi hộp, nàng biết Linh Xà tiên sinh tuy lạnh lùng quái dị, nhưng quả tình ông ta đã cứu mạng Lý Thuần Như, còn thiếu nữ áo trắng tuy sắc đẹp tuyệt trần, nhưng hành sự và thủ đoạn hết sức tuyệt tình, nếu lọt vào tay nàng, nhất định sẽ hết sức khốn khổ, nên chỉ mong Linh Xà tiên sinh đừng chấp nhận yêu cầu của nàng.

Linh Xà tiên sinh như ngẫm nghĩ một hồi, rồi nói:

- Dị cô nương, lão phu muốn hỏi cô nương một điều!

- Linh Xà tiên sinh hà tất khách sáo, điều gì xin tiên sinh cứ nói.

- Một nam một nữ ấy võ công rất tầm thường, chẳng hay Tát Thị Tam Ma và cô nương truy tìm họ thế này là vì duyên cớ gì?

Thiếu nữ áo trắng im lặng một hồi mới nói:

- Tát Thị Tam Ma là vì bị hai người ấy phát hiện hành tung, còn về tiểu nữ, Linh Xà tiên sinh khỏi thắc mắc được không?

Linh Xà tiên sinh cười ha hả:

- Dị cô nương hù dọa lão phu ư?

Hai người đối thoại nhau tuy vẫn khá khách sáo, nhưng giọng điệu đã trở nên căng thẳng, không nhường nhịn nữa.

Thiếu nữ áo trắng lại cười dài, tiếng cười tuy lảnh lót, song đã chứa ẩn vẻ sắc lạnh nói:

- Linh Xà tiên sinh, một mình tiểu nữ dĩ nhiên không dám uy hiếp tiên sinh, nhưng thúc thúc của tiểu nữ đang ở bên ngoài chờ hồi âm đấy.

Đào Lâm biết thúc thúc của thiếu nữ áo trắng có lẽ là lão nhân đi cùng trên xe ngựa, chẳng rõ Linh Xà tiên sinh trả lời ra sao?

Nhưng nàng lắng tai nghe, ngoài khách sảnh im phăng phắc, hồi lâu mới nghe Linh Xà tiên sinh cất tiếng nói, nhưng tiếng nói rất khẽ, Đào Lâm không sao nghe được.

Lại một hồi nữa, mới nghe thiếu nữ áo trắng nói:

- Vậy thì tiểu nữ xin cáo từ!

Đào Lâm tuy không biết Linh Xà tiên sinh đã nói gì với thiếu nữ áo trắng, nhưng nghe nàng ta tự động cáo lui, cũng cảm thấy yên tâm phần nào.

Lại nghe Linh Xà tiên sinh nói:

- Cho lão phu gởi lời hỏi thăm lệnh tôn và lệnh thúc.

Tiếp theo là “kẹt” một tiếng mở cửa, rồi thì tiếng vó ngựa lộp độp, hẳn thiếu nữ áo trắng đã đến đây bằng chiếc xe ngựa trắng hôm trước.

Lát sau, Linh Xà tiên sinh trở vào, đưa mắt nhìn Đào Lâm một hồi, Đào Lâm chỉ nhận thấy ánh mắt lão ta có vẻ khác lạ, nhưng không sao hiểu nổi tâm ý lão ta, chỉ thấy lão ta vung tay điểm vào vai mình, huyệt đạo liền được giải khai.

Đào Lâm vội hỏi:

- Tiền bối, Dị cô nương đã đi khỏi rồi ư? Nàng ta là người thế nào vậy?

Linh Xà tiên sinh cười bí ẩn:

- Rồi đây ngươi sẽ rõ, bây giờ hỏi nhiều làm gì?

Đào Lâm đành lặng thinh, Linh Xà tiên sinh đưa tay lên kệ, chọn từ trong số hơn trăm chiếc bình ngọc lấy xuống một chiếc, trút ra ba hoàn thuốc, nói:

- Ngươi hãy uống ba hoàn thuốc này nào, trong vòng một giờ chỉ được vận chuyển chân khí, không được làm gì khác. Ngày hôm sau nếu thấy trong lòng bàn tay xuất hiện vết rỗ đỏ, hãy đến gặp lão phu.

Đào Lâm thấy Linh Xà tiên sinh đã bỏ qua việc động thủ khi nãy, bất giác cảm thấy ái ngại, nói:

- Tiền bối, khi nãy tiểu nữ đã đắc tội nhiều...

Linh Xà tiên sinh khoát tay ngắt lời:

- Khỏi phải nói nhiều nữa.

Đào Lâm lại đưa mắt nhìn Lý Thuần Như nói:

- Tiền bối, chẳng hay Lý đại ca thương thế ra sao? Có nguy hiểm đến tính mạng chăng?

Linh Xà tiên sinh nhếch môi cười, vẻ cười hết sức quái dị.

Đào Lâm bất giác ngẩn người, không hiểu lão ta có dụng ý gì.

Linh Xà tiên sinh chậm rãi nói:

- Khi nào ngươi dồn độc rắn đến lòng bàn tay, có lẽ lúc ấy hắn đã nói được rồi.

Đào Lâm nghe Linh Xà tiên sinh nói một cách trịnh trọng như vậy, biết là không phải giả dối, càng thấy yên lòng hơn, bèn ngồi xuống xếp bằng.

Sau khi ăn vào Địa Huyết Quả, nàng thấy huyết khí thông suốt, chân khí dồi dào, chẳng mấy chốc đã bảo nguyên thủ nhất, ngưng khí định thần, ngoại giới hoàn toàn không còn ảnh hưởng đến nàng nữa.

Chẳng rõ đã trải qua bao lâu, bỗng nghe tiếng Linh Xà tiên sinh nói:

- Độc rắn đã dồn đến lòng bàn tay, ngươi có thể đứng lên được rồi.

Đào Lâm mở bừng mắt, ngạc nhiên nói:

- Nhanh thế này, đã qua một giờ rồi ư?

Ngoảnh sang nhìn Lý Thuần Như, thấy sắc mặt chàng tuy trắng nhợt, nhưng đã ngồi dậy được và nhìn nàng cười.

Đào Lâm mừng rỡ nói:

- Lý đại ca đã khỏe rồi hả?

Lý Thuần Như giọng yếu ớt:

- Dẫu sau cũng từ Quỷ Môn Quan trở về rồi.

Đào Lâm định hỏi gì nữa, nhưng bị Linh Xà tiên sinh ngăn cản. Đào Lâm ngoảnh lại nhìn, chỉ thấy Linh Xà tiên sinh tay cầm một mũi kim vàng dài chừng ba tấc, nói:

- Xòe tay ra để lão phu chích độc dịch ra ngoài.

Đào Lâm xòe tay ra, bất giác giật nẩy mình, thì ra trên lòng bàn tay nàng đầy hình hoa đào đỏ tươi, nhưng trông rất tà quái, hai tay đều giống như nhau vậy.

Đào Lâm thấy Linh Xà tiên sinh quả đã cứu sống Lý Thuần Như, lòng hết sức tin tưởng, vâng lời xòe hai tay ra đặt lên bàn.

Linh Xà tiên sinh cẩn thận dùng kim vàng đâm vào giữa một đóa hoa đào, đoạn dùng hai ngón trỏ và giữa đè mạnh lên hoa đào.

Đào Lâm giờ mới chú ý, mũi kim vàng có lẽ rỗng ruột, hẳn là khi đè xuống, độc dịch sẽ bắn ra.

Nhưng chỉ thấy Linh Xà tiên sinh nhấn mạnh hai cái, thoáng biến sắc mặt, đóa hoa đào vẫn đỏ tươi, không mảy may thuyên giảm.

Linh Xà tiên sinh thấp giọng nói:

- Lạ thật!

Đoạn lão rút kim vàng ra, lại đâm vào đóa hoa đào thứ hai, trên lòng bàn tay Đào Lâm, phải trái đều có bốn năm vết rỗ y hệt như hoa đào, nhưng Linh Xà tiên sinh liên tiếp thử sáu bảy vết, đều không hề phún ra một giọt độc dịch nào cả.

Đào Lâm thấy vẻ mặt Linh Xà tiên sinh mỗi lúc càng kinh dị, lòng cũng hết sức hồi hộp, sau cùng không nén được hỏi:

- Tiền bối, chẳng lẽ độc rắn không lấy ra được ư?

Linh Xà tiên sinh không đáp, chỉ dùng tay thăm dò nhịp mạch của Đào Lâm, đoạn thu kim vàng về, nói:

- Không thể nào lấy độc rắn ra được rồi.

Đào Lâm sửng sốt, vội hỏi:

- Vậy... tiểu nữ có sao không?

- Không sao cả.

Đào Lâm tưởng Linh Xà tiên sinh chỉ là an ủi mình, vội nói:

- Tiền bối cứ nói thật ra đi!

- Dĩ nhiên là lão phu đã nói thật...

Bỗng ngưng lời, do dự một hồi lão mới nói tiếp:

- Sau này nếu có động thủ với người, nương tay được thì hãy nương tay, nếu có đồng môn sư huynh đệ, nhớ là tuyệt đối không được đối chưởng qua chiêu.

Đào Lâm ngơ ngác:

- Tiền bối nói vậy nghĩa là sao?

Linh Xà tiên sinh không đáp, chỉ nói:

- Ngươi hãy nhớ kỹ lời nói của lão phu là được rồi, hà tất hỏi nhiều.

Đào Lâm đành không hỏi nữa.

Sáu ngày trôi qua, thương thế của Lý Thuần Như dần khá hơn, đã có thể đi đứng.

Trưa ngày thứ bảy, Đào Lâm đang cùng Lý Thuần Như trò chuyện, bỗng nghe tiếng một thiếu nữ nói:

- Linh Xà tiên sinh, tiểu nữ đã đến y hẹn.

Đào Lâm nhận ra ngay đó chính là tiếng nói của thiếu nữ áo trắng, bất giác giật mình, từ khe cửa nhìn ra, chỉ thấy thiếu nữ áo trắng hớn hở bước vào, Linh Xà tiên sinh tiến ra đón và nói:

- Dị cô nương quả là đúng hẹn!

Lý Thuần Như thấy Đào Lâm biến sắc mặt, ngạc nhiên hỏi:

- Đào cô nương, đó là ai vậy?

Đào Lâm vội vã kể lại tình hình về thiếu nữ áo trắng, Lý Thuần Như bỗng thất thanh nói:

- Đào cô nương, nàng ta họ Dị ư?

Đào Lâm chưa kịp trả lời, chỉ gật lấy gật để.

Lại nghe thiếu nữ áo trắng nói:

- Thương thế của hai người ấy ra sao rồi?

Linh Xà tiên sinh nói:

- Đã bình phục rồi. Dị cô nương là người thủ tín, vật đã hứa có mang đến chăng?

Nếu không thì lão phu chẳng thể giao hai người ấy cho cô nương.

Đào Lâm nghe vậy cả kinh, thảo nào Linh Xà tiên sinh đã ân cần chữa thương cho mình và Lý Thuần Như, thì ra để trao đổi vật gì đó với thiếu nữ áo trắng!

Nàng vội quay sang dùng tay ra hiệu với Lý Thuần Như, Lý Thuần Như cũng thấp giọng nói:

- Đào cô nương, chúng ta tuyệt đối không thể để lọt vào tay thiếu nữ họ Dị này!

Đào Lâm lại đưa mắt nhìn qua khe cửa, chỉ thấy thiếu nữ áo trắng từ trong lòng lấy ra một chiếc ngân bài lấp lánh, vuông vức chừng hơn một tấc, không trông thấy rõ trên mặt khắc chữ gì.

Thiếu nữ áo trắng nói:

- Gia phụ bảo là dùng ba lần thì quá mức, chỉ cho tiên sinh dùng hai lần rồi trả lại ngay!

Đào Lâm chợt động tâm, dường như đã từng nghe nói, đó là trong võ lâm có một chiếc ngân bài uy lực rất lớn, nhưng ấn tượng quá mơ hồ, trong lúc cấp bách không sao nhớ ra được, xem ra hai người còn nói với nhau một số điều nữa, không nhân lúc này đào tẩu thì còn đợi đến bao giờ?

Hai người lần lượt phóng qua cửa sổ, Đào Lâm dìu Lý Thuần Như chạy xa được gần ba trượng, đã nghe tiếng thiếu nữ áo trắng từ trong nhà tức giận nói:

- Linh Xà tiên sinh, họ đâu rồi?

Linh Xà tiên sinh cũng kinh ngạc nói:

- Ủa, mới vừa rồi còn đây mà, có lẽ đã đào tẩu rồi.

Đào Lâm vội kéo Lý Thuần Như nấp vào sau một ngọn cây liễu to.

Chỉ nghe Linh Xà tiên sinh nói:

- Dị cô nương đừng nổi giận, lão phu mà thổi xà địch, chỉ cần họ chưa thoát ra ngoài ba dặm, chẳng sợ họ bay lên trời.

Vừa dứt lời, đã nghe tiếng địch lảnh lót vang lên, liền tức thì, tiếng “soạt soạt” nổi lên từ bốn phương tám hướng. Đưa mắt nhìn quanh, hai người bất giác rùng mình sởn gáy, thì ra xung quanh đang có vô số rắn độc đủ màu đủ cỡ, nghe tiếng địch lúc nhúc bò đi.

Hai người biết Linh Xà tiên sinh không rõ mình đã bỏ trốn từ lúc nào, nên mới dùng tiếng địch sai khiến lũ rắn đuổi theo, chỉ sợ tiếng địch chuyển hướng, mình sẽ không thể đào thoát.

Hốt hoảng quay lại nhìn, chỉ thấy ánh bạc lóng lánh, chiếc xe lộng lẫy kia đang đỗ bên bờ sông, bốn con tuấn mã đang dựng bờm tung vó.

Đào Lâm chợt nãy ý, lập tức kéo Lý Thuần Như chạy về phía xe ngựa. Lý Thuần Như tuy thương thế đã bình phục, nhưng đâu có sự giúp sức của Địa Huyết Quả như Đào Lâm, lúc này chẳng khác kẻ không biết võ công, sau cơn bệnh nặng, khi chạy đến bên xe ngựa thì đã hơi thở hổn hển.

Đào Lâm lúc này cũng chẳng màng đến sự tị hiềm nam nữ, bồng Lý Thuần Như lên xe, rồi mình cũng tung mình lên.

Lúc này tiếng địch đã gấp rút, mùi tanh nặc nồng, vô số độc xà ngẩng đầu thè lưỡi bò về phía xe ngựa.

Có mấy con bò nhanh đã đến gần cỗ xe, khiến bốn con tuấn mã sợ hãi hí liên hồi. Đào Lâm trở tay ném ra bảy tám ngọn ám khí, mấy con rắn bò đến trước tiên liền bị đánh lăn quay, đồng thời nàng giật mạnh gây cương, bốn con tuấn mã lập tức xoải vó, tốc độ nhanh không tưởng được, chỉ nghe tiếng gió vụt vù bên tai, hệt như đằng vân giá vũ.

Đào Lâm không ngớt khen thầm, ngoảnh đầu lại nhìn, Linh Xà Cư chỉ còn là một chấm nhỏ, chốc lát đã vượt qua bảy tám dặm đường.

Đào Lâm thấy không có người đuổi theo, thở phào nhẹ người, ngoảnh lại nói:

- Lý đại ca, chúng ta phen này lại thoát chết lần nữa.

Lý Thuần Như cười ảo não:

- E rằng chưa chắc!

Đào Lâm tìm được ngọn roi bạc bên chỗ ngồi, liền rút lấy vung ra, “vút vút” hai tiếng, ngựa càng chạy nhanh hơn.

Đào Lâm có vẻ đắc ý nói:

- Dù thiếu nữ họ Dị kia khinh công giỏi đến mấy, e cũng chẳng dễ gì đuổi kịp bốn con tuấn mã này.

Lý Thuần Như buông tiếng thở dài:

- Đào cô nương, chả lẽ cô nương chưa từng nghe nói đến cái tên Ngân Lệnh Huyết Chưởng Dị Cư Hồ hay sao?

Đào Lâm giật mình, suýt nữa đã ngã từ trên xe xuống, thất thanh nói:

- Đúng rồi, khi nãy tiểu muội trông thấy thiếu nữ kia đã trao một chiếc ngân bài cho Linh Xà tiên sinh.

Lý Thuần Như lại thở dài:

- Ôi, nếu quả đúng là Ngân Lệnh Huyết Chưởng Dị Cư Hồ muốn tìm thì chúng ta khó mà đào thoát.

Đào Lâm nghe nhắc đến cái tên Ngân Lệnh Huyết Chưởng Dị Cư Hồ, lòng kinh hoàng tột độ, thì ra Ngân Lệnh Huyết Chưởng Dị Cư Hồ đã khét tiếng hồi mười mấy năm về trước, nhưng lúc bấy giờ lão chưa luyện thành môn Huyết Chưởng, và võ công ma giáo cũng chỉ luyện đến bậc thứ sáu.

Lão vốn là một tú tài thi hỏng, không hề biết chút võ công, nhưng trong một lần du sơn ngoạn thủy, đã được con gái của tổ sư Ma Giáo để mắt đến, nàng này hết sức xấu xí, trong khi Dị Cư Hồ tuấn tú phong lưu, dĩ nhiên là lão không bao giờ có tình ý.

Nhưng một người bình thường thì sao chống nổi công chúa của Ma Giáo? Đành buộc lòng thành hôn với y thị. Dị Cư Hồ vốn là người tinh khôn, sau khi thành hôn, chẳng chút lộ vẻ không hài lòng, khổ tâm tu luyện nội công tuyệt đỉnh của Ma Giáo, ma nữ chỉ ngỡ là Dị Cư Hồ thật lòng yêu thương, đã đi khắp ngũ hồ tứ hải, tam châu cửu đảo, tìm hái linh thảo tiên đan cho lão ăn vào để tăng công lực. Chỉ trong mười năm, Dị Cư Hồ đã luyện đến bậc thứ sáu thần công của Ma Giáo, cao hơn cả tổ sư chưởng môn và ma nữ.

Nhưng lúc bấy giờ giới võ lâm vẫn chưa biết trong Ma Giáo đã có một cao thủ xuất sắc như vậy, mãi đến khi lão trở mặt với ma nữ, buộc tội y thị đã bức hôn khi xưa, thế là đôi bên đã động thủ giao chiến.

Lúc ấy thần công của tổ sư chưởng giáo chỉ luyện đến bậc thứ năm và ma nữ chỉ luyện đến bậc thứ tư. Sau ba mươi chiêu, tổ sư chưởng giáo đã chết dưới tay Dị Cư Hồ và ma nữ cũng thọ thương. Mặc dù sáu đại đàn chủ Thiên, Địa, Đông, Tây, Nam, Bắc đã nhất tề xuất thủ đối phó, nhưng sáu người họ càng kém xa Dị Cư Hồ, thảy đều táng mạng dưới tay lão.

Khi Dị Cư Hồ định ra tay hạ sát ma nữ, nhưng ma nữ đã nói:

- Ta đối với ngươi vốn một dạ si tình, đành rằng khi xưa ta không nên bức hôn, nhưng sau khi thành hôn, ta đã đối xử với ngươi hết sức tử tế. Ngươi chê ta xấu xí, nay trở mặt động thủ, ta không địch nổi, chết chẳng oán hận, nhưng hiện nay ta đang mang thai, sau khi sinh nở, ta sẽ tự vận, được chăng?

Dị Cư Hồ vốn là người nham hiểm, phải chịu đựng mười năm uất hận, chẳng chút tình ý với ma nữ, nên đã không chấp thuận lời yêu cầu của ma nữ, liền toan hạ thủ.

Ma nữ hoài thai đã được bảy tháng, vừa thấy Dị Cư Hồ mặt lộ sát cơ, liền vận chân khí dồn thai nhi ra và tự đoạn kinh mạch chết đi.

Dị Cư Hồ thấy thai nhi là một bé gái khác hẳn với ma nữ, mặc dù sinh thiếu tháng, nhưng tiếng khóc trong trẻo và rất xinh đẹp khả ái.

Dị Cư Hồ đã giơ chưởng lên toan bổ xuống, thấy thai nhi như vậy không khỏi động tình phụ tử, bèn bứt đứt cuống rốn đứa bé, cởi áo ngoài bọc lấy và bồng lên, đứa bé ấy chính là thiếu nữ áo trắng Dị Ngọc Phụng.

Dị Cư Hồ chỉ trong hai giờ đã đánh chết chưởng giáo, ma nữ cùng sáu đại đàn chủ, giáo chúng còn lại đâu còn dám chống đối, lập tức bỏ chạy tứ tán. Thế là Dị Cư Hồ đã nổi lửa thiêu đốt ma cung thành bình địa, hủy diệt hoàn toàn một giáo phái nhiều người thế mạnh, đã hoành hành trong võ lâm gần ba trăm năm qua.

Chưa đầy ba tháng sau, sự kiện ấy đã truyền khắp võ lâm, danh tánh Dị Cư Hồ cũng vang lừng thiên hạ, rất nhiều người có giao tình với Ma Giáo đi tìm Dị Cư Hồ trả thù, thảy đều bại dưới tay lão.

Mãi đến một cao thủ bật nhất trong tà phái là đảo chủ Hắc Thủy ở Bắc Hải, Mặc Kiếm Truy Hồn Khúc Cầm Phu ra tay mới đả thương được Dị Cư Hồ, nhưng không diệt được tận gốc, đã bị lão ta tẩu thoát.

Hai năm sau, Dị Cư Hồ thần công đã luyện đến bậc thứ bảy, và luyện thành Huyết Chưởng trong bí kíp Ma Giáo, đã ra tận Bắc Hải giết sạch toàn gia Khúc Cầm Phu cùng ba đệ tử, thủ đoạn thật tàn bạo đến cực độ.

Bởi theo lời đồn đại trong võ lâm, đảo chủ Hắc Thủy còn có một đứa con trai út, may mắn không ở trên đảo, do đó Dị Cư Hồ đi tìm kiếm khắp nơi, đến đâu cũng có vài cao thủ võ lâm thọ nạn, thế là thanh danh càng thêm lừng lẫy, chiếc Ngân Lệnh do lão đã đúc, hiệu xưng gặp lệnh bài như gặp người, người cầm lệnh bài dù là một đứa bé, cao thủ trong võ lâm cũng chẳng dám xem thường.

Cứ thế đã tung hoành trong giang hồ ba bốn năm, cũng chẳng rõ lão có tìm gặp đứa con trai út của Khúùc Cầm Phu hay không, nhưng rất ít khi đi lại trên giang hồ, giới võ lâm chỉ biết lão đã ẩn cư ở một nơi động thiên phúc địa tại Tây Vực.

Thế nhưng, mặc dù lão không thường đi lại trên giang hồ, khi nhắc đến tên Ngân Lệnh Huyết Chưởng Dị Cư Hồ, giới võ lâm cũng kinh hồn bạt vía. Và nghe đâu những năm gần đây, thần công ma giáo của lão đã luyện đến bậc thứ chín.

Thử nghĩ, với võ công như Đào Lâm và Lý Thuần Như, nếu Dị Cư Hồ muốn đối địch với họ, họ làm sao chống nổi?

Đừng nói là chỉ có họ hai người, cho dù cả hai vợ chồng Bát Quái Kiếm Lý Viễn, vợ chồng Bát Tiên Kiếm Đào Tử Vân hợp lại cũng chưa chắc ứng phó nổi với Dị Cư Hồ.

Thế là Đào Lâm cố giữ bình tĩnh, chỉ mong đào thoát càng sớm càng tốt, nàng vung roi lia lịa, bốn con tuấn mã không hề ngưng vó, sau hai giờ đã vượt qua gần tám mươi dặm đường, mặt trời cũng đã chếch bóng.

Đào Lâm đang khi vui mừng, nhưng ngẩng lên nhìn, mặt trời đang ở trước mặt, kinh hãi thất thanh nói:

- Lý đại ca, nguy rồi!

Lý Thuần Như vội hỏi:

- Gì thế?

Đào Lâm chỉ tay ra trước mặt:

- Chúng ta đang chạy về hướng tây, vậy thì càng chạy càng gần nơi ẩn cư của Dị Cư Hồ còn gì?

Lâm Tịnh Nhân cũng cả kinh nói:

- Ghìm ngựa lại mau! Ghìm ngựa lại mau!

Đào Lâm vội kéo dây cương, định quay đầu lại, nhưng bốn con tuấn mã không hề nghe theo, Đào Lâm lại ra sức kéo mạnh, bốn con tuấn mã không chịu nổi, cất tiếng hí dài và đứng thẳng lên. Đào Lâm lại kéo mạnh, “phựt” một tiếng, dây cương đứt lìa, thế là bốn con tuấn mã càng phóng đi nhanh hơn. Nếu chỉ một mình Đào Lâm thì còn phóng khỏi xe được, nhưng Lý Thuần Như thì đành chịu, không thể nào phóng xuống được.

Nếu Đào Lâm chịu bỏ rơi Lý Thuần Như thoát thân một mình thì đâu chờ đến ngày nay, lúc ở bên bờ Trường Giang đã có thể bình an thoát hiểm, và cũng đâu đến nổi thọ thương tại tiêu cục, bị chiếc xe ngựa trắng mang đến đây.

Thế là bốn con ngựa mỗi lúc càng chạy nhanh hơn, Đào Lâm chẳng những không hề có ý định phóng xuống xe thoát thân một mình, mà còn đỡ Lý Thuần Như, sợ chàng ngã xuống xe.

Hơn nửa giờ sau, chỉ thấy bốn con tuấn mã lao thẳng vào một sơn cốc, nơi cửa cốc dường như có hai người đang đứng cung kính, trông như là Ngạc Trung Song Ưng, nhưng xe chạy quá nhanh, Đào Lâm không kịp nhìn rõ thì xe đã lao thẳng vào trong cốc.

Bốn con tuấn mã bắt đầu chậm lại, từng cơn gió trong mát thổi tạt vào mặt, kèm theo hương thơm kỳ lạ khiến người ngây ngất và sảng khoái.

Hai người chú mắt nhìn, chỉ thấy bốn bề vách núi cheo leo, trong cốc cỏ non xanh mượt, trên vách núi bám đầy dây leo có vô số hoa trắng to cở miệng chén. Dưới vách núi phía bắc có một tảng đá trắng được đẽo thành mười mấy bậc, bên trên là một ngôi lầu rất trang nhã, cũng được xây toàn bằng đá trắng, trông hệt như cảnh tiên.

Cạnh đó có hai hồ nước tròn, rộng hơn một mẫu, nước trong hồ xanh biếc.