“Anh O’Hara, thậm chí em không biết phải báo với anh thế nào nữa”.
“Cứ nói thẳng thôi, anh đoán vậy. Anh tự dọn giường cơ mà, chẳng phải vậy sao?”.
“Không phải vậy, John. Mà là... họ đang rút lại mọi lời buộc tội đối với Nora Sinclair”.
Tin này đập vào tai tôi như một cú thụi mạnh. Nặng nề, đau đớn và hoàn toàn bất ngờ. Phải mất vài giây tôi mới có thể xâu chuỗi lại thành một câu nói.
“Ý em là sao, họ đang rút lại lời buộc tội ư?”.
Susan chăm chú nhìn tôi từ phía sau bàn làm việc, không chớp mắt. Tôi có thể thấy cô ấy đã bối rối đến thế nào, nhưng đó là một cơn giận đã được kiểm soát.
Không giống mình.
Tôi bắt đầu đi tới đi lui, chửi rủa và hăm dọa mọi thứ tôi có thể nghĩ tới, bắt đầu bằng việc tới chỗ Thời báo New York.
“Ngồi xuống đi, John”, cô nói.
Tôi không ngồi nổi. “Anh không hiểu? Sao họ có thể làm vậy? Cô ta là một kẻ giết người, máu lạnh”.
“Em biết điều đó. Cô ta xảo trá đến đáng kinh ngạc. Cô ta là một kẻ tâm thần”.
“Thế thì, vì sao lại thả ra!?”.
“Mọi chuyện phức tạp lắm”.
“Phức tạp? Nhảm nhí thì có. Không thể chấp nhận được”.
“Em không phủ định điều đó”, Susan nói với giọng chừng mực. “Nếu la hét làm cho anh thấy dễ chịu hơn, thì xin cứ tự nhiên. Nhưng khi xong rồi, anh nên nhớ rằng nó sẽ chẳng thay đổi điều khỉ gió nào hết. Thỏa thuận đã được quan trên lo xong cả rồi”.
Tôi rất ghét khi cô ấy luôn đúng. Như cái lần Susan nói rằng tôi nghĩ về bản thân quá nhiều nên đã không thể cứu vãn nổi cuộc hôn nhân của hai người. Trúng tim đen.
Rốt cuộc tôi cũng ngồi xuống và thở một hơi dài. “Được rồi, vì sao?”.
“Thật ra, nếu anh nghĩ về nó, thì đã biết được rồi đây.
Cô ấy lại đúng một lần nữa. Có thể gọi nó là sự phủ nhận, hay sự mơ tưởng đi chăng nữa, nhưng tôi luôn ý thức được rằng bản cáo trạng của Nora sẽ để lộ một vấn đề nghiêm trọng đối với những Gã Tốt. Cách cư xử của tôi sẽ được thể hiện trong suốt vụ xét xử và Cục không có nhiều khả năng chịu đựng sự xấu hổ cho lắm. Tuy thế, họ vẫn sẽ chịu đựng, nếu đó là vấn đề duy nhất.
Nhưng tôi biết chuyện còn hơn thế - hơn thế rất nhiều.
Chết tiệt, tôi đã có liên quan khi hoạt động bí mật dưới danh nghĩa Du Khách.
Chiếc vali là một phần của câu chuyện. Danh sách những cái tên và tài khoản bên trong cũng vậy.
Chuyện lăng nhăng giữa tôi và nghi can mờ nhạt dần khi được đem so sánh với một mối bận tâm lớn hơn. Một thứ gì đó còn nhạy cảm, rất có tiềm năng là xấu hổ hơn nhiều. Đó là, nếu mọi chuyện vỡ lở ra ngoài.
Frank Walsh đã nói bóng gió về nó trong buổi họp kỷ luật tôi - sự giám sát việc chuyển tiền bất hợp pháp trong và ngoài nước. Không cần nói thêm, việc đó đã không được thực hiện thông qua những cuộc khảo sát tình nguyện tại ngân hàng địa phương. Nó đã được hoàn thành nhờ cuộc thỏa hiệp ngầm giữa An ninh Quốc gia, Cục liên bang và vài ngân hàng đa quốc gia. Nhân tố căn bản ư? Thứ duy nhất nguy hiểm hơn một băng nhóm khủng bố chính là một băng nhóm khủng bố với hậu phương ngân hàng thương mại vững chắc. Chuỗi lập luận này thật đơn giản. Ngừng chuyển tiền và ta sẽ ngừng chúng lại. Hoặc, thậm chí hay hơn, tìm đống tiền của chúng.
Và tìm ra chúng.
Những điều luật duy nhất chính là không có điều gì cho lắm. Nghĩa là rất nhiều thứ trong vụ này, xem nào, bất hợp pháp. Không ai được coi là an toàn hay trên tầm chỉ trích. Từ sòng bạc tới quỹ từ thiện, từ các tập đoàn lớn cho tới tiểu thương nhân. Bất kỳ ở đâu và tại mọi nơi trên thế giới. Chúng tôi thâm nhập tất cả. Nếu các khoản tiền chuyển động, chúng tôi đang quan sát chúng. Nếu những khoản tiền được chuyển đi kín đáo, chúng tôi sẽ thực sự quan sát. Đột nhiên, tài khoản cá nhân được kê khai là bất kể thứ gì trừ điều đó.
Xin chào, Connor Brown.
Và xin chào, Nora.
“Chuyện là như thế, hả?”, tôi nói với Susan.
“Em còn có thể nói gì nữa? Nora đại diện cho cái đỡ hơn trong hai thứ tệ hại”, cô cười điệu. “Ý em là, cái chết của một vài gã giàu có thì có ý nghĩa gì so với việc gìn giữ sự an nguy của thế giới vì nền dân chủ, hay cái quái gì đó. Họ sẽ thả cô ta, O’Hara ạ. Và với những gì em biết, có thể ngay lúc này rồi cũng nên”.