Tuần Trăng Mật Sách Trinh Thám

Chương 18

“Ăn có được không anh?”, cô hỏi.

Connor há mồm để đón miếng giăm bông trong tay cô. Anh nhai kĩ vài giây. “Ngon tuyệt”.

“Tốt, vì em không biết anh giữ những thứ này bao lâu rồi”, cô nói. “Anh tắm thế nào?”.

“Thoải mái lắm. Chỉ có điều không được như em”.

Nora đã thái xong những miếng giăm bông và chuyển sang thái hành, vẫn còn thời gian để thay đổi ý định.

Connor chỉ mặc mỗi chiếc quần nỉ, mái tóc còn ướt được chải ngược ra phía sau. Anh tới mở tủ lạnh lấy một chai Amstel. “Em muốn một chai không?”, anh hỏi.

“Không, cám ơn anh. Em có nước rồi”. Cô giơ cao một chai Evian cho anh xem. “Giữ eo - vì anh đấy”.

Anh mở chai bia và uống một ngụm. Anh đứng ngắm cô từ một phía. “Em yêu, mọi chuyện ổn chứ?”

Cô quay sang phía anh, một giọt nước mắt lăn trên gò má.

“Ôi”, cô nói, chợt nhận ra nó có ở đó. Cô vội vã lau đi và gượng cười trước khi lảng nhìn sang chỗ khác. “Em đoán là cuối cùng thì hành cũng khiến em phải khóc”.

Nora nấu món trứng tráng kiểu Tây mềm, không cháy sẹm phía ngoài, đúng như anh thích. Cô đặt nó trước mặt Connor, trên bàn ăn. Anh rắc hạt tiêu và muối lên rồi bắt đầu chọc dĩa vào.

“Quá tuyệt!”, anh khẳng dịnh. “Đây là có thể là món ngon nhất của em đây”.

“Em vui vì anh thích nó”. Cô ngồi xuống bên cạnh. Anh ăn thêm vài miếng nữa trong khi cô chỉ yên lặng ngắm nhìn.

“Ngày mai em muốn làm gì?”, anh hỏi.

“Em chưa biết nữa. Chúng ta có thể thử đi một vòng trong chiếc xe mới của em”.

“Ý em là thật sự rời khỏi gara ấy hả?”.

Anh cười lớn và đút một miếng nữa vào miệng. Nhưng đang đưa chiếc dĩa lên nửa chừng, Connor bỗng im bặt.

Trong vòng nửa giây, sắc mặt anh trở nên nhợt nhạt. Trông anh lúc này trắng bệch như sữa. Đầu anh bỗng đung đưa. Chiếc dĩa rơi xuống đĩa kèm theo một tiếng kêu lanh canh. “Connor, có chuyện gì vậy?”.

“Anh không...”. Thậm chí anh còn không thể thốt thành tiếng. “Anh không biết”, anh cố nói. “Bỗng nhiên anh thấy thật...”.

Anh lập tức ôm chặt lấy bụng như thể vừa bị ai đó đánh mạnh. Hoặc bị đâm. Hai mắt trợn tròn. Chiếc ghế tròng trành trước khi anh ngã thụp xuống đất.

“Connor!”, Nora nhảy ra khỏi ghế và cố giúp anh đang lăn lộn trên sàn. “Cố lên nào”, cô nói. “Anh cố dậy đi”.

Anh cố gắng đứng vững nhưng đôi chân như đã hóa cao su. Cô dìu anh tới phòng tắm cuối hành lang. Connor lại ngã xuống sàn, gần như ngất đi. Nora nhấc ghế bồn cầu lên và anh cố bò tới phía nó.

“Anh... sẽ.... sẽ... ốm mất”. Anh thều thào nói. Đã bắt đầu có triệu chứng thở gấp.

“Để em lấy cho anh thứ gì để uống”. Cô nói, giọng hoảng sợ. “Em sẽ trở lại ngay”.

Cô chạy vào bếp trong khi Connor gắng hết sức nâng đầu lên khỏi bồn cầu. Cả cơ thể anh đau đớn tột cùng, không chỉ ở bụng nữa. Mồ hôi túa ra từ mọi lỗ chân lông.

Nora trở lại với một chiếc cốc trong tay. Trong nó một thứ chất lỏng trong suốt đang sủi bọt. Trông như Alka-Seltzer. “Đây, anh uống đi”. Cô nói.

Connor run rẩy đón lấy cốc. Khó khăn lắm anh mới có thể đưa nó lên trên miệng nên cô đã phải giúp anh. Anh uống từng ngụm, từng ngụm một.

“Anh uống thêm đi”, cô nói. “Phải uống hết”.

Anh uống thêm một ngụm nữa trước khi lại ôm chặt lấy bụng. Connor nhắm chặt mắt và nghiến răng lại, cơ hàm căng tới mức trông như thể chúng sẵn sàng bật tung ra từ phía sau da.

“Giúp anh với”, anh van nài. “Nora!”.

Vài giây sau, như thể là lời cầu nguyện đã được đáp trả. Những cơn run khủng khiếp bắt đầu giảm dần. Cũng như khi mới bắt đầu, nó đang nhanh chóng kết thúc.

“Anh yêu, em nghĩ thuốc bắt đầu có tác dụng rồi”. Nora nói.

Connor đã thở lại bình thường. Nét mặt anh dần dần lấy lại sắc. Anh chầm chậm mở dần đôi mắt và thở dài nhẹ nhõm. “Cái quái gì vậy?”, anh hỏi.

Và đó là lúc tất cả lại bắt đầu lần nữa.

Chỉ có điều còn tệ hơn vậy cả chục lần. Những cơn co thắt đang làm cả cơ thể anh rung chuyển một cách hung bạo. Những lần thở hổn hển đã trở thành cơn nghẹt thở nhanh chóng và khủng khiếp. Mặt anh xanh lét và đôi mắt trở nên đỏ ngầu.

Chiếc cốc tuột khỏi tay anh và rơi xuống sàn vỡ tan. Cả người anh co giật dữ dội, anh lăn lộn trong đau đớn. Hai cánh tay đưa lên ôm cổ, anh cố tìm lấy không khí một cách tuyệt vọng.

Anh cố hét to. Không thể. Không thể thốt lên được một âm thanh nào.

Anh vươn về phía Nora. Cô lùi lại một bước.

Cô không muốn đứng nhìn nhưng cũng chẳng thể bỏ đi. Tất cả những gì có thể làm lúc này là đợi cho những cơn rung và co giật lại chấm dứt. Cuối cùng cũng đến lúc đó.

Vĩnh biệt.

Connor đang nằm trên sàn của một trong những phòng tắm trong tòa nhà thuộc địa rộng 3350 mét vuông của mình.

Đã chết.