Tử Xuyên Tam Kiệt

Chương 8: Lôi đình vạn quân (1)

Đầu thạch cơ lại bắt đầu phát uy. Hơn bốn trăm đầu thạch xa luân phiên ra trận, sau hơn một tiếng đồng hồ, thành lâu bị đập bề thành từng mảnh nhỏ, thành tưởng đã xuất hiện một lỗ hồng do sạt lở.


Bố Lan tướng quân vốn chờ đã lâu hài lòng vung tay lên: "Đừng sợ các huynh đệ, lên nào!" Lập tức, quân cổ ầm ầm, hơn ba vạn trọng giáp bộ binh tập kết đợi mệnh trên bãi đất trống nhất tề phát ra tiếng rỗng: "Hô trác lạp!" "Ầm ầm ầm ầm" tiếng cước bộ nổ vang mặt đất kịch liệt chấn động ba vạn bán thú nhân xếp thành phương trận chỉnh tề, giống như một tòa thiết sơn nguy nga biết đi, hướng về thành trìầm ầm đánh tới.


Bị uy danh này làm cho kinh hãi, các hiến binh sợ đến mặt mũi trắng bệch, quan quân liều mạng hô: "Bắn tên! Bắn tên!" Nhưng lần này tiến lên chính là Viễn đông tinh nhuệ trọng bộ tốt, trên người giáp khôi dày chừng một ngón tay, mũ giáp che kín diện mục, mặc cho tiễn bay loạn xạ, bán thủ nhân binh hồn nhiên vô giác, chỉ lo tận lực xông về phía trước.


Ba vạn bán thú nhân theo nhịp tiến vào, khi thế giống như trời long đất nở, nhào tới bên lỗ hồng thành trì.


chóng Quân coi giữ cũng biết rõ đây là khu vực mấu chốt, vội vã tổ chức hơn năm nghìn tinh tráng hiến binh xếp thành đội nhóm đứng sau lỗ hổng thành tưởng sẵn sàng đón địch. Chỉ nghe thấy "ầm ầm ầm ầm" thật lớn, tiếng bước chân càng ngày càng vang dội, bọn lính mặt mày nhăn nhúm, xanh cả mặt, vũ khí cầm trong tay có chút phát run.


Theo cùng âm thanh "loảng xoảng loảng xoảng" có tiết tấu, bán thú nhân binh bộ binh thong thả, thận trọng bò qua những quả núi nhỏ do đá vụn cùng đống đổ nát tạo thành, thân ảnh từng người nối tiếp từng người xuất hiện tại lỗ hổng tưởng thành, từ rải rác dần dần tụ thành một biển hắc sắc.


Các hiến binh nhìn thấy rất rõ, bán thú nhân binh đang từng bước tới gần. Bọn họ có được cánh tay tráng kiện cùng thân hình lực lưỡng, búa lớn trong tay tàn ra lãnh quang của kim loại, mũ giáp mặt nạ màu đen che khuất diện mục của bọn họ, chỉ lộ ra đôi mắt đằng đẳng sát khí.


Hai quân đứng sóng đôi cách mấy chục bước, bọn linh thở hổn hển, hai tròng mắt đỏ bừng, đằng đằng sát khí Một giây đồng hồ sau, hai bên quan chỉ huy đồng thời hô một tiếng: "Sát"" "Hỗ trác lạp!" Bán thú nhân binh huy vũ cự bổng công về phía trước, các hiến binh đỏ cùng búa, lấy xu thế lôi đình vạn quân mạnh mẽ tấn ngầu hai tròng mắt giơ cao tấm chắn cùng trường thương tiến lên nghênh chiến. Hai luồng sóng đều là màu đen va chạm vào nhau. Phát ra tiếng vang thật lớn, binh lính thuộc đội ngũ xông vào đầu tiên trong nháy mắt bị cơn sóng triều màu đen của vũ khí cùng áo giáp nuốt gọn, nhưng binh mã phía sau tiếp tục xông lên, đao kiếm như rừng, áo giáp va chạm, ầm vang như sấm. Bởi vì địa phương có lỗ hổng quá mức nhỏ hẹp, khoảng cách giữa hai quân lại gần, trừ người xếp ở hàng ngũ đầu tiên, hậu phái sĩ binh binh khí cũng chưa kịp triển khai, đã đột nhiên đụng vào nhau. Nội trong lỗ hổng ngắn ngủn chừng mấy chục thước, hai quân hơn một ngàn người liều chết, xác người, trường thương đao kiếm, áo giáp đồng loạt chen vào, bọn lính bị dán chặt vào cùng một chỗ, song phương đừng nên nói là chém giết, ngay cả xoay người cũng không xoay được, nhưng cho dù như vậy, bộ đội phía sau vẫn như cũ cuồn cuộn không ngừng xông về phía trước, khiến cho dòng suối dày đặc này tiếp tục gia tăng mật độ.


opvanden Bán thú nhân thân thể tráng kiện, lại có trọng áo giáp hộ thân rất dày. Chật chội đến mức như vậy bọn họ vẫn miễn cưỡng len lên được, nhưng hiến binh nhân loại áo giáp đơn bạc gặp xui xẻo rồi.


Trong phạm vi chật chội như vậy, dù là người võ công tuyệt thế cũng không có cách gì thi triển được, các hiến binh bị chen lấn đến ngay cả chân cũng không chạm đất, xương sườn bị bẻ gẫy, chân bị giẫm đứt, cổ bị đẩy gãy, binh lính thân thể đơn bạc bị đè đến hộc máu, trong đám người thỉnh thoảng truyền ra tiếng kêu rên nức nở của kẻ sắp chết: "Cứu mạng..." Giao chiến nơi lỗ hổng chỉ kéo dài mười mấy phút. Hơn một ngàn hiến binh đổ ra đó toàn bộ chết trận. Bọn họ ngay cả đầu hàng hoặc là lui lại cũng không có biện pháp nào làm được, bị các thiết giáp binh đè chết tươi.


Hai cổ binh mã đụng nhau, sau khi hơi dừng lại, cuối cùng vẫn là bán thủ nhân cự lực chiếm thượng phong bầy trọng giáp màu đen giống như vạn tấn cự thạch từ trên núi cao ngã nhảo, nặng nề, xu thế không gì cản được lao nhanh về phía trước. Dọc theo đường đi chi nghe được thanh âm rắc rắc của đạo kiếm bị bẻ gẫy vang lên cùng tiếng kêu rên thảm thiết liên tiếp không ngừng. Thiết giáp màu đen như lũ chảy cuồn cuộn vào trong đội nhóm của các hiến binh, lại vang lên một mảnh kêu rên kinh hoàng. Các hiến binh hợp lực chống cự.


Huy vũ đao thương kiếm kích lục ra sức tiến lên, nhưng hết thảy cố gắng của bọn hắn bất quá chỉ lưu lại một vệt màu trắng trên áo giáp của bán thú nhân, trọng giáp binh kiên cố kinh khủng không cần nhìn đều hết thảy công kích, giống như heo rừng chỉ chăm chăm lao về phía trước, cùng nguồn lực lớn vô cùng, cầm theo binh khí khủng bố muốn đoạt mạng người, lang nha bổng một kích thôi cũng khiến người tuy mang tấm chắn cũng bị đập thành thịt nát, cự búa quét qua có thể chặt ngang thân một lúc hai ba người, con đường phía trước của bọn họ hết thảy đều là chướng ngại ... xác chết, các bộ phận thi thể, áo giáp, binh khí ... đều bị nghiền nát thành từng mảnh nhỏ, một giây trước còn là binh linh đội nhóm sống sờ sờ, trong khoảnh khắc liền biến thành đại dương mênh mông huyết nhục lẫn lộn, biến thành tử địa ngập trong tiếng kêu gào rên xiết thảm thiết, tình cảnh lúc này, bi thảm không lời nào tả xiết.


Các hiến binh đối với Đế Lâm hết sức trung thành, chiến ý cũng không thấp, nhưng đối mặt với hàng ngàn hàng vạn thiết giáp binh ùa lên, nhìn chiến hữu phía trước liều mạng chém giết cũng không cách gì làm bị thương đối phương, những thiết giáp cự hán tùy ý đem đối phương đập bể thành đống huyết nhục bầy nhầy, dùng chiến phủ chém nát thành, cảm giác vô lực đã khống chế thể xác và tinh thần bọn họ, ý chí chiến đấu rớt xuống ngàn trượng mặc cho quan quân phía sau gắt gỏng không ngừng, bọn họ vẫn không ngăn được tình trạng bước lui về phía sau, lui về phía sau càng lúc càng nhanh, bán thủ nhân hô quát mau chóng đuổi theo, chiến đấu từ lỗ trên thành tường chuyển sang các khu phố trong thành thị.


hồng e tret Ở ngoài thành trong Viễn đông quân đại doanh, nhìn thấy đã đột phá được thành trì phòng tuyến, các tướng quan cao cấp đang quan chiến cũng thở phào nhẹ nhõm.


Tất cả mọi người biết rõ công thành chiến tối kỵ giằng co kéo dài, chẳng những thương vong thảm trọng hơn nữa đối với thương tổn tinh thần cũng rất lớn. Mắt thấy Viễn đông thiết giáp sắc bén như thế, một kích đã phá được thành, các Tổng đốc đều đi ra hướng Tử Xuyên Tú chúc mừng:


"Viễn đông thiên binh, lôi đình một kích, phản tặc đã thành đống thịt nát" "Quân mạnh mẽ như thế, thiên hạ ai có thể ngăn? Buồn cười phản quân không biết tự lượng sức mình, châu chấu đá xe, tự tìm tử lộ." "Đại nhân luyện được hảo binh, khí thế như lũ, xu thế như cuồng phong! Viễn đông binh tinh, giáp khắp thiên hạ"" Các Tổng đốc ra sức tâng bốc như thế, không chỉ vuốt đuôi Tử Xuyên Tú, cũng là đang thổ lộ nội tâm mừng rỡ: chính mình quả nhiên không chọn sai hướng! Trước đó vài ngày, mắt thấy Giám sát thỉnh từng lộ từng lộ phá binh mã thảo nghịch quân, các Tổng đốc cũng lo lắng đề phòng cho tới bây giờ thấy Viễn đông binh mã mạnh mẽ, bọn họ mới tính thở phào nhẹ nhỏm: Giám sát thính phản quân mặc dù rất mạnh, nhưng Viễn đông chính hệ binh càng mạnh hơn! Sa Bố La, kẻ từng cuống quít kích phá thảo nghịch quân không phải vừa bị Viễn đông quân đánh cho một kích tức phá?


Viễn đông thống lĩnh ngồi cầm giữ ba mươi vạn thiết bộ, xem bộ dáng bình định phản loạn trận này không còn bao lâu nữa. Bây giờ chính là cơ hội khó có được, Tổng trưởng cùng Viễn đông thống lĩnh cũng đang có mặt, chỉ cần chính mình có thể hảo hảo biểu hiện một phen, có thể hy vọng nửa đời sau vinh hoa phú quý.


Mang trong đầu ý niệm như vậy, các tổng đốc cũng nóng lòng muốn thử nhảy ra: "Thống lĩnh đại nhân, hạ quan nguyện suất bản bộ binh mã đi theo tiếp ứng, vì Bố Lan tướng quân áp trận trợ chiến!" Mắt thấy bọn họ xin được ra trận như thế, Tử Xuyên Tú cũng không tiện áp chế nhiệt tình của các bộ hạ. Đang muốn tùy ý phân phó một hai gã Tổng đốc vào thành trợ chiến, Lâm Băng đứng bên cạnh khẽ chạm vào hắn, đón trước ý hắn: "Đại nhân, ta nhớ là Phổ Hân các hạ là người đầu tiên thỉnh chiến mà? Chi bằng hãy cho hắn đi, thế nào?" Nói xong. Lâm Băng hướng hắn đưa mắt ra hiệu.


Tử Xuyên Tú lập tức tỉnh ngộ, nghiêm nghị nói: "Phải nên như thế." Hắn chuyển hướng sang Phổ Hân: "Phổ Hân các hạ, ta ra lệnh ngươi lập tức thống suất bản bộ binh mã theo tiên phongbộ đội vào thành, thanh trừ tàn địch, bắt kẻ cầm đầu. Hiểu chưa?" "Đã rõ thưa đại nhân, nhất định hoàn thành nhiệm vụ Phổ Hân nhanh chóng dứt khoát kính lễ, xoay người rời khỏi soái trướng. Các Tổng đốc hâm mộ nhìn theo bóng lưng của hắn. Đôi mắt đỏ vì hận không thể hóa thân thay thế. Địch thành đã phá, phản quân chủ lực có thiết giáp binh ứng phó, sau khi vào thành, Phổ Hân chỉ cần bắt bắt tù binh quét sạch tàn binh là được, dễ dàng đoạt được công trạng phá thành.


Nhưng như vậy cũng bỏ đi. Càng làm cho các Tổng đốc ghen ghét chính là Viễn đông thống lĩnh đối với Phổ Hân này phần quyến sủng: lúc đánh trận khó khăn thì không cho thượng trận, lúc có lợi lập tức phái hắn đi đoạt công lao, rõ ràng là muốn dìu dắt để hắn lập công lao rồi thăng chức ... Phổ Hân người này thật đúng là hảo mệnh!