Tử Xuyên Tam Kiệt

Chương 7: Đại chiến tự mạc (2)

Thạch đạn phát ra tiếng rít bén nhọn, từ trên trời giáng xuống khiến tưởng thành bị đập bề thành từng mảnh nhỏ, gạch đá vỡ nát bay lượn khắp nơi. Mũi tên dày đặc hết trận này đến trận khác xẹt qua bầu trời, che khuất mây đen cùng ánh nắng trên không những mũi tên như từng hạt mưa rơi xuống thành lâu cùng tường thành, tiếng vang đùng đoàng hòa lẫn thành một mảnh, bọn lính thu nhỏ thân thể trốn sau lỗ châu mai, căn bản không dám ngóc đầu lên nhúc nhích.


Được sự che chở của thuẫn bài binh, cứu hộ binh khiêng cáng bên cạnh Sa Bố La vội vã chạy qua. Trên cáng thương binh kêu la thảm thiết liên tiếp không ngừng. Các con đường trên thành, khắp nơi là từng bãi huyết thủy cùng chi thể, ở đâu cũng có thể thấy thuẫn bài và vũ khí bị phá hủy. Một tiểu kỳ quan quân chạy đến trước mặt Sa Bố La, hé miệng hướng về phía hắn hô to. Nhưng tiếng thạch đạn ầm ầm liên miên không ngừng đã hoàn toàn nuốt chủng thanh âm của hắn.


Sa Bố La dùng tay ra hiểu hỏi: "Cái gì!" Vị tiểu kỳ nọ đưa miệng kề sát vào bên tai Sa Bố La, miệng mấp máy: "Hắn đến!” Từ khe hở trên lỗ châu mai, Sa Bố La thăm dò nhìn ra ngoài, lập tức, một biển kim loại hiện ra trước mắ số áo giáp, tấm chắn, đâm thương trường kiếm, cờ xí đã hoàn toàn chiếm cứ tầm nhìn của hắn. Dưới ánh nắng mặt trời vừa lên, phiến kim loại đó phản quang lại khiến đôi mắt hắn phát đau nhức.


Toàn bộ máu trong người Sa Bố La như đọng lại. Hắn cũng không phải là tân binh chưa từng thấy chiến trận, nhưng vẫn không tránh được, khe khẽ run người.


Đại quân quy mô như thế, năm đó khi Ma thần hoàng binh tiến vào dưới thành Đế Độ, khí thế cũng không hơn gì thế này! Viễn đông thống lĩnh, hắn rốt cuộc xuất động bao nhiêu nhân mã? Hai mươi vạn? Hay là ba mươi vạn?


Xa xa tiếng rít tiếng vang lên, Sa Bố La lập tức cúi xuống. "Ầm" một tiếng nổ vang một hòn đá to như cối xay từ trên trời giáng xuống đập bể nát bấy lỗ châu mai mà Sa Bố La đang thăm dò. Những hòn đá to bằng nắm tay "vù vù" bắn tung tóe ra, một khối thạch phiến sắc bén xẹt qua trước mắt Sa Bố La, tiểu kỳ quan quân vừa rồi không kịp ẩn nấp đã bị cửa ngang qua cổ.


Vị quan quân kia trầm giọng hự một tiếng, quỳ xuống bưng kín cổ, huyết thủy đỏ sẫm đặc sệt không ngừng phun ra từ cổ hắn, bắn tung tóe lên đầu lên mặt Sa Bố La. Trong khoảnh khắc đó, Sa Bố La nhìn thấy rất rõ nỗi tuyệt vọng cùng thống khổ trong mắt hắn.
"Cứu hộ binh!


Sa Bố La cao giọng hô một tiếng. Nhưng lại thêm một trận ầm vang thật lớn che lấp đi tiếng kêu của hắn. Lại một viên thạch đạn bắn tới, đập nát hàng thủ vệ thành lâu một mảnh huyết nhục lẫn lộn. Tiếng kêu rên thảm thiết không ngừng vang lên.


"Viện quân của Đế Lâm đại nhân lúc nào mới đến?" Sa Bố La nóng lòng như đốt, nhưng trên mặt không dám để lộ ra dù chỉ một chút gì, còn giả vờ trấn định, lớn tiếng hét: "Các huynh đệ, đứng lên nào, tiếp tục đánh phản quân nào!” Tứ phía truyền đến vô số tiếng vang. Sa Bố La tâm trạng lại càng trầm xuống: bộ đội đều không có ý chí chiến đấu, trận này sẽ đánh như thế nào đây? Hắn buồn rầu trầm lặng xuống.


an Đột nhiên, một tiếng pháo vang phi tiễn dần dần thưa thớt, thạch đạn công kích cũng ngừng lại. Thủ quân ẩn núp sau lỗ châu mai cùng thuẫn bài đều nhô đầu ra, đã thấy dưới thành, giữa hàng ngũ công thành có một thành viên kỵ binh chạy đến, hắn giơ bạch kỷ, vọt tới trước con sông hộ thành, giọng đọc truyền khắp lầu thành: "Giám sát thính các huynh đệ vương sự phản công rồi! Đế Lâm mưu nghịch thí chủ, tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt! Viễn đông thống lĩnh dâng phụng chỉ thảo nghịch... " Hắn chưa nói được một nửa, Sa Bố La đã hạ lệnh: "Cung tiễn thủ, bắn chết hắn Nhưng các cung tiễn thủ mới vừa rồi gần như đã chết sạch, Sa Bố La hô vang nhưng chỉ có thưa thớt hai ba mũi tiễn bắn ra, kỵ binh kia trốn cũng không trốn, tiếp tục quát: "... Tây bắc thống lĩnh cũng sắp xuất binh nam hạ, hai lộ vương sư không thể ngăn cản, thuận xương nghịch vong... Các huynh đệ, các ngươi đều là quân nhân, nghe lệnh gia tộc là bổn phận của các ngươi! Không nên tiếp tục đi theo Đế Lâm bán mạng nữa, Tổng trưởng điện hạ có chỉ, trừ Đế Lâm Ca Phổ Lạp ra, chỉ cần đầu hàng vương sư, hết thảy tha tội..." Thành lâu bắn tên càng ngày càng nhiều, kỵ binh nói xong cũng không dám trì hoãn, đầy ngựa xoay người bỏ đi. Qua một hồi, dưới thành lâu thạch cơ lại bắt đầu phóng ra, chỉ là lần này bắn tới không còn là thạch đạn, nhưng là từng bó từng bỏ truyền đơn, rất nhiều cái khi ném lên không trung được bung ra. Truyền đơn tung bay đầy trời, bay tới khắp các nơi trên thành lâu, Sa Bố La nhặt lấy một tờ, xem một chút nội dung so với những lời nói vừa rồi cũng không khác nhau lắm, nói Đế Lâm tương vong gia tộc tương hưng, còn cho bọn lính một cái giá, binh lính lâm trận trở giáo, phần thưởng mười ngân tệ; đội trưởng lâm trận trở giáo, phần thưởng hai mươi ngân tệ; quan quân suất bộ lâm trận trở giáo, trừ chính mình được thưởng một trăm ngân tệ ra, hắn cũng có thể nhận được một nửa có được. Mà phản quân binh lính có thể giết chết quan trưởng được thưởng hai trăm tệ, còn có thể có được chức vụ.


tiền thưởng mà bộ hạ đầu hàng hết thảy đều "Quay đầu là bờ, tặng phẩm phong phú, đừng bỏ lỡ cơ hội!" Các Hiến binh cùng kêu lên Có Phía dưới cùng của truyền đơn độc, còn dùng mực đỏ viết một hàng chữ: "Gia tộc đại xá, đây là bằng chứng. Cầm đơn này đầu hàng sẽ được miễn t chúng tôi căn bản không tin!" Sa Bố La sắc mặt có chút căng thẳng đưa mắt nhìn ra bốn phía, đã thấy ánh mắt kinh động của các hiến binh cũng đám người. Hắn cười khan hai tiếng: "Ha hạ, phản quân nói khoác không biết ngượng, chết đã đến nơi rồi đám thảo khấu Viễn đông sẽ nát như tương dám la hét! Chỉ chờ Đế Lâm đại nhân đến, thôi. Chúng ta đồng tâm hiệp lực, lôi vị giữ nguy tổng trưởng kia ra xem còn sống tốt hay cư nhiên dám đến chiêu truyền đơn rải rác khắp nơi trên hàng còn không!" hổ đến đáp lời:


"Đại nhân nói rất đúng! Lời đồn này của bọn họ, người còn đang cười Viễn đông quân không biết lượng sức, UA SEONDARIA mọi người nhìn không chớp mắt. Thi nhau phi nhổ những đất.


Nhưng Sa Bố La biết, chỉ cần mình hơi quay người đi, bọn họ sẽ lập tức len lén lấy truyền đơn giấu vào trong người. Nhưng đại thế như vậy, lòng người bất thuận, chuyện này cũng không có biện pháp gì.


Quân coi giữ thành lâu đang quan sát quân công thành thảo nghịch quân dưới thành cũng chăm chú nhìn lên hướng thành lâu. Dưới thành quan quân đi khuyên hàng bị địch nhân bắn tên chạy trở về, thư tín khuyên hàng đưa qua cho đối phương cũng không có đáp lại. Vì vậy thảo nghịch quân tướng quan cũng biết rồi, kế tiếp chỉ sợ sẽ là một hồi đánh nhau quyết liệt.


"Còn tưởng rằng có thể giống như trước không đánh mà thắng sao." Tử Xuyên Tú nói thầm: "Sa Bố La thật sự hết thuốc chữa, cũng đến nước này rồi, còn ngoan cố làm gì nữa!" Lâm băng nói: "Đại nhân, trước mắt chính là bộ đội chính quy của giám sát thính, Sa Bố La cũng là hổ tướng, ta nghe nói rồi. Lúc đầu khi tấn công tổng trưởng phủ, hắn chẳng những tham dự, còn là chủ lực. Tướng lĩnh như vậy sẽ không có khả năng quy hàng chúng ta." Tử Xuyên Trữ thân thể mềm mại khẽ run lên. Nàng liếc nhìn Lâm Băng một cái, không nói một lời rồi quay đầu nhìn thành lâu, trong mắt mang chán ghét cùng cừu hận.


Hắn quay đầu lại hỏi Bạch Xuyên đang đứng chưa? Có vị tướng quân nào tự nguyện thỉnh chiến Tử Xuyên Tú thở dài. Sa Bố La tố còn có danh xưng là hỗ tướng mặc dù chỉ là hồng y kỷ bổn, nhưng luận tư cách cùng lý lịch, hắn cũng không kém bao nhiêu so với Tử Xuyên tam kiệt. Năm đó trong học viện Viễn đông quân, hắn chính là học viên lớp bồi huấn do chính kỷ bổn của mình, là bạn học của Tư Đặc Lâm cùng Đế Lâm. Lúc hắn tốt nghiệp, Viễn đông quân. Trung ương quân, Cấm vệ quân mấy hệ đại quân hệ đều yêu cầu hắn nhậm chức, cuối cùng hắn vẫn là lựa chọn liễu ở lại trong Viễn đông quân, sau lại đi theo Đế Lâm vào giám sát thính.


Năm đó tại Viễn đông quân, Ca ứng Tinh cũng rất coi trọng vị tướng lãnh tuổi còn trẻ này, Tử Xuyên Tú cũng từng giao thiệp với hắn không ít, cảm giác được người này hào khí sảng khoái, làm việc gan dạ nhưng lại không thiếu thao lược, rất có tự chất trở thành danh tướng khiếm khuyết, đơn giản là chưa có thời cơ cùng vận khí thôi. Bây giờ gia tộc danh tướng điêu linh hơn phân nửa, Tử Xuyên Tủ vốn đang muốn vì quốc gia bảo lưu lại một ít nhân tài, nhưng Lâm Băng nói như vậy, vô luận thế chết.


người này cũng không thể không nào, pe phía sau: "An bài tốt nhân mã công thành không?" Lúc này, trong chủ doanh hầu hạ tổng trưởng Viễn đông trong quân tướng lĩnh, còn có Tổng đốc cùng tướng quân đến từ các tỉnh. Nghe được Tử Xuyên Tú hỏi vậy, các Tổng đốc liền biến sắc, lộ chút bối rối.


zada Từ lúc khai chiến tới nay, thủ bị đội các tỉnh cùng giám sát thính giao chiến mấy lần, đều là thua thảm bại. Giám sát thỉnh chủ lực hiến binh đoàn cùng thảo nghịch quân kiên Viễn đông bộ đội còn chưa bắt đầu giao chiến, các tỉnh thủ bị đội đã bị tổn thất thảm trọng đã có ba thành viên Tổng đốc chết trận, một Tổng đốc bị xử quyết, còn có bốn gã Tổng đốc bị giáng chức. Sau lưng đã có người lên tiếng oán hận, oán giận Viễn đông vương Tử Xuyên Tú thảo nghịch là giả, mượn giám sát thính tay tiêu diệt phe đối lập mới là thật.


Đến từ Sử Địch Tổng đốc Phổ Hân tiến lên một bước, vang dội đáp: "Tổng trưởng điện hạ, thống lĩnh đại nhân! Hạ quan tự lúc nương tựa thảo nghịch quân tới nay, vẫn chưa lập được công lao gì, hết sức xấu hổ. Khẩn xin giao chức tiên phong cho bộ của ta, tin tưởng Sử tất nhiên sẽ không làm điện hạ cùng đại nhân ngài thất vọng" Địch tỉnh quân Tử Xuyên Tú hỏi một câu, nhìn thấy bộ dáng bối rối của các Tổng đốc, hắn lập tức hối hận: nếu như không ai đáp lại, như vậy thật khó coi! Cũng may Phổ Hân đứng ra rống lên một tiếng, mọi người vẫn rất đẹp mặt, hắn cũng là tâm trạng vui tươi: thời điểm mấu chốt, là có thể dựa vào quân chính quy của mình!


Kỳ thật, Sử Địch tỉnh thủ bị đội thực lực trong lòng hắn cũng biết rõ, đánh thổ phi bắt tiểu thâu duy trì trị an còn được thông qua, nếu muốn cùng giám sát thính bộ đội chính quy đánh trận ... như thì thôi đi, đến lúc đó kêu cha gọi mẹ chạy về, gánh nạn vẫn là chính quả nhiên vẫn vậy mình.


"Tấm lòng trung của Phổ hân Tổng đốc thật đáng khen. Chỉ là tham mưu bộ đã có an bài, trận này... " hắn nhìn chằm chằm Lâm Băng người sau cười cười tiếp lời: "Đại nhân, Phổ hạ, đệ nhị trấn của La Kiệt quân trưởng trấn, đệ tam trấn của Mai La quân trưởng trấn, Viễn Bố Lan tướng quân, Đức Côn tướng quân cùng chư vị các hạ đã nhiều lần mãnh liệt xin thỉnh kỳ cầu chiến, các trận chiến trước đây, Tổng đốc các tỉnh đã khổ cực xuất ít, nếu trận này lại giao cho các ngươi. Thống soái bộ sợ là không có cách gì bù Hân các đông lực không đắp cho các tướng quân. Phổ Hân các hạ, trận này ngài có thể nhường cho chúng tôi được không?" Những lời hoa mỹ của Lâm băng còn chưa nói hết, mọi người đều thầm khen ngợi phong độ của vị Viễn đông phó soái này. Phổ hận cúi đầu xuống thấp: "Không dám. Đại có lệnh, hạ quan tất nhiên tuân theo." nhân Tử Xuyên Tú gật đầu: "Nếu đã như thế, thì... " hắn trầm ngâm nói: "Cho Bố Lan thiết đi." "Tuân mệnh!" lệnh binh lập tức ra khỏi trướng xoay người lên ngựa, nhanh chóng chạy tới Bố giáp binh lên Truyền Lan doanh truyền lệnh.