Trung tuần tháng năm, ma tộc tiền phong đã binh lâm Đế đô thành, nhưng ngoài thành vẫn có rất nhiều thành trại khác vệ tinh hô ứng hỗ trợ.
Thống soái bộ ma tộc muốn vượt qua những chướng ngại ngoại vi đánh thẳng Đế đô nhưng không làm được, thủ quân nhân loại ở các thành trấn tương hỗ xuất kích, quấy phá uy hϊế͙p͙ hai bên cánh ma tộc quân.
Hết cách, Vân Thiển Tuyết đành phải giảm tốc độ tiến công Đế đô thành, áp dụng phương pháp cứng rắn, phá hủy bất kỳ thành trấn chướng ngại cản đường.
Thủ quân nhân loại trong Đế đô thành không có ngồi yên trong thành chờ trận địa ngoài thành thất thủ, bọn họ nhiều lần xuất thành nghênh kích ma tộc đại quân, tăng viện cho đồng đội ngoài thành, mỗi thành trấn bên ngoài, mỗi bức tường, từng con đường, từng ngôi nhà đều trở thành mục tiêu tranh đoạt. Phải trải qua nhiều lần đoạt rồi mất, mất lại đoạt, ma tộc trả giá rất nhiều xương máu mới giữ được một trận địa nhỏ nhoi.
Nhưng cho dù đoạt được trận địa thì bọn chúng cũng không dám sơ ý, phải phái trọng binh phòng thủ, bằng không bất cứ lúc nào sơ hốt, nói không chừng lại bị cảm tử đội nhân loại giành lại.
Ma tộc ban ngày tiến công, nhân loại ban đêm phản công, hai bên quấn riết lấy nhau, một cái dịch trạm đoạt đi đoạt lại mười hai lần, cuối cùng cái dịch trạm chỉ còn là bãi đất trống.
Cứ như thế, cuộc chiến thanh trừ các chướng ngại ngoại vi của ma tộc kéo dài cả tháng trời.
Mãi đến trung tuần tháng sáu, ma tộc quân mới quét sạch được các cứ điểm nhỏ quanh Đế đô, Vân Thiển Tuyết phát lệnh khẩn cấp tiến quân về Đế đô thành.
Các lộ đại quân đang phân tán trấn giữ các cứ điểm lập tức xuất phát tập trung về Đế đô thành, bình địa, sơn cốc, dốc núi ở phía đông nam Đế đô dày đặc ma tộc binh mã, phía sau nhân mã, lại thấy doanh trướng màu trắng kéo dài mấy chục dặm, sau doanh trướng, lại nhìn thấy Truy trọng xa đội của ma tộc kéo dài ngút mắt, mà bảo hộ cho Truy trọng xa đội chính là hơn mười vạn phản quân nhân loại.
Ngựa xe như nước, người kêu ngựa hí, tiếng ồn ào chấn thiên, trên bình nguyên giống như mọc lên một tòa thành mới, cờ xí phiên hiệu đủ loại, thậm chí khí thế còn muốn hôn Đế đô thành đang bị vây công.
Quân vụ hội nghị chỉ mở đơn giản một lần, các ma tộc tướng quân cho rằng, cho dù Đế đô thành cao tường dày, nhưng bằng vào thực lực hùng hậu của ma tộc, hoàn toàn có thể dùng cứng hạ thành.
Trong hội nghị, đoàn trưởng Mã Duy của thập lục đoàn tích cực ứng chiến, tự nguyện đi tiên phong công đả Đế đô.
Nhưng Vân Thiển Tuyết vẫn an bài phản quân nhân loại ở hậu phương, cho rằng chiến đấu lực của nhân loại phản quân yếu ớt không có tác dụng trong ngạnh chiến công thành.
Mạt y chiến đã chứng minh rất rõ, công thành không phải càng nhiều binh càng tốt, tạp binh quá nhiều, không những tiêu hao lương thực, còn trở ngại đến việc triển khai cường quân.
"Muốn đánh trận, vẫn là dựa vào binh mã của thần tộc!" Vân Thiển Tuyết giải thích cho các quân đoàn trưởng.
Các quân đoàn trưởng hoàn toàn đồng ý, lời của Vân Thiển Tuyết biểu lộ sự kiêu ngạo của chủng tộc bọn chúng.
"Chư vị tướng quân, thủ đô của địch nhân ở trước mặt. Ngô hoàng đã hứa, ai vào thành trước, Ngô hoàng thưởng một tỉnh! Vị tướng quân nào tình nguyện tiên phong?"
Lời Vân Thiển Tuyết vừa dứt, trong doanh trướng liền có mấy thanh âm cất lên: "Vũ Lâm đại nhân, tôi nguyện tiên phong!"
"Quân tôi nguyện tiên phong vì bệ hạ!"
"Xin giao trọng nhiệm cho quân tôi!"
Ba ma tộc tướng quân hào khí bước lên, bọn họ là đệ tam quân Diệp Nhĩ Mã, đệ lục quân Ôn Khắc Lạp, đệ thập nhất quân Bùi Mã.
Nhìn ba vị tướng quân ma tộc, Vân Thiển Tuyết khẽ nhíu mày: ba người này không nghi ngờ gì đều là mãnh tướng, nhưng cả ba đều là tướng quân của Tắc nội á tộc, mà từ kinh nghiệm đã có, quân đội công thành khẳng định phải hứng chịu thương vong thảm trọng.
Nếu tổn thất tử đệ bổn tộc quá nhiều, cho dù công hạ được Đế đô cũng không đủ bồi thường.
Nhưng hiện tại các quân đoàn trưởng các tộc đều có mặt, suy nghĩ vi diệu này cũng vô pháp giải thích cho ba người bọn họ, Vân Thiển Tuyết cố ý đề cao thanh lượng: "A! Lúc quan trọng vẫn là dũng sĩ tộc ta đứng ra, Tắc nội á tộc quả nhiên nổi trội!"
Vừa nói, gã vừa liếc mắt qua các quân đoàn trưởng tộc khác, ánh mắt thoáng vẻ khinh thường.
Quả nhiên có người nhịn không được phải dính bẫy.
Đệ tứ quân Á Ca Mễ đứng lên: "Vũ Lâm đại nhân, dũng sĩ Tắc nội á tộc dĩ nhiên anh dũng, nhưng Á côn tộc cũng không kém! Thỉnh cho chúng tôi cơ hội, quân tôi nhất định đánh hạ Đế đô thành!"
Ma thần vương quốc thực hành quân chánh nhất thể, Á Ca Mễ thân là tộc trưởng một tộc, địa vị bộ tộc thì cao hơn Vân Thiển Tuyết, nhưng Vân Thiển Tuyết là tổng chỉ huy tiền tuyến do ma thần hoàng chỉ định, Á Ca Mễ phải chịu tiết chế của Vân Thiển Tuyết.
Vân Thiển Tuyết có uy danh, Á Ca Mễ cũng không phàn nàn gì, nhưng dù sao cũng có chút bất phục, cho rằng thực lực bản thân không kém Vân Thiển Tuyết.
Vân Thiển Tuyết nhiệt thành nói: "Á Ca Mễ tướng quân, bệ hạ chờ đợi sự anh dũng của ngài!"
"Thỉnh giao cho tôi!" Ôn Khắp Lạp tiến tới một bước: "Vũ Lâm đại nhân, xin cho đệ lục quân một cơ hội, để quân tôi rửa nhục!"
Nghĩ đến Ôn Khắc Lạp bị ăn đòn trong tay Tư Đặc Lâm, Vân Thiển Tuyết gật đầu: "Ôn Khắc Lạp tướng quân, nhờ ngài rồi!"
"Là vinh hạnh của tôi, là quang vinh vô thượng!"
Vân Thiển Tuyết cao giọng: "Tiên phong quân ta quyết định là đệ tứ quân và đệ lục quân! Thỉnh hai vị tướng quân cùng nỗ lực, toàn thể quân ta hiệp trợ hai vị!"
-o0o-