Tôi quay về văn phòng và nán lại đó đủ lâu để vớ lấy một tập hồ sơ. Còn một văn phòng khác cần phải ghé qua ngay lập tức. Tầng trên, nơi lang thang của những cậu bé to xác.
“Ông ấy sẽ gặp anh ngay bây giờ”, thư ký của Frank Walsh nói.
Tôi bước vào và ngồi xuống trước bàn làm việc bằng gỗ sồi bệ vệ của Walsh.
“John, sao tôi lại có niềm vinh hạnh này đây?”, ông hỏi.
“Tôi cần nói chuyện với ông về một vài thứ. À nhân tiện, Nora Sinclair đã chết”.
Walsh nhìn rất ngạc nhiên và tôi tự hỏi liệu nó có thật hay không. Không gì lọt khỏi tai ông, đó có lẽ là phương thức giúp ông sống sót qua chừng ấy năm tại Cục Manhanttan.
“Đơn giản hóa mọi chuyện, tôi đoán vậy”, ông nói. “Cậu ổn chứ?”.
“Tôi ổn, Frank ạ”.
Ông bẻ từng đốt ngón tay gầy gò, xương xẩu của mình. “Nhưng không quá ổn, tôi nói đúng không? Có chuyện gì vậy?”.
“Tôi muốn xin nghỉ phép. Có ăn lương, Frank ạ. Tôi đã làm việc quá sức. Tăng ca và tất cả mọi thứ”.
Xem kìa, ít ra vẫn còn có thứ khiến Frank Walsh bất ngờ.
“Oa”, cuối cùng ông cũng nói. “Trước khi tôi từ chối lời thỉnh cầu này, John, có điều gì cậu muốn kể cho tôi nghe không?”.
Tôi gật đầu. “Tôi đã sao ra một bản”, tôi nói.
Rồi tôi đẩy tập hồ sơ ra phía trước.
“Cậu có muốn nói xem có những gì bên trong không?”.
“Những gì bên trong chiếc vali đã lang thang khắp chốn đó, Frank. Trong đó cũng có vài thứ quần áo, nhưng tôi đoán đó chỉ là vật lót thôi, hoặc đề phòng trường hợp nó bị mở bởi không đúng người”.
Walsh gật đầu. “Có vẻ như đã có người như thế”.
“Hoặc có thể một người thích hợp. Susan nói rằng tất cả những chuyện này đều nhằm bảo vệ sự an nguy của thế giới. Giám sát các quỹ khủng bố trong và ngoài quốc gia, kiểm tra các tài khoản ngoại quốc. Đó là cách chúng ta đã vô tình phát hiện ra Nora. Cô ta đã chuyển khoản một lượng tiền lớn, cùng một lúc và chúng ta đã tóm được”.
Walsh gật đầu, rồi mỉm cười. Chính nụ cười ngọt xớt đó đã để lộ bí mật của ông. Một kiểu cười không thành thật, rõ ràng đang lo lắng. “Đó là những gì đã xảy ra, John ạ”.
“Đại để thế”, tôi nói, “nhưng không hoàn toàn chính xác. Susan tin vào câu chuyện của ông, Frank ạ, nhưng tôi thì có vài vấn đề với nó. Nếu FBI và Cục An ninh Quốc gia đang truy lùng các quỹ khủng bố và phá luật ở đây đó thì có sao? John Q. Public cũng có thể hiểu được”.
Frank Walsh không cười nữa, ông ta đang lắng nghe một cách chăm chú.
“Vậy đấy, tôi đã nhòm vào bên trong chiếc vali. Khi làm thế, tôi đã nghĩ rằng sẽ cần tới lực đòn bẩy vào một ngày nào đó, rằng những gì bên trong có thể sẽ giúp được mình. Đơn thuần là phục vụ bản thân thôi. Tôi không hề biết một chút chết tiệt nào hết. Mở phong bì ra đi, Frank. Xem qua đi. Hãy sẵn sàng để bị thổi bay. Hoặc cũng có thể không”.
Ông thở dài não nề, nhưng rồi cũng mở nó ra.
Những gì ông ta tìm được chỉ bằng cỡ ngón trỏ. Đó là một ổ cứng di động loại nhỏ. Cái mà tôi đã sao từ bản chính.
“Cũng có một bản in sẵn trong hồ sơ. Nhưng thật nực cười. Đó không phải là các quỹ khủng bố, Frank ạ”.
“Không ư?”, Walsh nói và bình tĩnh lắc đầu. “Vậy nó là gì, John?”.
Cuối cùng tôi phải nở một nụ cười. “Ông biết đấy, tôi không hoàn toàn chắc chắn, tôi sẽ phải mở đầu bằng cách nói rằng mình không phải là người hâm mộ cuồng nhiệt cho lắm, đối với cả hai đảng chính trị. Đại để tôi thích các vị tổng thống từ trước đến giờ, của cả hai bên. Không biết việc đó khiến tôi trông thế nào nhỉ? Người theo thuyết bất khả tri chăng?”.
“Có gì trên bản in sẵn, John?”.
“Những gì tôi nghĩ, ai đó trong Cục đã truy lùng các khoản tiền được chuyển đến và đi trong vài tài khoản ngoại quốc. Mọi người tìm cách giấu tiền mặt, rất nhiều, xấp xỉ một tỉ rưỡi đô la. Trong tầm hiểu biết nhất của mình, Frank ạ, tất cả những người có tên trên bản in sẵn đều là người góp phần hoặc “bạn bè” của đảng chính trị tạm thời không nắm quyền. Giờ thì chuyện này sẽ khiến cả Cục phải xấu hổ, và chính phủ nữa, nếu nó bị lộ ra trong phiên tòa xét xử tội giết người của Nora. Như thế sẽ bị coi là bất chính, trái với luân thường đạo lý nữa. Thậm chí còn tệ hơn việc ăn nằm với Nora Sinclair. Mà nhân tiện, tôi vô cùng xấu hổ vì chuyện đó”.
Tôi đứng dậy và nhận ra giờ thì đôi chân đã hơi lảo đảo. Vì một vài lý do nào đó, tôi với người ra bắt tay Frank Walsh, có lẽ bởi cả hai chúng tôi đều biết rằng tôi đang nói lời tạm biệt.
“Nghỉ phép, có ăn lương”, ông nói. “Được chấp thuận, John ạ. Cậu xứng đáng với điều đó”.
Rồi tôi bước ra khỏi cửa và đi về nhà - ở Riverside.
Về với Max, John Jr. và Susan - nếu cô ấy cho tôi quay lại. Tôi sẽ nói cho bạn nghe, trên suốt quãng đường tới Connecticut, tôi đã cầu nguyện để cô ấy sẽ làm như thế.
Và cái cô Susan đó, cái cô Susan tuyệt vời và đáng kinh ngạc ấy - cuối cùng đã làm vậy.