Tử Xuyên Tam Kiệt

Chương 97: Sát kiên tử thần (hết).

Tây bắc truyền về tin dữ, Gia Nam đại doanh bị phá, thủy sư chiến bại, Gia Nam hành tỉnh thất hãm, La Thập Ni hành tỉnh thất hãm, Mật Nhĩ Đốn hành tỉnh thất hãm, Tử Xuyên gia mỗi ngày mất một hành tỉnh, vô cùng nhục nhã.


Xấu hổ xen lẫn giận dữ, Tử Xuyên Tham Tinh bỏ qua Quân vụ xứ, trực tiếp phê phán Minh Huy, mệnh lệnh cho lão "Trong hai tuần phải thu phục lại đất đai đã mất, bằng không quân pháp hành sự!"


Tiếp được thánh dụ, Minh Huy như ngồi trên đống lửa, lão nhanh chóng đem áp lực từ tổng trưởng chuyển sang cho các tổng đốc hành tỉnh: "Bộ đội tăng viện phải hội hợp trong ba ngày, kẻ nào chậm trễ chiếu theo quân pháp mà xử!"


Cảm nhận quân lệnh nghiêm khắc, tổng đốc các tỉnh tích cực động viên bộ đội tinh duệ xuất phát tăng viện tiền phương, trên đại đao bộ đội hành quân đông nghịt, khói bụi mù mịt.


Vì gấp rút lên đường, các lộ bộ đội ngày đêm hành quân không nghỉ, cả tiểu đội trinh sát và bộ đội phòng ngự hai cánh cũng bỏ qua không bố trí. Lưu Phong Sương nắm chắc cơ hội này, nàng dùng đội thuyền vận binh, theo thủy lộ cấp tốc hành quân một ngày một đêm đi hai trăm dặm, kị binh quân xuất hiện bất ngờ ở hậu phương Minh Huy.


Kẻ xấu số đầu tiên là tổng đốc Tạp Tư Lạp của Tân Dương hành tỉnh, Lưu Phong Sương đột nhiên xuất hiện tập kích, quân đoàn của Tạp Tư Lạp còn đang hành quân vừa mệt vừa không đề phòng, song phương vừa tiếp xúc thì quân đoàn của hắn đã bị đánh tan tác, bản thân Tạp Tư Lạp chiến tử, ba vạn bộ binh và kị binh tan rã.


Đánh bại Tạp Tư Lạ, Lưu Phong Sương không thèm truy sát bại binh đang tán loạn khắp đồi hoang sườn núi, kị binh bộ đội Lưu Phong gia lập tức quay đầu, trực diện nghênh đón một vạn ba ngàn bộ binh do tổng đốc Gia Lăng là Ân Duy suất lĩnh đến tăng viện cho Tạp Tư Lạp.


Chứng kiến Lưu Phong Sương khí thế hung hãn, Hồng y kì bổn Ân Duy còn chưa khai chiến đã khϊế͙p͙ hãi ba phần, y biết quân mình mệt không phải là đối thủ của Lưu Phong Sương, không dám lấy công đối công, lập tức bày bố trận hình trên đại đạo cố thủ đợi cứu viện, nhưng lực xung kích của kị binh Lưu Phong gia quá đáng sợ, chỉ một đợt xung phong đã phá vỡ trường mâu trận của bộ binh Tử Xuyên gia, dùng tốc độ và khí thế mãnh liệt chia cắt bộ binh của Ân Duy thành hai nửa.


Mắt thấy có cơ hội tận dụng, Lưu Phong Sương lập tức đưa dự bị bộ đội tham gia, toàn bộ mãnh công, kết quả bộ binh cánh trái thủ không nổi bị công kích sụp đổ, toàn quân mất thế chống cự.


Đúng lúc này, tổng đốc Xích Sơn là Mông Thủ Tín suất lĩnh bốn vạn kị, bộ binh đến chiến trường, mắt thấy tình thế nguy cấp, hắn vội dẫn kị binh tăng tốc đến cứu viện.


Nào ngờ bại binh của Ân Duy thấy có cứu viện tới, thay vì ngoan cường chống cự thì lại như đàn ong vỡ tổ chạy về phía kị binh của Mông Thủ Tín. Mông Thủ Tín còn chưa khai chiến thì đã bị bại binh ùa đến như thủy triều làm loạn trận cước, toàn quân đại loạn.


Lưu Phong Sương thừa cơ đuổi giết, tiền đội của Mông Thủ Tín bị chém giết đến hồ đồ, hậu đội cũng nhiễu loạn mà tan vỡ, toàn quân nhếch nhác thảm hại.


Đại quân thứ tư đến chiến trường là bộ đội do tổng đốc Tân Gia là Lãng Thanh Sở suất lĩnh gồm một vạn kị binh, lúc bọn họ đến thì kị binh của Lưu Phong Sương đang mở rộng phạm vi, truy sát bại binh Tử Xuyên gia khắp nơi.


Lúc này ta tập trung mà địch phân tán, Lãng Thanh Sở vốn có cơ hội rất tốt, nhưng hắn lại bị cờ hiệu của Lưu Phong Sương dọa hoảng, mắt thấy có nhiều bộ, kị binh bị đánh tan tác phía trước, hắn cả ứng chiến cũng không dám, hạ lệnh bộ đội quay đầu bỏ chạy.


Kết quả Trung doanh chỉ huy sứ Anh Mộc Lan chỉ dẫn năm trăm kị binh dùng tốc độ đuổi theo bộ đội của Lãng Thanh Sở, bắt sống Lãng Thanh Sở.
Trường chiến đấu này ngay cả phía Lưu Phong Sương cũng thừa nhận là thắng may mắn, nàng hoàn toàn không ngờ phía Tử Xuyên gia còn có chi bộ đội thứ tư.


"Khi Lãng Thanh Sở xuất hiện, bộ đội của ta đã phân tán truy sát bại binh địch nhân, sự chỉ huy tạm thời mất tác dụng, cả đội ngũ chừng ngàn người cũng không có. Hơn nữa ta chỉ mang mười mấy vệ binh đứng ở trung tâm chiến trường, mục tiêu rất rõ ràng cho địch nhân, lúc đó Lãng Thanh Sở muốn bắt sống ta là chuyện dễ như trở bàn tay. Nhưng không biết vì sao, hắn không những không có tiến công, ngược lại còn cuốn cờ bỏ chạy". Lưu Phong Sương tươi cười: "Đương nhiên, Lãng Thanh Sở đại nhân đã khách khí như thế, ta cũng không thể phụ lòng hắn".


Ngày bốn tháng ba năm bảy tám bốn, trong đại chiến trên công lộ, Lưu Phong Sương lần nữa chứng minh bản thân chính là đệ nhất danh tướng cử thế vô song.


Nàng nhất cử kích phá mười vạn binh mệt nhọc của Tử Xuyên gia, tiêu diệt hai vạn quân, bắt tù binh năm vạn, bản thân tổn thất không đến ba ngàn người, sĩ binh Tử Xuyên gia dùng thi cốt của bọn họ để điểm tô huy hoàng cho Lưu Phong danh tướng.


Ngắn ngủi một tháng, Tử Xuyên gia hao binh tổn tướng hơn mười lăm vạn, Tây bắc đại doanh chỉ huy sứ La Ba Nhân phó thống lĩnh chiến tử, Tây bắc đại doanh phó chỉ huy sứ An Điển hồng y kì bổn chiến tử, Gia Nam tổng đốc Tằng Nhuế chiến tử, Gia Lăng tổng đốc Ân Duy chiến tử, Xích Sơn tổng đốc Mông Thủ Tín bị bắt làm tù binh, Tân Gia tổng đốc Lãng Thanh Sở bị bắt làm tù binh, Tân Dương tổng đốc Tạp Tư Lạp chiến tử...


Tín sứ giục khoái mã liên tiếp đưa tin dữ về Đế đô, đủ mọi báo cáo về thất bại chiến trận chất chồng, nhanh đến mức Quân vụ xứ còn chưa kịp xem qua hết.


Hùng sư kình lữ lần lượt tổn thất, tướng lĩnh cao cấp phần bị bắt phần hi sinh, Thập tự quân từ Ngõa Luân Hồ đánh thẳng đến Lãng Thương giang, cả đại lục đều chấn kinh.
-o0o-