Tuần Trăng Mật Sách Trinh Thám

Chương 68

Cánh áo vét bàn chuyện làm ăn đã rời đi. Và các quý bà cũng vậy. Chỉ còn lại hai người trong đám thực khách chiều hôm đó tại Le Jardin. Món pate của nhà hàng và salát trộn dầu cọ, món cá hồi nướng cùng món sò St-Jacques - tất cả các món ăn đều đã được chúng tôi ung dung thưởng thức tới miếng cuối. Còn lại trên chiếc bàn hai người trong góc là những ngụm rượu cuối cùng.

Từ chai Châteauneuf-du-Pape thứ ba.

Xin nhớ rằng, kế hoạch ban đầu đã không hề bao gồm việc uống cạn nửa vườn nho vào bữa trưa. Tuy vậy, khi chúng tôi rời đi thì nó đã bị đảo lộn, và lại đảo lộn một lần nữa. Sau rốt thì, lượng cồn sẽ dẫn lối cho sự thật. Còn cách nào hay hơn tôi cần làm để phát hiện ra điều gì đó ở Nora? Càng nói chuyện nhiều, cơ hội của tôi sẽ càng tăng cao. Ít nhất thì đó là những gì tôi cố nói với chính mình.

Cuối cùng tôi cũng liếc nhìn đám nhân viên nhà hàng, những người đang dọn bàn cho bữa tối. Một người dọn dẹp đang uể oải khua chổi phía quầy bar. Tôi quay lại nhìn Nora. “Em biết không, có một sợi dây khá mỏng manh giữa việc nấn ná và la cà. Anh nghĩ chúng ta đã chính thức bước qua ranh giới đó rồi”.

Cô nhìn ra xung quanh xem tôi đang nói gì. “Anh nói phải”, cô thẹn thùng cười lại. “Chúng ta nên đi thôi trước khi anh chàng kia tới quét bay ta như vụn bánh mì”.

Tôi ra hiệu tính tiền với người hầu bàn lúc này đã có thể thở phào nhẹ nhõm. Khoản tiền boa 30 phần trăm được để lại giúp chúng tôi rời đi bớt áy náy - nếu không hẳn là tỉnh táo. Tôi cũng đã tiên liệu được Nora sẽ như vậy. Rốt cuộc thì cô chỉ nhỏ gầy như tay vịn cầu thang. Nhưng kể cả khi nặng hơn cô tới bốn mươi cân, tôi cũng thấy ngấm đòn.

“Sao chúng ta không đi dạo một lát”. Tôi nói ngay khi vừa bước ra ngoài.

Tôi được trấn an khi cô đồng ý. Uống vì công việc là một chuyện, uống rượu và lái xe lại là chuyện khác. Một chút không khí trong lành và tôi biết mình sẽ ổn.

“Có thể chúng ta sẽ gặp nhà Clinton”. Nora líu lo. “Họ sống ngay trên phố này”.

Tôi quyết định bỏ qua câu này. Quá dễ. Chúng tôi tản bộ trên vỉa hè dọc theo những cửa hàng mặt phố. Tôi dừng lại bên cửa sổ một cửa hiệu đồ thêu mang tên Mũi Kim Bạc.

“Nó làm anh nhớ tới mẹ”, tôi nói. “Bà rất thích đan”.

“Bà hay đan những thứ gì?”, Nora hỏi, tỏ ra là một người biết lắng nghe tuyệt vời đến ngạc nhiên, không hoàn toàn chỉ nghĩ về bản thân mình như tôi đã mong đợi.

“Những vật thông thường ấy mà. Ga phủ giường, khăn quàng cổ, áo len. Thật ra, anh nhớ một dịp Giáng Sinh nọ khi còn học cấp ba, mẹ đã đan cho anh hai chiếc áo len: một chiếc màu đỏ, cái kia màu xanh da trời”.

“Như vậy thật ngọt ngào”.

“Ừ, nhưng em không biết mẹ anh đâu”. Tôi vừa nói vừa giơ một ngón tay lên. “Vào bữa tối Giáng sinh đó, anh đã mặc chiếc áo màu đỏ - và em biết bà nói gì không? “Sao vậy, con không thích chiếc màu xanh ư?”.

Nora đẩy vai tôi. “Anh đang bịa!”.

Quả là vậy.

“Không, thật đấy”. Tôi nói. Chúng tôi lại tiếp tục rảo bước. “Vậy còn mẹ em thì sao? Bà có hay đan không?”

Đột nhiên trông Nora có vẻ khó chịu. “Mẹ em... đã qua đời vài năm trước rồi”.

“Anh rất tiếc”.

“Không sao. Bà đã là một người mẹ tuyệt vời lúc sinh thời”.

Chúng tôi tiếp tục đi bộ, chỉ có điều giờ thì chỉ còn sự im lặng.

Tôi lắc đầu. “Thấy anh đã làm gì chưa?”.

“Gì cơ?”.

“Có một khoảnh khắc thật tuyệt rồi làm hỏng nó”.

“Đừng có ngốc thế’’, Nora nói và vẫy tay. “Đây vẫn là một khoảng thời gian tuyệt vời. Trên thực tế, nó là một trong những khoảnh khắc tuyệt nhất em có được gần đây. Em thực sự rất cần nó”.

“À, em chỉ nói vậy để anh thấy đỡ hơn mà thôi”.

“Không, em đang nói vậy vì chính anh đã làm em thấy ổn hơn. Anh có thể hình dung ra đấy, mấy tuần qua thật kinh khủng. Và rồi, từ một chốn nào đó, anh xuất hiện”.

“Ừ, trừ việc anh chỉ khiến mọi chuyện thêm khó khăn với em”.

“Lúc đầu thì, đúng vậy”, cô nói. “Tuy nhiên, hóa ra anh lại là một sự may mắn được ngụy trang”.

Tôi cố không để mình lưỡng lự trước những từ cuối cùng đầy trớ trêu ấy khi cả hai dừng lại trước một ngã rẽ để đợi sang đường. Mặt trời buổi chiều đang hạ dần xuống phố. Nora khoanh tay trước ngực và khẽ rùng mình. Thực lòng, trông cô có vẻ mỏng manh và yếu ớt.

“Đây”, tôi nói. Tôi cởi áo vét ngoài và choàng qua vai cô. Trong khi cô kéo ve áo lại, tay chúng tôi thoáng chạm vào nhau. Tấm biển ĐI BỘ trước mặt nhấp nháy, nhưng cả hai không dịch chuyển một bước. Thay vào đó chúng tôi đứng lại, lặng thinh, nhìn nhau.

“Em không muốn ngày hôm nay kết thúc”, cô nói. Và rồi Nora nghiêng người lại gần hơn, giọng hạ xuống thầm thì. “Hãy đi đâu đó, nhé?”.