“Nghe chừng có vẻ sẽ thú vị cho anh đây”, Susan nói trong khi chúng tôi ra khỏi xe và đi về phía khu nhà chính, một tòa tháp tám tầng bằng gạch. “Gặp gỡ thân mẫu nàng. Mẹ của Nora sống ở đây, anh O’Hara”.
Tôi mỉm cười một nửa. Có thể thấy Susan đang tận hưởng điều này.
Không lâu sau, chúng tôi đã ngồi trong phòng họp trên tầng cao nhất của khu điều dưỡng. Đối điện chúng tôi là nữ y tá trưởng đầy bối rối.
Tôi không thể nói rõ liệu người phụ nữ chắc nịch này đang sợ hãi hay chỉ đơn thuần lo lắng. Dù thế nào, trông cô cũng vô cùng khó chịu. Đôi khi việc gặp gỡ hai nhân viên FBI khiến người ta trở nên như thế.
“Đặc vụ John O’Hara, em muốn anh gặp Emily Barrows”, Susan nói. Cô là người đã liên lạc với nhân viên khu Gỗ Thông.
Tôi quay sang phía người phụ nữ và chìa tay ra. “Rất vinh hạnh”, tôi nói.
“Em nghĩ Emily có một vài thông tin đáng giá để kể cho chúng ta nghe về Nora”. Susan nói.
Tôi ngồi đó và nôn nóng như một đứa trẻ vào đêm Giáng Sinh. Tôi không hề rời mắt khỏi người phụ nữ này dù chỉ một giây. Cô ta mặc một chiếc quần thụng trắng và áo bờ-lu cùng màu, tóc kẹp gọn ra sau. Từ đầu cho tới chân đi đôi giày da thuộc đế cao su, trông cô không hề có vẻ rườm rà.
“Để xem nào”, cô mở lời, giọng hơi run. “Một trong những bệnh nhân của chúng tôi tại khu Gỗ Thông này là người phụ nữ mang tên Olivia Sinclair”.
Phần này thì tôi biết.
“Nora là con gái của bà Olivia”, Emily nói. “Ít nhất thì tôi chắc vậy. Tôi mới chỉ nhận ra mình chưa từng thấy bằng chứng của mối quan hệ đó”.
“Tôi thì có”. Susan nói. “Sau khi nói chuyện với chị qua điện thoại, Emily ạ, tôi đã xem qua hồ sơ nhà tù”.
Tôi ngước mắt về chỗ Susan. “Hồ sơ nhà tù?”.
“Olivia Sinclair bắt đầu chịu án chung thân khi Nora mới lên sáu”, cô nói.
“Tội gì?”.
“Giết người”, Susan đáp.
“Em đùa đấy à?”.
Susan lắc đầu. “Còn hay hơn nữa cơ, O’Hara. Bà ta đã giết hại chồng mình. Cô con gái nhỏ của cặp vợ chồng này, Nora, đã có mặt khi vụ án mạng xảy ra”.
Susan tiếp tục. “Một vài năm sau, Olivia Sinclair được rời đi, dường như bà ấy không còn khả năng liên hệ với thực tế. Đó là khi bà ta được chuyển tới khu Gỗ Thông. Trong thời gian đó, Nora lưu lạc từ nhà nuôi này tới chốn tiếp theo. Cô ta đã di chuyển nhiều tới mức không có nổi một tập hồ sơ cố định”.
Susan thoáng nhìn Emily, bây giờ trông cô đầy vẻ khó hiểu.
“Tôi xin lỗi”, Susan nói. “Chúng tôi có đủ lý do tin cậy để tin Nora đã giết hại người chồng đầu tiên của mình một vài năm về trước. Dựa vào đó và tất cả mọi thứ đã diễn ra, chúng tôi còn có những lý do xác đáng hơn để tin rằng cô ta đã ám sát người chồng thứ hai”.
“Cô ta và Connor Brown chỉ mới đính hôn”, tôi nhắc lại cho Susan nhớ.
“Em đang nói về Jeffrey Walker”, cô nói.
Giờ thì tôi còn thấy khó hiểu hơn cả Emily. “Jeffrey Walker?”.
“Anh biết đấy - anh ta viết đống tiểu thuyết lịch sử ngớ ngẩn. Hoặc ít ra là đã từng viết chúng”.
“Ừ, anh biết đó là ai. Nhưng em đang nói rằng Nora và anh ta đã...”.
“Kết hôn”.
“Chúa ơi”, tôi nói, bắt đầu sắp xếp các mảnh ghép lại với nhau. “Thời sự đưa tin rằng anh ta chết vì đau tim. Để anh đoán xem nhé”, tôi nói. “Anh ta sống ở Boston”.
Susan chạm ngón tay lên mũi.
“Và điều đó dẫn chúng ta tới chỗ Emily”, cô nói. Cô quay lại phía người y tá. “Nào, kể cho anh ấy nghe những gì cô có đi. Việc này hay đấy, O’Hara”.
Emily gật đầu và mời chúng tôi đi theo cô. “Tôi sẽ chỉ cho anh thấy”, cô nói. “Hãy đi gặp Olivia nào”.