Cảnh sát liên lạc với tôi trong thành phố New York, và tôi tới Westchester trong một thời gian kỷ lục, khoảng bốn mươi phút liều lĩnh lái xe xuyên thành phố, nhìn thấy Đại lộ Saw Mill và cuối cùng là Đường 9A đầy nguy hiểm.
Có khoảng nửa tá cảnh sát địa phương và xe thiết giáp của bang đậu ngoài lối vào hình vòng cung trước nhà Brown. Cũng có cả một chiếc xe tải EMS từ Trung tâm Y tế Westchester. Tôi hít một hơi dài và thở thật chậm, rồi nhanh chóng tiến vào bên trong. Ôi, mình đang run rẩy như một chiếc lá.
Tôi phải xuất trình phù hiệu cho viên cảnh sát tuần tra ở phòng nghỉ. “Họ ở trong bếp, thẳng lối...”.
“Tôi biết nó ở đâu”, tôi nói.
Tôi chợt nhận ra mình chưa sẵn sàng cho chuyện này khi đi ngang qua phòng khách và nhà ăn trang trọng, trên đường vào bếp. Mọi thứ trong căn phòng đều quen thuộc đối với tôi, có thể nó làm cho tất cả trở nên khó khăn hơn, tôi không biết nữa. Tôi đã ở đó nhưng cũng có vẻ không, như thể tự mình quan sát bản thân trong một giấc mơ rất tệ, thật tệ.
Kỹ thuật viên pháp lý đã bắt tay vào việc, có nghĩa là điều tra viên đã xong nhiệm vụ. Tôi nhận ra Stringer và Shaw tới từ đội dã chiến White Plains. Tôi đã làm việc qua với họ khi chúng tôi lên mưu đồ bảo hiểm để bắt Nora.
Xác cô ta vẫn còn ở đây, cạnh quầy bếp. Một chai nước vỡ vụn ở gần đó, mảnh vỡ vương khắp sàn. Một viên cảnh sát đang chụp hình, ánh đèn lóe lên khiến tôi thấy như thể đó là một vụ nổ.
“Thế này, ai đó đã động tới cô ta”. Shaw bước tới và đứng cạnh tôi. “Cô ta bị đầu độc. Có ý tưởng sáng lạn nào không?”.
Tôi lắc đầu. “Không có. Nhưng theo một cách nào đó tôi không nghĩ là chúng ta sẽ theo sát vụ này để cố tìm ra lời giải đâu”.
“Xứng đáng bị như vậy, hả?”.
“Đại loại thế. Nhưng cách này cũng không hay lắm”.
Tôi rời khỏi chỗ Shaw vì thấy cần phải nện hoặc thụi cho anh ta một cú, mà anh ta không đáng bị như vậy.
Rồi tôi tới xem Nora.
Tôi vẫy tay ra hiệu với người chụp ảnh. “Cho tôi một phút”.
Tôi cúi xuống, cố làm cho mình sẵn sàng hết mức có thể, nhìn vào khuôn mặt cô. Trong những giây phút cuối cùng cô đã phải chịu đựng sự đau đớn, điều này quá rõ ràng, nhưng trông vẫn thật xinh đẹp, vẫn rất Nora. Tôi thậm chí còn nhận ra chiếc áo cánh màu trắng bằng vải lanh cô đang khoác trên người, cùng vòng kim cương ưa thích quanh cổ tay.
Tôi không biết mình nên cảm thấy gì, nhưng tôi buồn đến đáng kinh ngạc cho cô và bắt đầu nghẹn ngào. Tôi cũng thấy buồn cho chính mình, cho cả Susan và hai đứa con của mình. Tại sao tất cả những chuyện này lại xảy ra? Tôi không biết mình đã nhìn chằm chằm vào thi thể của Nora trong bao lâu, nhưng cuối cùng khi đứng lên, tôi nhận thấy cả căn bếp đã trở nên im ắng, tất cả mọi người đều đang quan sát tôi.
Thật chẳng thích hợp chút nào, tôi biết. Lẽ ra đó phải là tên đệm của mình mới phải.