Tuần Trăng Mật Sách Trinh Thám

Chương 112

Chiều hôm đó, một điều kỳ lạ và dễ chịu xảy ra - tôi có thời gian trống và được dành nó để ở bên Susan. Chúng tôi có một quyết định khôn ngoan là thăm thú bãi biển tại La Samanna: dài, rộng và lấp lánh ánh trắng. Thậm chí còn có một con tàu đắm cũ kỹ ở dải đất ven bờ.

“Ta có chắc là tin được mấy gã địa phương đó không?”, tôi hỏi Susan khi chúng tôi bắt đầu thấy những tia nắng.

“Anh làm như thể bọn họ là Keystone Kops hay gì đó vậy”, cô nói.

Tôi đang ám chỉ lực lượng hiến binh, đội cảnh sát trên đảo St.Martin.

Họ sẽ giam giữ Nora cho tới khi các giấy tờ dẫn độ được hoàn thành để đưa cô nàng trở lại New York.

“Có thể chỉ riêng anh thôi”, tôi nói. “Nhưng thật khó tin tưởng những gã cảnh sát mặc quần soóc. Thậm chí chúng ta còn không nói về loại thông thường đâu nhé. Em có nhìn thấy chúng không? Chúng quá bó sát. Thậm chí anh có thể đoán được tín ngưỡng của họ đấy”.

Susan quay lại nhìn tôi đầy ngờ vực. “Im lặng và uống nốt đi, John”.

Cô nói đúng. Luôn luôn là vậy.

Công việc đã hoàn tất. Nora đang được giam giữ cẩn thận, vụ án đã kết thúc. Thậm chí chúng tôi đã gọi về nhà kiểm tra John Jr. và Max xem chúng có ngoan ngoãn với ông bà ngoại không. Bố mẹ của Susan, bất chấp mọi chuyện, vẫn yêu quý tôi.

Nếu chỉ trong chốc lát, Susan và tôi cũng xứng đáng được ngồi tại nơi này. Bên nhau trên những chiếc ghế bãi biển thoải mái tại khu nghỉ lộng lẫy đến khó tin. Ngắm nhìn mặt trời lặn sau tấm màn màu vàng cam tuyệt đẹp của bầu trời. Thậm chí chúng tôi còn đi bơi cùng nhau nữa.

Tôi cầm ly cốc tai Mai Tai giơ lên. “Đây là dành cho y tá Emily Barrows”.

Susan chạm ly cùng tôi với thứ đồ uống Pina Colada của cô.

Tôi ngả người ra sau ghế và thở hắt một hơi sâu. Tôi hài lòng và thấy nhẹ nhõm. Tôi cũng cảm thấy chút bứt rứt mà ngón tay không thể chạm tới, không dễ chịu cho lắm. Hãy tạm gọi đó là cảm giác tội lỗi.

Tôi thoáng nhìn Susan, trông cô xinh đẹp và thanh thản đến kinh ngạc. Tôi đã khiến cô ấy phải đau khổ quá nhiều và thấy mình thật tệ. Cô ấy xứng đáng với những điều tốt hơn.

Tôi nắm lấy tay cô và khẽ siết chặt. “Anh thật sự, thật sự xin lỗi”.

Cô siết tay trở lại. “Em biết điều đó”, cô dịu dàng đáp.

Chuyện là như vậy. Một kết thúc có hậu nếu như thực sự có điều đó. Tôi với ly Mai Tai trong một tay, và người phụ nữ đầu tiên tôi thực sự yêu thương trong vòng tay kia. Còn Nora Sinclair sẽ sớm chịu án chung thân vì tội giết người mà cô ta đã phạm phải.

Tất nhiên, lẽ ra tôi nên biết hơn thế.