Nửa tuần sau, hợp đồng ký kết cũng được đưa xuống.
Là hợp đồng ngắn hạn, thời gian ký kết chỉ có một mùa thi đấu.
Giản Nhung nhìn thoáng qua, lương căn bản và chia phần của live stream nâng lên không ít, có thể nhìn ra anh Đinh đã tận lực tranh thủ giùm cậu.
“Cảm ơn.”
Anh Đinh thoáng chốc mới ý thức được cậu cảm ơn vì điều gì, cười nói: “Không có gì đâu, là dựa vào giá trị của bản thân cậu mới bàn được điều kiện.”
Giản Nhung xem rất qua loa nhưng khi cậu lật qua trang có liên quan đến quy định của tuyển thủ chuyên nghiệp, anh Đinh không nhịn được nhắc nhở cậu: “Trang này cậu xem kỹ đi.”
Vì thế Giản Nhung dừng tay, đưa mắt nhìn đến mấy nội dung mà anh Đinh muốn cậu xem.
Trong mỗi quy tắc đều viết rất dài rất rườm rà, đại khái tổng kết một câu chính là,——tuyển thủ chuyên nghiệp bất cứ đấu trong hay đấu ngoài, đều không được AFK, tặng đầu (feed) hay chửi mắng người khác, nếu không sẽ bị Liên Minh phạt tiền, mức độ nghiêm trọng thậm chí có thể cấm thi đấu.
Giản Nhung im lặng vài giây, hỏi: “Trong xếp hạng bình thường cũng không thể AFK sao?”
Anh Đinh: “Không thể.”
Giản Nhung chưa từ bỏ ý định: “Em phát huy thất thường, số lần chết nhiều cũng không được sao?”
Anh Đinh đỡ trán: “…Đừng xem mấy người Liên Minh là kẻ ngu.”
“Vậy rốt cuộc thế nào là mắng chửi người khác?” Giản Nhung hỏi: “Ngu ngốc có tính là chửi không?”
Anh Đinh: “…”
Giản Nhung ‘hạ thấp tiêu chuẩn’: “Đần độn? Não tàn? Quá gà thì được chứ.”
“Ai biết được.” Anh Đinh mặt không chút thay đổi: “Nếu không mỗi cái thử một lần? Phạt tiền một lần chỉ có một hai vạn thôi.”
Giản Nhung không nói gì, cúi đầu ký tên của mình lên hợp đồng.
“Được rồi, sắp xếp chút thời gian anh giúp cậu mang hành lý khác đến gaming house.” Anh Đinh đóng văn kiện lại: “Còn lại là chờ phía trên sắp xếp tuyên bố đi. Mấy ngày nữa phải đi chụp hình tuyên truyền, đồng phục anh đã đặt may rồi, khoảng chừng mấy ngày nữa đưa tới, còn Weibo…Trên nguyên tắc là chúng ta không can thiệp vào chia sẻ hằng ngày trên Weibo đội viên, nhưng cậu kìm chế một chút, bớt cùng đám Fans…”
“Em biết rồi.” Giản Nhung nói: “Yên tâm, em không để bọn họ phạt tiền em đâu.”
Có những lời này, anh Đinh rốt cuộc cũng không xoắn xuýt nữa.
Anh vừa dặn dò một số chuyện thì cửa được đẩy ra, tất cả đội viên khác của TTC đã ngồi trên sô pha ở phòng khách.
Thấy bọn họ đi ra, Lộ Bá Nguyên ngước mắt: “Ký rồi hả?”
Anh Đinh nói: “Ừ.”
“Sau này chúng ta đều là đội viên rồi?” Tiểu Bạch nằm bắt cho chân hỏi: “Vậy đêm nay vẫn quy tắc cũ?”
Anh Đinh nhìn thời gian, nói: “Đi, anh đi đặt chỗ. Đặt trễ một chút đi, khách cũng vắng nên anh khá an tâm.”
Giản Nhung hỏi: “Quy tắc cũ gì?”
“Còn có thể là cái gì nữa,” Tiểu Bạch nói: “Đương nhiên là phải đi chúc mừng! Đúng lúc huấn luyện sắp bắt đầu rồi, trước đó phải đi ăn một bữa no nê!”
Anh Đinh gọi điện thoại đặt chỗ mới nhớ tới trưng cầu ý kiến của đương sự: “Cả nhà chúng ta đến tiệm lẩu thường ghé nhé, đồ ăn rất tươi mới, có phòng riêng, không bẩn. Được chứ?”
Điện thoại đã gọi, Giản Nhung còn có thể nói gì nữa. Cậu gật đầu: “Được.”
Giản Nhung lên lầu thay quần áo, cậu đã không nhớ rõ bao lâu rồi không mặc áo khoác, từ khi bước vào cửa của TTC, cậu vẫn chưa từng ra ngoài.
Trước khi ra cửa phòng, Giản Nhung do dự một chút, cởi mũ ra rồi móc trở lại.
Ở trước mặt chính chủ đội mũ Goods…Cũng thật kỳ quái.
Khi Giản Nhung bước ra khỏi phòng vừa lúc gặp Lộ Bá Nguyên ở đối diện đi ra.
Toàn bộ đội viên TTC đều gắn mác “minh tinh E-sports”. Ở trong đám thanh niên thì bọn họ còn nổi tiếng hơn so với minh tinh, cho nên mỗi người trước khi ra ngoài đều đội mũ mang khẩu trang.
Lộ Bá Nguyên theo thói quen kéo vành mũ thấp xuống, nghe thấy âm thanh, anh ngẩng đầu lên.
“Bên ngoài 7 độ.” Lộ Bá Nguyên nói.
Giản Nhung dừng bước: “Hả?”
Lộ Bá Nguyên nhìn áo khoác phong phanh trên người cậu, nói: “Mặc như thế ra ngoài sẽ lạnh, đi đổi cái khác đi.”
Giản Nhung lắc đầu: “Khỏi cần.”
“Sắp bắt đầu huấn luyện rồi.” Lộ Bá Nguyên nói: “Cảm lạnh sẽ ảnh hưởng đến trạng thái.”
Giản Nhung gãi gãi đầu, lát sau mới nói: “…Tui không có quần áo khác.”
Cậu vào gaming house lúc nhiệt độ chưa thấp như thế này, chỉ mang theo một cái áo khoác này.
Lộ Bá Nguyên quan sát thân hình của cậu một lát, xoay người trở lại phòng: “Chờ.”
Lộ Bá Nguyên không đóng cửa, Giản Nhung vô thức đưa mắt nhìn vào căn phòng.
Tuy rằng cửa phòng của bọn họ đối diện nhau, nhưng cấu trúc hai căn phòng hoàn toàn không giống nhau, căn phòng của Lộ Bá Nguyên rõ ràng rộng hơn một chút, vật dụng trong phòng đầy đủ hơn căn phòng của Giản Nhung.
Rất nhanh Lộ Bá Nguyên đi ra, trên tay cầm một chiếc áo khoác màu xám và mũ lưỡi trai màu trắng.
“Áo của mấy năm trước, giặt sạch rồi, vẫn để trong túi chống bụi…”Lộ Bá Nguyên nhướng mày: “Không chê chứ?”
“Không chê.” Giản Nhung nói: “Nhưng tôi mặc cái này trên người…” Là được rồi.
Còn chưa nói xong, trên đầu cậu đã có thêm một cái mũ lưỡi trai.
“Mấy ngày nay trời lạnh, buổi tối có thể sẽ có tuyết rơi.” Lộ Bá Nguyên nói: “Đội vào.”
Giản Nhung nuốt nước bọt, đưa tay nắm vành nón, muốn nói không cần tôi cũng có mũ.
Nhưng lời mới đến mép cũng không đặc biệt muốn thốt ra.
“Anh ơi!” Tiểu Bạch nghe thấy giọng của Lộ Bá Nguyên, ở cầu thang gọi với: “Anh xong chưa? Anh Đinh đã đợi ở trên xe rồi, thuận tiện hối Giản Nhung ——”
“Xong rồi.” Lộ Bá Nguyên trả lời, rồi quay đầu lại nói: “Thay áo khoác đi, phải kéo khóa lên.”
Dáng người của Lộ Bá Nguyên cao lớn hơn Giản Nhung, cho dù là áo của mấy năm trước, mặc lên trên người Giản Nhung vẫn rộng như cũ.
Vạt áo gần như che mông, tay áo cũng dễ dàng che phủ luôn tay của Giản Nhung, ngay cả túi áo cũng rất lớn, bỏ tay vào cảm thấy rất thoái mái.
Giản Nhung cúi đầu suy nghĩ sau này có nên mua áo khoác lớn hơn một số hay không, nhanh chóng lên chiếc xe MPV (Multi-Purpose Vehicle) màu đen đang chờ ở cửa.
Mọi người đều đã lên xe chờ rồi, để thuận tiện, lên trước đều xuống phía sau ngồi, ghế hai người ở giữa còn trống một chỗ, người ngồi là Lộ Bá Nguyên.
Lộ Bá Nguyên ngồi rất thoải mái, đôi chân dài bắt chéo, cúi đầu chơi điện thoại.
Nghe động tĩnh, anh ngẩng đầu nhìn Giản Nhung, như xác nhận xem cậu có mặc áo khoác hay không rồi nhanh chóng thu mắt lại.
Giản Nhung cúi đầu yên lặng ngồi vào chỗ trống.
Những người người khác đều đang chơi điện thoại, cậu cũng lấy điện thoại tùy tiện lướt lướt, mớ ‘trả lời’ trước kia đã ầm ĩ đến hơn 900 cái, nhìn thấy con số này, Giản Nhung quyết định không vào để tránh ấm ức bản thân.
Tiệm lẩu không xa gaming house mấy, thời gian lúc này đã hơi muộn nên trong tiệm không có nhiều khách.
Đỗ xe xong, nhóm sáu người đi vào cửa tiệm.
Dọc đường, Tiểu Bạch “A” một tiếng: “Giản Nhung, hôm nay ông không đội mũ Goods anh tui hả?”
Những người khác nghe vậy đều quay lại nhìn cậu.
Giản Nhung: “…”
Cậu nghiêm túc suy nghĩ, sớm biết không đội cũng bị nhắc chi bằng cậu cứ đội cho rồi.
“Còn nữa, áo khoác của nhóc có phải hơi quá lớn hay không?” Viên Khiêm cười trêu chọc: “Ba của nhóc truyền áo lại cho nhóc hả?”
Giản Nhung: “…Không phải.”
Lộ Bá Nguyên nói: “Của tôi.”
Mọi người giật mình, sau đó quay người ôm bụng cười càng ầm ĩ.
Phòng riêng của tiệm lẩu này sắp xếp tương đối đơn giản, phòng nhỏ vuông vức trống trải, chén đũa được bày biện trên chiếc bàn bằng gỗ.
Sau khi Giản Nhung cởi áo khoác mắc lên ghế dựa, đã thấy Lộ Bá Nguyên kéo chiếc ghế bên cạnh cậu rồi tự nhiên ngồi xuống.
Nhân viên nhanh chóng bê đồ ăn lên, cho đến khi đồ ăn bày đầy cả một bàn, Viên Khiêm mới quay lại hỏi: “Anh Đinh, có thể làm chút rượu không?”
“Có thể thì có thể, mấy ngày nữa bắt đầu huấn luyện rồi thì cũng đừng chạm vào.” Anh Đinh nói: “Nhưng đừng uống nhiều…”
Viên Khiêm vung tay lên: “Lên hai bình rượu đế!”
Anh Đinh: “…”
Giản Nhung rất lâu rồi không ngồi vây quần cùng nhiều người trên bàn ăn như vậy.
Kỳ nghỉ định kỳ, mỗi vị đội viên TTC làm việc và nghỉ ngơi không giống nhau, đại bộ phận ăn đều là mang đến trước mặt máy tính ngồi ăn. Vốn dĩ nếu không có thím giúp việc thì bàn ăn ở dưới bếp đã đóng một lớp bụi rồi.
Rượu đế được mang lên, Tiểu Bạch rót một chén đặt trước mặt Giản Nhung.
Lộ Bá Nguyên đang nói chuyện với anh Đinh, nhìn thoáng qua chén rượu, anh nói với Tiểu Bạch: “Đừng cho cậu ấy uống.”
Viên Khiêm xua tay: “Uống một chút không sao đâu.”
Pine nhướng mày: “Không được, lần trước không phải có người vừa mới uống hai ngụm đã lao ra khỏi tiệm nhất định phải đến hồ bơi bên cạnh đánh bóng rổ?”
“…P cưng, bây giờ tui đã tiến bộ rất nhiều! Tui sẽ không say!” Tiểu Bạch vừa nói vừa cầm lại chén rượu trước mặt Giản Nhung: “Quên đi, ông còn nhỏ mà, không uống cũng được.”
Tiểu Bạch vô ý một câu, thành công bắn trúng lòng tự trọng của cậu trai vị thành niên.
“Không sao.” Giản Nhung cầm lại chén rượu từ tay cậu ta: “Tui có thể uống.”
Tiểu Bạch nói: “Ai nha, nhóc con đừng cậy mạnh.”
Giản Nhung nghe vậy cầm chén rượu, một ngụm nốc hết.
Tiểu Bạch: “…”
Giản Nhung nói: “Thêm chén nữa, cảm ơn.”
Thừa dịp Tiểu Bạch xoay người rót rượu, Giản Nhung cúi đầu, dưới vành nón nhíu chặt mày.
Thật khó uống.
Sao mà khó uống hơn bia lạnh dữ vậy trời.
Còn đặc biệt mạnh, ban nãy cậu xém chút nữa chịu không nổi…
Lên rượu, cơm nước hình như không còn quan trọng nữa.
“Đến.” Tiểu Bạch dẫn đầu nâng chén: “Chúc mừng Giản Nhung chính thức gia nhập TTC, nâng ly nào!”
Mấy người đều nâng ly, anh Đinh uống nước thay rượu, giải thích: “Anh lái xe.”
Rượu trong ly của Lộ Bá Nguyên không nhiều, anh cũng uống một ly, cũng lắc đầu không uống nữa.
Rượu mạnh quá hăng, Viên Khiêm cau mày hỏi: “Giản Nhung, mấy tuổi thì nhóc chơi LOL?”
Giản Nhung: “Không nhớ nữa, chắc tiểu học.”
“Gần giống với anh.” Viên Khiêm dựa ra sau, cảm khái: “Nhưng lúc đó điều kiện của anh không tốt giống mấy đứa, lúc ấy anh đều ở tiệm internet chui, bất chấp liều mình bị ba mẹ đánh mà chơi…chậc, lại nói thật giống như hai đời người, chúng ta có thể trở thành đồng đội thật không dễ dàng nha. Đến, thêm ly nữa.”
Tiểu Bạch hỏi: “Sau này sao lại làm live stream vậy?”
Giản Nhung lau khóe miệng: “Thiếu tiền.”
Tiểu Bạch suy nghĩ: “Vậy cũng không nên mở live stream chứ, khi vừa mới bắt đầu live stream cũng không kiếm được tiền, còn không bằng đi làm công kiếm nhanh hơn hay sao?”
“Lúc đó bắt rất nghiêm, rất nhiều nơi không tuyển lao động trẻ em.” Giản Nhung nói đến tùy ý: “Trong nhà vừa vặn có máy tính, phí tổn rẻ, thì live thôi.”
Uống rượu, Giản Nhung rõ ràng nói nhiều hơn.
Pine nhìn mái tóc của cậu: “Sao ông lại nhuộm tóc như thế này?”
Giản Nhung cách khoảng không cùng Viên Khiêm nâng ly, lại uống một nửa. Nghe vậy vô thức gãi đầu: “PK thua streamer khác, đây là hình phạt.”
Mọi người: “……”
Lộ Bá Nguyên nhướn mày: “PK?”
Giản Nhung “Ừ” một tiếng: “So quà tặng, ai thu được nhiều hơn thì người đó thắng, ai thu ít hơn thì bị phạt, hình phạt nền tảng đưa ra là ngẫu nhiên, tui bóc trúng nhuộm tóc xanh lam.”
“…Ông thật thảm.” Tiểu Bạch thương hại hỏi: “Vậy còn người thắng, thắng được gì?”
Giản Nhung: “Cũng là phần thưởng ngẫu nhiên, chắc là quà tặng lớn đi.”
Pine: “Chắc là?”
Giản Nhung đơ mặt, im lặng một lát rồi nói: “Tui không thắng, khán giả kênh live stream của tui đều tặng quà cho đối thủ của tui.”
Tiểu Bạch cười đến mức phục vụ phải vào cửa bảo bọn họ nói nhỏ một chút.
Lộ Bá Nguyên cũng cười: “Hình phạt trong bao lâu? Không nhuộm lại sao.”
“Một tuần.” Giản Nhung xoa mặt: “Ngay từ đầu không muốn xài tiền nhuộm lại, sau đó đám ngu…đám khán giả kia nói mái tóc của tui ở trang đề cử khá bắt mắt, hơn nữa tui nhìn cũng quen rồi nên quên luôn.”
Để thu hút khách hàng nhuộm thành thế này…
Tiểu Bạch lập tức cảm thấy kính nể, nâng ly nói: “Ngầu đấy.”
Giản Nhung nhướn mày, cầm ly rượu cụng với cậu ta.
Lộ Bá Nguyên vươn tay muốn ngăn lại, bị anh Đinh cản lại.
“Để bọn họ uống đi, khó mà được một lần, đúng lúc kéo gần quan hệ.” Anh khẽ nói: “Uống chút rượu đó không xảy ra chuyện gì đâu.”
Lộ Bá Nguyên “ừ” một tiếng, lúc Giản Nhung quay đầu nói chuyện với Tiểu Bạch còn len lén đổ phân nửa ly rượu của cậu.
Uống xong rượu, thức ăn trên bàn cũng không còn nhiều.
Dưới tác dụng ngấm từ từ của rượu, trạng thái của mấy con ma men không ai giống ai.
Viên Khiêm lớn tiếng bắt đầu nói về chuyện của Kan, nói Kan không phải người, làm anh em tốt nhiều năm như vậy còn muốn chỉnh bọn họ.
Tiểu Bạch dựa lên vai của Pine nhắm mắt nghỉ ngơi, khi Viên Khiêm nói đến trọng điểm còn từ từ gật đầu biểu thị tán thành.
Pine không đẩy Tiểu Bạch ra, cũng cho thấy cậu ta cũng say đến không rõ lối về.
Chỉ có Giản Nhung bình thường nhất.
Cậu chống khuỷu tay, bàn tay đỡ lấy đầu, im lặng nhìn Viên Khiêm nổi điên.
Nếu không phải hai má của cậu vô cùng đỏ rần lên thì gần như không nhận ra cậu vừa mới uống rượu.
Lát sau, Giản Nhung từ từ đứng dậy đi ra ngoài: “Tui đi vệ sinh.”
Đi không được hai bước, bỗng nghe một tiếng “rầm”, cậu đập vào tay vịn cửa.
Anh Đinh: “Không sao chứ Anh đỡ cậu đi?”
Giản Nhung đau quá xoa xoa cái chân vừa đập vào: “Không sao, đừng, tui đi được.”
Tiệm này tuy rằng trang hoàng hơi nát nhưng nhà vệ sinh xem như sạch sẽ.
Xả lũ xong, Giản Nhung cảm thấy thế giời này thật tuyệt với. Cậu bình tĩnh đứng nhìn cái bóng phảng phất trên tường trước mặt.
Mãi đến khi dạ dày cảm thấy thoải mái, cậu mới lui về sau một bước rồi cúi đầu gài nút quần.
Khi Lộ Bá Nguyên bước vào nhà vệ sinh thì nhìn thấy cậu đang cúi đầu và tay đang loay hoay gì đó trên quần, lông mày nhíu chặt lại.
Lộ Bá Nguyên hỏi: “Sao vậy?”
“Phéc-mơ-tuya.” Đầu Giản Nhung choáng váng, cũng không biết người đến là ai, “Kéo không được.”
Lộ Bá Nguyên: “…”
Giản Nhung lại tự dằn vặt vài giây, cảm thấy ngón tay mỏi rồi, cậu nản chí buông tay, dự định chờ đến khi mình tỉnh táo một chút rồi lại kéo lên.
Roẹt.
Người trước mặt vươn tay giúp cậu kéo khóa quần lên.