“Một ngày nọ tôi đã nói chuyện với Nora về nhà văn Jeffrey Walker đó và hôm sau, tôi đọc được tin trên báo anh ta đã qua đời”, Emily nói trên đường đi.
Susan và tôi chỉ lắng nghe. “Tất nhiên tôi không nghĩ có bất kỳ mối liên hệ nào. Tôi thậm chí còn không biết Nora đang gặp rắc rối cho tới khi xem tivi”.
Emily dừng chân giữa hành lang. Rõ ràng có điều gì đó cô thấy cần phải nói cho chúng tôi biết trước khi tới phòng Olivia. “Một vài tuần trước, tôi tình cờ đọc được lời nhắn Olivia đã viết cho Nora. Trong đó ghi lại những bí mật khiến tất cả chúng ta sửng sốt. Nhưng nó cũng cho ta biết nhiều điều về Olivia, có thể cả Nora nữa. Anh sẽ được thấy trong một phút nữa”.
Emily lại bắt đầu bước đi. Cô tiếp tục đi qua một vài cánh cửa rồi với tay vặn một trong những chiếc núm cửa. “Đây là phòng của Olivia”.
Nữ y tá mở cửa phòng và tôi có thể nhìn thấy một phụ nữ rất già dựa người trên giường. Bà ta đang đọc một quyển tiểu thuyết và thậm chí còn không nhìn lên khi ba chúng tôi bước vào phòng.
“Chào Olivia. Đây là những vị khách viếng thăm mà tôi đã kể với bà”, Emily nói to và dõng dạc.
Cuối cùng Olivia cũng ngẩng đầu lên. “Ồ, xin chào”, bà nói. “Tôi thích đọc”.
“Đúng vậy, Olivia thích đọc”. Emily gật đầu, rồi một nụ cười mỉm xuất hiện trên khóe môi cô. Cô quay lại đối diện với Susan và tôi.
“Từ lâu rồi, Olivia đã lừa tất cả chúng tôi về căn bệnh thực sự của mình. Bà ấy dùng mọi mánh khóe để khiến chúng tôi tin rằng mình ở trong tình trạng tệ hơn nhiều so với thực tế. Một lần nọ, khi Nora tới đây, bà ta giả bộ lên cơn động kinh bởi lẽ cô con gái chuẩn bị để lộ ra điều không nên nói, Olivia biết rõ chúng tôi ghi hình mọi cuộc viếng thăm. Olivia là một diễn viên đại tài. Phải vậy không, bà bạn thân mến?”.
Olivia đang quan sát Susan và tôi, nhưng bà đã nghe được những gì nữ y tá vừa nói. “Tôi đoán vậy”.
“Xem nào, chúng tôi dù sao cũng đồng ý để Olivia ở lại khu Gỗ Thông. Nhưng chỉ khi bà ta chịu giúp hai người”.
Olivia gật đầu, vẫn nhìn chằm chằm vào Susan và tôi.
“Tôi sẽ giúp”, bà thì thào nói. “Còn sự lựa chọn nào nữa đâu?”. Tại thời điểm đó, Olivia đặt cuốn tiểu thuyết xuống và đi ra khỏi giường.
Trong khi Olivia bước về phía tủ quần áo, Emily cất lời. “Mỗi lần tới thăm, Nora đều mang theo một quyển tiểu thuyết mới cho mẹ đọc, dù cô không tin Olivia thực sự có thể đọc sách”.
Olivia đang lục lọi bên trong tủ và lôi ra một hộp bìa các tông. Tôi đã có thể thấy nó được chất đầy những sách và vài tờ giấy gói, cả phong bì thư.
“Rồi Nora không tới thăm nữa. Nhưng có một bưu kiện được gửi đến, ghi tên người nhận là Olivia. Nó do Nora gửi tới. Thậm chí còn có một tờ giấy nhắn”. Emily nói.
Tôi bắt đầu thấy háo hức. Một bưu kiện. Chắc chắn sẽ phải truy lùng nơi xuất phát của nó. Liệu Nora có khờ dại tới mức ghi kèm địa chỉ người gửi hay không? Điều đó quá hay ho để trở thành hiện thực.
Quả đúng như vậy.
Emily giải thích rằng không có gì trên bưu kiện có thể cung cấp thông tin về chỗ ở của Nora.
“Không địa chỉ người gửi. Không có tem hay con dấu nước ngoài. Chỉ có dấu bưu điện bị nhòe đi, không đọc được mà thôi”.
Cô quay về phía Olivia. “Làm ơn hãy đưa cho Đặc vụ O’Hara tờ giấy nhắn bà đã nhận được”.
Tôi nhận lấy tờ giấy, mở nó ra và đọc to.
“Mẹ thân yêu, con xin lỗi rằng mình không thể tới thăm mẹ. Hy vọng mẹ sẽ thích quyển sách này. Luôn dành cho mẹ rất nhiều tình yêu thương. Con gái, Nora”.
Tôi đọc lại lời nhắn một lần nữa, rồi lắc đầu. “Thế có gì đặc biệt?”.
Susan trả lời câu hỏi này. “Mọi thứ. Dù có kỹ càng như Nora thì lần này cô ta đã không cẩn thận lắm”.
Cô nhìn Emily chằm chằm.
Tôi nhìn Emily chằm chằm.
Sau rốt thì Emily cũng giải thích những gì cô rõ ràng đã kể cho Susan. “Nhìn kĩ vào tờ giấy ấy, Đặc vụ O’Hara. Giơ nó về phía có ánh sáng”, cô nói. “Anh có thấy không? Góc dưới bên phải ấy”.
Tôi cầm tờ giấy nhắn ra gần cửa sổ và đưa nó sát tận mắt.
Văn phòng phẩm này có dấu thủy ấn mặc định.
Tôi nhìn lại những người khác - thấy Olivia bật khóc. “Nó là một đứa con gái ngoan. Một đứa thật đáng yêu”.