Không, thứ rõ ràng nhất với tôi thời điểm đó là: Johnny O’Hara sẽ trả lời như thế nào?
Suốt cả buổi tôi không hề lấy làm bận tâm khi thấy mình và Nora đang gần gũi nhau hơn, tán tỉnh, hay bất kể thứ gì mà hai chúng tôi đã làm. Trên thực tế, đó chính là ý tưởng từ đầu. Nhưng bây giờ đột nhiên mọi chuyện trở nên quá gần gũi.
Liệu cô ta có thể thích mình không? Tất nhiên, không thật sự là mình. Mà là Craig Reynolds, anh chàng bảo hiểm.
Có thể là do phần rượu cô đã uống. Hoặc có thể do một thứ gì đồ khác, một thứ gì đó tôi đã không nhìn thấy. Một góc chơi nào đó của cô nàng. Nhưng có một điều chắc chắn. Cô nàng không theo đuổi tôi vì tiền.
Bán bảo hiểm trọn đời không hẳn được coi là một nghề giàu có. Ngay đến những người giỏi nhẩt cũng không thể sánh tầm với Connor Brown, nhà quản lý quỹ phòng hộ và cố vấn tài chính uy tín. Bên cạnh đó, Nora đã nhìn thấy nơi tôi sống với cái tên Craig. Cô đã biết rằng chiếc BMW và những bộ cánh hào nhoáng chỉ là vẻ bề ngoài. Nhưng mặc cho tất cả những điều đó, cô ta đã nói những gì mình đã nói.
Hãy đi đâu đó.
Tôi đứng đó, một góc ngã rẽ của khu buôn bán Chappaqua. Cơ hội để rẽ theo bất kì hướng nào.
“Đi theo anh”, tôi nói.
Chúng tôi rảo bước trở lại nơi đậu xe phía ngoài nhà hàng. Tôi mở cửa xe phía ghế ngồi dành cho khách.
“Anh đang đưa em đi đâu vậy?”, cô hỏi.
“Rồi em sẽ biết”.
Tôi vòng qua và ngồi xuống sau tay lái. Chúng tôi thắt đai an toàn và tôi bắt đầu nổ máy, rồ ga vài lần trong khi vẫn còn đậu xe. Và rồi đạp bàn lái.