Khi Lưu Phong Sương tiến vào doanh khu, vẫn còn nghe có âm thanh chém giết náo động. Trung doanh chỉ huy sứ Anh Mộc Lan, Tiền doanh chỉ huy sứ Mông Na của Lưu Phong quốc phòng quân, Chỉ huy sứ Phí Gia của đệ nhất sư Thập tự quân cùng mấy vị tướng lĩnh đều đang đứng ở cổng nghênh đón.
Anh Mộc Lan bước lên hành lễ: "Công chúa điện hạ, chiến đấu tiến triển thuận lợi, còn chừng một giờ nữa là kết thúc".
Lưu Phong Sương mỉm cười: "Chư vị tướng quân hành động rất đẹp mắt, ta muốn thân lâm đệ nhất tuyến, phất cờ trợ uy cho các tướng sĩ".
Phí Gia bước lên cản: "Công chúa điện hạ, bên trong còn đang tiễu trừ tàn dư Tử Xuyên gia, thân thể ngài quý giá, mạo hiểm tiến vào chỗ nguy hiểm, bọn thần không thể an tâm".
"Phí gia các hạ, ngài đúng là nói chuyện hài rồi". Lưu Phong Sương cười nói: "Có các người bảo hộ, chẳng lẽ tàn binh của Tử Xuyên gia còn có thể tấn công ta? Ta chỉ là muốn cảm thụ không khí chiến trường, không phải là đi vào chỗ nguy hiểm".
Anh Mộc Lan tiến gần nhỏ giọng bẩm cáo: "Điện hạ, không phải hạ quan có ý ngăn cản hứng thú của ngài, nhưng hiện trường rất tanh máu".
Thuận theo ánh mắt của y, Lưu Phong Sương cúi thấp đầu nhìn, lúc này mới thấy dưới chân mình đang có một dòng "Suối nhỏ", chỉ là dòng suối này không phải là nước mà là máu, mùi tanh tưởi xộc lên, đưa mắt nhìn ra xa, cảnh tượng máu me, thi thể, tàn chi kinh hoảng đập vào mắt.
Lưu Phong Sương tái mặt: "Thương vong lớn không?"
Các tướng lĩnh sắc mặt ngưng trọng, có người nhỏ giọng hồi đáp: "Chống cự phi thường kịch liệt, các huynh đệ cũng giết đến say máu".
Đăm đăm nhìn dòng suối máu không ngừng khuếch đại, thần sắc trong mắt Lưu Phong Sương vô cùng phức tạp.
Đột nhiên, nàng đạp chân vào dòng suối máu, da dày trắng và ống quần tức thì bị thấm đỏ.
Lưu Phong Sương bình tĩnh nhìn chúng tướng: "Chúng ta tạo ra trường sát lục này, cũng là toàn thân huyết tinh, nếu còn tơ tưởng giữ thân sạch sẽ, không phải là quá giả dối sao? Quá trễ rồi!"
Ném áo choàng đi, nàng chuyển thân sải bước tiến vào doanh địa, các tướng lĩnh vội vã theo sau nàng, cứ đi ngược lại hướng dòng suối máu đang chảy.
Cho dù đã có chuẩn bị tâm lý trước nhưng khi chân chính đối mặt với chiến trường, Lưu Phong Sương vẫn không kiềm được cảm xúc, gương mặt trắng nhợt, cổ họng nhộn nhạo muốn ói.
Thi thể chất đống nơi nơi, tàn thây bị đạp bấy nhầy căn bản không nhìn ra được ai là ai, đoạn chi rơi rớt khắp nơi, trên nóc trướng, trên cây, trên mái nhà, chỗ nào cũng thấy tay, chân, đầu người lăn lóc, não trắng và máu đỏ quyện thành chất sền sệt, máu nhuộm ướt đất, thấm qua giày bết vào chân.
Trong đống huyết nhục mơ hồ đó, có thể nhìn thấy những mảnh vải trắng còn sót hiếm hoi, đó là áo ngủ màu trắng của sĩ binh Tử Xuyên gia chiến tử.
Bọn họ đi được vài bước thì vô pháp đi tiếp, trước mắt đã là thây chất thành đống cao, trừ phi có gan trèo lên mà đi, bằng không căn bản không thể tiến lên.
"Ọc", không biết là ai ói, liền đó có người ôm đầu điên cuồng bỏ chạy.
Mùi máu xộc lên mũi, Lưu Phong Sương nhắm mắt, trong đầu xuất hiện một trường cảnh thảm liệt: gần mười vạn nam tử chen chúc liều mạng đánh nhau trong một không gian nhỏ hẹp, căn bản không có chỗ ẩn nấp hay bỏ chạy, người sống đạp lên thi thể đồng bạn tiếp tục chém giết, các chiến sĩ Tử Xuyên gia tay không tấc sắt hiên ngang lao về phía tử vong, kiên cường bất khuất.
Nàng cảm thụ sự chấn hám cường liệt, ngẩng đầu lên không lặng lẽ cầu khấn: "Tướng sĩ Tử Xuyên gia chiến tử, các người vì quốc tuẫn chiến, nguyện anh linh vinh thăng cực lạc. Trận chiến này do ta mà khởi, ta nguyện gánh mọi tội nghiệt, cho dù phải đọa lạc địa ngục, trải qua tu la luân hồi khổ nạn, ta cũng nguyện tiếp nhận, vô oán vô hối".
Cầu khấn xong, nàng chuyển thân nói với chúng nhân: "Chư vị tướng quân, chém giết vô vị không phải là vinh diệu của quân nhân. Quân ta đại cục đã định, truyền lệnh lui ra, tận lực chiêu hàng sĩ binh Tử Xuyên gia, dồn sức cứu trợ thương binh cả địch lẫn ta".
--------------------
Bộ đội Lưu Phong Sương tiến quân nhanh như lửa lan, ngày hai mươi sáu tháng hai, Thập tự quân thừa uy phá Gia Nam đại doanh, khởi công thế mãnh liệt tấn công Gia Nam thành thủ phủ của Gia Nam hành tỉnh.
Hoàng hôn hôm đó, Gia Nam thành bị phá, Thập tự quân hồng sắc như thủy triều tiến vào thành nội, Gia Nam tổng đốc Tằng Nhuệ chiến tử trong trận chiến công thành, tỉnh trưởng Khắc Lạp cùng cả nhà tự sát tuẫn quốc tại nhà riêng.
Ngày hai mươi tám tháng hai, Thập tự quân chia làm hai đường thủy, bộ, tiến thẳng về hướng đông.
Kị binh do đích thân Lưu Phong Sương suất lĩnh, hỏa tốc nam hạ công chiếm trọng trấn Diệp Kiệt thành, nơi cất trữ lương thực của tây bộ Tử Xuyên gia. Tổng đốc Diệp Kiệt thành là A Lí Mạc bỏ thành chạy, bộ đội trên đường đào vong bị kị binh Thập tự quân truy đuổi đánh tan tát, A Lí Mạc dẫn mười một kị binh chạy thoát mạng.
Vào lúc lục quân dũng mãnh tiến công, hạm đội thủy sư của Lưu Phong gia cũng không có nhàn rỗi.
Cùng ngày, Lưu Phong thủy quân hạm đội tiến quân Đa luân hồ, kịch chiến với hạm đội Tử Xuyên gia đang nghiêm trận nghênh đón.
Sau ba canh giờ, hơn ba trăm chiến thuyền của Tử Xuyên gia bị đánh chìm, đốt cháy, mặt sông trôi nổi các mảnh ván vỡ, thi thể của sĩ binh chiến tử cùng với các sĩ binh đang vật lộn với sóng nước tìm sự sống.
Hạm đội Lưu Phong gia cũng tổn thất hơn một trăm chiến hạm, nhưng bấy nhiêu thì không đủ gây trở ngại đến tư thái chiến thắng hiên ngang của bọn họ, thủy quân Lưu Phong gia tiếp tục tiến quân.
Trận chiến Đa luân hồ đã phá hủy lực lượng thủy quân vốn không cường thịnh của Tử Xuyên gia, tàn bộ thủy sư đã không còn lực giao chiến tiếp với hạm đội Lưu Phong gia, rút vào Ngõa Niết hà bên Đế đô thành.
Sau khi biết tin chiến thắng của thủy quân, Lưu Phong Sương càng tiến quân nhanh, ngày một tháng ba công hạ Mật nhĩ đốn hành tỉnh, ngày hai tháng ba công hạ La thập ni hành tỉnh.
-o0o-