Tui Giỏi Để Tôi Lên

Chương 24

Sau khi Giản Nhung ‘thân mật’ với bức tường vài lần,  Lộ Bá Nguyên đỡ cậu đi rửa tay, rửa mặt, sau đó dắt ra khỏi nhà vệ sinh.
Người trong lòng rất nhẹ,  Lộ Bá Nguyên một tay có thể ôm gọn.
Giản Nhung đã có hơi loạng choạng không nhìn rõ đường đi, đau đầu khiến cậu rên lên hai tiếng.


“Khó chịu hả?” Lộ Bá Nguyên hỏi.
“Không.” Giản Nhung mạnh miệng. Còn cứng miệng nói: “…Tui còn chưa kéo khóa quần.”
Nói xong cậu còn muốn đứng vững để kéo khóa quần, kết quả người nghiêng ngã, đụng vào vai của người đi ngang qua.


Người nọ chẳng biết vì sao bị đụng, lại nghe thấy mùi rượu,  chau mày ngẩng đầu lên muốn mắng: “Con mẹ nó…”
Giản Nhung say nhưng không chịu thua, đánh đòn phủ đầu: “Mày chửi ai?”
Không phục thì không phục nhưng giọng nói lại yếu mềm, không có lấy một chút sức mạnh.


Người nọ nhìn thấy gương mặt đầu tiên thì ngẩn ra, lập tức ngẩng đầu nhìn mái tóc của cậu,  lại ngẩn ra.
Lộ Bá Nguyên giữ mặt của Giản Nhung, đưa đầu của cậu quay về phía mình.
Anh Đinh đã đi tính tiền,  bảo anh đi kiếm Giản Nhung, cho nên lúc này anh đã đeo khẩu trang và đội mũ.


Lộ Bá Nguyên thản nhiên nói: “Cậu ấy say, xin lỗi.”
Nói xong, anh đỡ người nhanh chóng rời đi.
Ở phía sau người nọ vẫn đứng sững tại chỗ, biểu cảm của hắn khϊế͙p͙ sợ, vài giây mới giật mình hoàn hồn, cầm điện thoại điên cuồng chụp phía sau lưng của người phía trước!


Đêm khuya, những người hâm mộ ba ba của “Soft Bar” đúng giờ quẹt điếu thuốc vắt chân lên,  hoài niệm cuộc sống tạm bợ trong quá khứ cùng con trai mắng chửi trên Tieba mới đơn thuần tốt đẹp làm sao.
Một topic lặng lẽ nhảy lên trang đầu——
Tiêu đề: 【Chết tiệt, tui gặp người thật ở tiệm lẩu!!!】


Nội dung: 【[Hình ảnh][Hình ảnh] Tui không kịp chụp chính diện! Nhưng tuyệt đối tuyệt đối là nó, nhìn bóng lưng này,  tóc này,  dáng người chiều cao này…Mọi người chắc là có thể nhận ra chứ?】
【 L: Đệt,  nó từ nước người lùn tới hả? Đỡ nó là ai vậy, Cha ruột của nó hả?】


【Chủ Topic: Không giống, cảm giác còn trẻ tuổi lắm. 】
【32L: Nó bị đánh hả? Nhìn như bị người ta khiêng đi vậy?】
【Chủ Topic: Say đó, nhìn mặt hình như gầy hơn, cảm giác cả người không còn tinh thần ấy. 】
【158L: Ngu Ngốc còn nhỏ tuổi không học tốt, chạy đi uống rượu】


【266L: Mẹ nó sao Ngu Ngốc này lại thảm như vậy, không có quà của ba ba thì nó sống không nổi sao? Thật không có tiền đồ…Có ai biết Alipay của nó?】
【268L: Nó còn bao lâu nữa mới có thể đi làm? Trước đó sẽ không chết đói chứ?】


【399L: Thạch Lưu phát sóng rồi, ổng quen với thằng nhóc Ngu Ngốc, đi nào các anh em, kéo nhau đi hỏi nào. 】
Về gaming house, Lộ Bá Nguyên khiêng Giản Nhung về phòng.
Giản Nhung đã ngủ ở trên xe, Lộ Bá Nguyên mới giúp cậu cởi áo khoác, bỗng nhiên điện thoại trong túi áo của Giản Nhung reo lên.


Sau khi reo lên liên tục mấy lần, lo lắng có chuyện gấp nên Lộ Bá Nguyên bắt điện.
“Sao bây giờ ông mới nhận hả.” Đầu bên kia sốt ruột lớn tiếng: “Bây giờ ông đang ở đâu? Tui nghe nói ——”
“Cậu ấy đang ngủ.” Lộ Bá Nguyên đè thấp tiếng rồi nói.


Mới vừa nói xong, áo của anh bị người ta túm lấy, sau đó nắm chặt trong tay không chịu buông.
Giản Nhung từ từ nhắm hai mắt, thì thầm: “Khóa quần tui…chưa kéo…”
“Kéo rồi.” Không nên tranh cãi với con ma men, Lộ Bá Nguyên dỗ cậu. Sau đó lại nói trong điện thoại: “Có gì sáng mai cậu gọi lại.”


Tắt điện thoại, Thạch Lưu ngơ ngác cầm điện thoại đang mở loa, nhìn những câu hỏi của đám khán giả của Soft đang lướt điên cuồng trong phòng live stream, một lúc sau mới tìm giọng nói về được——
“Không phải…Tui cũng không biết là ai, nhưng giọng nói không hiểu sao quen lắm…”


“Không thể là bố của cậu ấy, cậu ấy không có anh trai.”
“Không không không!Soft cũng không phải Gay, thật không phải mà! Nói bậy cái gì đó?”
“Mày mới có cuộc sống cá nhân hỗn loạn đó, cả nhà mày mới có cuộc sống cá nhân hỗn loạn đó!”

Hôm sau.


Giản Nhung tỉnh dậy thì đầu đau như muốn nứt đôi.
Cậu vùi đầu vào gối rồi buông đầu xuống, mới khó khăn mò được điện thoại của mình ở trên bàn.
Sau đó liền nhìn thấy tin tức tràn ngập cả màn hình.


Đa phần đều là Thạch Lưu gửi, chi chít một đống, cậu cũng lười xem, trước tiên bấm vào địa chỉ Tieba mà đối phương gửi.
Vừa vào đã nhìn thấy ảnh chụp.
Ảnh chụp có chút không rõ, cậu híp mắt lại mới có thể nhìn rõ.
Sau khi nhìn rõ, Giản Nhung hơi mỉm cười.


Ảnh chụp là dáng lưng của hai người, người bên trai đã say đến mức thành một đống bùn, hoàn toàn là bị người ta khiêng đi, đầu cũng rũ xuống đất, hai chân căn bản đứng không vững, từ độ cao của góc chụp chỉ có thể nhìn thấy phía sau cổ áo khoác của đối phương.
Thật ngu ngốc.


Cậu vừa lội xuống phía dưới, tấm này cùng tấm phía trên hơi giống, điểm duy nhất khác nhau chính là người bên trái vừa ngẩng đầu lên một chút thì lộ ra mái tóc màu lam của cậu ta.
Nụ cười của Giản Nhung cứng lại.
A?
Ồ.
Hóa ra tên ngu ngốc này là tui.


Nụ cười của cậu vẫn cứng ngắc khi nhận ra người bên cạnh mình là ai.
…Mẹ nó căn bản không cần bàn.
Nụ cười của Giản Nhung hoàn toàn biến mất, điện thoại trượt xuống đầu gối, cậu cũng không nhặt lên.


Cậu cố chấp nhìn chăm chú vào một nơi nào đó, vẻ mặt sợ hãi bắt đầu cố gắng nhớ lại chuyện hôm qua.
Trong đầu của Giản Nhung bỗng nhiên hiện lên một tiếng “Roẹt——”.
Lanh lảnh, thần tốc, còn đệm thêm tiếng vọng mà chỉ ở WC mới có.


Theo đó, trong trí nhớ xuất hiện bàn tay thon dài, eo bàn tay phải còn có một nốt ruồi.
Bàn tay này chậm rãi vươn đến phía dưới cậu, sau đó, giúp cậu kéo khóa quần lên.
Giản Nhung: “…”
Kéo, khóa quần?
Giản Nhung hít một hơi sâu, không tin lại hồi tưởng một lần nữa.


Lát sau, Giản Nhung với gương mặt nghiêm trang mà rời giường, chịu đựng cơn đau đầu lấy bản hợp đồng vừa mới ký hôm qua từ trong ngăn tủ, nhìn thoáng ra số tiền vi phạm.
Một, mười, trăm, ngàn, vạn…
Tám con số.
Giản Nhung tuyệt vọng nhắm mắt.
…Con mẹ nó, đền không nổi.


※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※