Tú Xuân Đao

Chương 3

Đó là tại ngoại thành Kim Lăng, chủ nhân vừa mới dùng ta giết một tên tham quan.

Tham quan bởi vì tự biết bản thân vi phạm luật pháp nên trong lòng đã sớm có kỵ húy, trong phủ dưỡng rất nhiều hộ vệ võ công cao cường. Chủ nhân bí mật đột nhập vào viện phủ để tìm chứng cớ tham ô thì bị phát hiện, lấy một địch mười, toàn bộ đều là cao thủ võ lâm, tuy cuối cùng dành được thắng lợi, nhưng cũng có khó tránh khỏi chuyện bản thân phải thụ thương. Ngay cả ta là một thanh đao dũng mãnh, cũng bị bọn người kia chém cho sức đầu mẻ trán.

Thương thế ở chân của chủ nhân vốn đã không được tốt, hôm nay trên đùi cùng vai lại chịu thêm mấy vết thương mới.

Y ôm cái tráp đựng đầu tên tham quan kia, khập khiễng mà đi vào trong rừng.

Tên nam nhân đáng ghét kia chính là nhằm vào lúc này thì xuất hiện, người chưa thấy mồm đã oang oang: “Tiểu nộn nộn, ngươi còn đi nữa cái chân kia nhất định sẽ phế bỏ!”

Chủ nhân ngừng một chút, lại không quan tâm mà hướng phía trước bước tới.

“Uy!”. Nam nhân không biết từ chỗ nào xuất hiện, vèo một cái chặn trước mặt chủ nhân”. Lão tử cùng ngươi nói chuyện, ngươi một chút cũng không để vào tai hay sao? Ngươi lại đi nữa, chân nhất định phế!”

Chủ nhân giương mắt liếc hắn một chút, vòng qua hắn rồi lại tiếp tục bước đi.

Bỗng nhiên, ta đang được treo ở thắt lưng chủ nhân bị chùng xuống, lại nhìn không thấy màu sắc y phục của chủ nhân, đập vào mắt chính là một mảnh lam y. Ta lúc này mới phát giác, chủ nhân của ta đã bị nam nhân kia ôm lấy thắt lưng mà bế bổng.

Bởi vì đang ở vị trí khó quan sát, nên ta không nhìn rõ được chủ nhân là đã ra tay như thế nào với hắn, chỉ có thể cảm giác được chủ nhân khẽ động thân mình, hữu chưởng vung lên đánh tới. Nhưng rất nhanh bàn tay ấy buông thõng về vị trí cũ. Ta nghe thấy thanh âm kìm nén bão nổi của chủ nhân: “Ngươi mau giải huyệt đạo cho ta! Nếu không ta sẽ giết ngươi!”.

“Chờ cho vết thương trên đùi ngươi được chữa khỏi, lão tử tự nhiên phóng ngươi! Hắc, tiểu nộn nộn kia, ngươi không chỉ mặt trông hết sức dễ nhìn, ngay cả thắt lưng cũng nhỏ nhắn y như tiểu cô nương a!”. Nam nhân thực vô sỉ mà tại trên người chủ nhân sờ soạng lung tung, đụng tới cả ta đang ở chỗ thắt lưng chủ nhân, khiến ta chao qua đảo lại, đầu vựng não trướng.

Chủ nhân hiện tại động không được, chỉ có thể âm trầm mà bị nam nhân ôm lấy, nhưng là ta tin tưởng, hiện tại chủ nhân nhất định dùng ánh mắt thập phần nghiêm lệ mà trừng nam nhân kia. Bởi vì ta nghe tên kia cười thực vô lại: “Tốt lắm tốt lắm, còn có sức trừng mắt nhìn ta! Lão tử liền mang ngươi đi trị thương!”.

“Không cần ngươi quan tâm!Mau thả ta ra, ta phải đi về”. Chủ nhân thanh âm có chút vội vàng.

“Thế nào lại không cần ta quản? Ta với ngươi chung một sư môn, lão tử tự nhiên phải quản ngươi!”. Nam nhân ngữ khí phóng nhu một chút. “Ta trước kia chỉ xem ngươi cùng những Cẩm y vệ kia giống nhau, đều là đồ hỗn trướng, hôm nay thấy ngươi một thân đối đầu với bọn trong phủ tham quan kia, liền hiểu được ngươi bất đồng. Dù gì đi nữa, ta cũng là trưởng bối của ngươi, nếu ta mặc kệ ngươi, như thế nào … như thế nào… không khỏi khiến bản thân cảm thấy hổ thẹn với lương tâm? Ngươi không phải vẫn luôn muốn biết Cẩm y vệ vì cớ gì truy sát ta hay sao? Ngươi ngoan ngoãn theo ta đi trị thương, ta liền nói cho ngươi biết”.


“Ngươi không sợ ta giết ngươi sao?”

“Nếu sợ đã không cứu ngươi”.

Ngày đó, nam nhân đem chủ nhân đến một nông gia ở ngoại ô, hắn nói đó là chỗ hắn đang tạm thời cư ngụ.

Hắn vẫn không có giải huyệt cho chủ nhân, mà là đem chủ nhân đặt lên giường, vì người trị thương, tựa như một năm trước chủ nhân cũng đối hắn làm như vậy. Duy nhất không giống chính là, khi chủ nhân cứu, thì hắn đã hôn mê, còn bây giờ đến lượt chủ nhân, y vẫn là thanh tỉnh.

Ta bị hắn phóng tới bên cạnh giường, nhìn ngón tay của hắn quét một chút dược san trị thương rồi vẽ loạn trên người chủ nhân, thỉnh thoảng lại quay sang nhìn chủ nhân rồi cười cười. Một hồi nói chủ nhân eo nhỏ như nữ nhân, một hồi nói chủ nhân da thịt non mịn, một hồi lại nói chủ nhân thật có khả năng dụ dỗ người khác. Thẳng cho đến khi chủ nhân mặt đỏ tai hồng mới chịu bỏ qua, sau đó thấp giọng hỏi: “Thế nào? Lão tử thượng dược do ngươi thì chắc cũng đỡ đau nhiều lắm đi? Ngươi cái tên tiểu nộn nộn này lúc nào cũng ra vẻ chính trực, mỗi lần thượng dược cho người khác bộ dạng đều nghiêm chỉnh đến như thế, lần này đau chết ngươi là đáng lắm”.

Hắn thế nào lại biết được việc này? Chẳng lẽ hắn lại có thể nhìn được bộ dáng chủ nhân lúc người thượng dược hay sao?

Thực đáng tiếc, chủ nhân không giống ta như vậy dễ dàng tò mò, y tịnh không có hỏi ra nghi vấn trong lòng ta, chính là trừng mắt nhìn nam nhân kia thực hung hãn, ai ngờ lại bị….

Nam nhân nắm lấy cằm chủ nhân, hỏi: “Tiểu nộn nộn, ngươi tên gọi là gì?”

Chủ nhân không trả lời hắn.

“Ngươi không nói ta cũng biết. Ngươi tên là Sở Vân Bằng, là chỉ huy Cẩm Y vệ, đồng thời là hậu duệ Sở gia, có đúng hay không?”

Chủ nhân nghe hắn nói, lại xoay người qua. Dùng ánh mắt hung ác mà trừng hắn.

Nam nhân cười cười, vươn tay lật tới lật lui thắt lưng của chủ nhân: “Đừng sợ! Ta và phụ thân ngươi xem nhau như huynh đệ. Ngươi dựa theo bối phận hẳn nên gọi ta một tiếng thúc thúc, chính là ta xem ngươi cũng không nhỏ hơn ta bao nhiêu tuổi, liền bỏ qua đi!”.

“Ngươi là ai?”. Chủ nhân thấp thanh hỏi hắn.

“Ôn Lương, ngươi có từng nghe phụ thân ngươi nhắc qua hay chưa?”.

Ta nghĩ nếu ta là người, nghe thấy tên của nam nhân này ắt hẳn nhịn cười không nổi, một nam nhân khí khái như vậy lại mang một cái tên như thế, thực sự quá mức buồn cười. Nhưng chủ nhân của ta tuy cũng là con người lại không thuộc cái dạng như trên, y tuyệt đối không hề cười, chỉ là dùng một ánh mắt không hề tín nhiệm mà nhìn hắn, rồi mới nói: “Khó trách bọn hắn muốn truy giết ngươi. Những chứng cứ năm ấy phụ thân ta điều tra được hiện đang ở đâu?”.

Nam nhân gọi là Ôn Lương kia cười cười: “Sau khi thương thế ngươi được chữa hảo, ta tự khắc giao cho ngươi. Vân Bằng, Bách Lí Thanh đối đãi ngươi có tốt hay không?”

Bách Lí Thanh trong miệng nam nhân, chắc hẳn là nghĩa phụ của chủ nhân, cũng chính là sư phụ của chủ nhân—— Bách lí thiên hộ.

“Nghĩa phụ đối đãi cực hảo”.

“Vậy là tốt rồi”. Ôn Lương sờ sờ đầu chủ nhân. “Hắn thế nhưng nói cho ngươi biết, phụ thân ngươi đã tìm ra bằng chứng gì hay sao?”

“Không có”. Kỳ thật từ năm trước Bách lí thiên hộ đã nói với chủ nhân vấn đề này rồi. Y trả lời như vậy đại khái là bởi vì không quá tin tưởng vào thân phận của nam nhân kia đi?

Ôn Lương nhấc chăn mỏng nhẹ phủ lên người chủ nhân, hắn thấp giọng nói: “Thứ mà phụ thân ngươi tìm được chính là chứng cớ mưu phản của Hán vương, cho nên mới bị người hãm hại. Đối với việc này, Bách Lí Thanh so với ta còn minh mạch hơn nhiều lắm. Ngươi hôm nay ra tay trừ khử tham quan này, y chính là cùng một phe đảng với Hán vương. Vân Bằng, ngươi hẳn cũng rõ ràng ý tứ của nghĩa phụ ngươi rồi chứ?”.

Chủ nhân đại khái hiểu ra được điều gì đó, ánh mắt có điểm hoảng loạn, nhưng vẫn cường ngạnh cứng rắn mà đáp: “Trảm sát tham quan loạn đảng, vốn là chức trách của Cẩm y vệ ta”.

“Vậy ngươi giải thích xem, tại sao hắn có nhiều thủ hạ như vậy lại cố tình chỉ phái một mình ngươi đi? Ngốc Vân Bằng, mấy tháng nay ta đều yên lặng đi theo ngươi, ngươi cũng không phải là không biết chứ?”. Ôn Lương khẽ khàng vén tóc chủ nhân sang một bên”. Ta tam lần tứ bận nhắc nhở ngươi tiểu tâm phải đề phòng, ngươi đều bỏ mặc, nếu như không có ngày hôm nay ngươi một thân thụ thương trầm trọng, ngươi vẫn sẽ không chịu hoàn toàn tin tưởng ta?”.

“Ta cho dù thụ thương, cũng không muốn tin tưởng ngươi. Ta từ nhỏ đã do nghĩa phụ một tay dưỡng dục, người sẽ không hại ta”.

“Cái gì? Dưỡng ngươi liền không hại ngươi? Sớm biết sự thể như vậy, năm ấy ta cho dù mới mười hai tuổi cũng nhất định phải mang ngươi theo bên mình, dù sao lúc đó ngươi cũng đã được bốn tuổi, cũng chẳng đói chết được”.

Ta không biết một năm kia đến tột cùng đã phát sinh cái gì, chỉ có thể nhìn chủ nhân hốc mắt dần dần ửng hồng, ngữ thanh mang theo khóc âm mà nói: “Nghĩa phụ tuyệt đối sẽ không hại ta… tuyệt đối sẽ không…”

Ôn Lương dùng bàn tay to của mình xoa xoa má chủ nhân: “Được rồi, tiểu nộn nộn, chờ ngươi dưỡng hảo thương xong, hết thảy liền đều hiểu được. Còn cái này…” Hắn vỗ vỗ cái tráp đang đựng đầu tên tham quan kia của chủ nhân. “Ngươi cứ để ta mang đến chỗ nghĩa phụ ngươi đi, ngươi tốt nhất là nên ở lại chỗ này mà dưỡng thương!”

Ngày đó Ôn Lương đi rồi, chủ nhân một mình nằm trong gian nhà ấy mà khóc thật lâu. Thẳng đến khi huyệt đạo của người tự giải khai, Ôn Lương vẫn không có trở về. Chủ nhân bò xuống giường, nhặt ta lên, chậm rãi bước ra khỏi hộ nông gia nọ.

Tại ngoài cửa thành Kim Lăng, chúng ta đụng phải Ôn Lương đang bị Cẩm y vệ vây công, hắn thấy chủ nhân đến thì vội vàng hô to: “Vân Bằng, ngươi đi mau!”. Nương theo tiếng hô to này của hắn, ta nhìn thấy mấy huynh đệ ngày xưa của chủ nhân cùng với Tú Xuân đao của họ nhằm về hướng này bổ tới.

Chủ nhân lại một lần nữa rút ta ra khỏi vỏ, chúng ta lâm vào hỗn chiến.

Ôn Lương một lần lại một lần huy động Quỷ đầu đao, hướng về chủ nhân tiến lại, hắn là muốn bảo hộ chủ nhân đi.

Ta lần đầu tiên cảm thấy Ôn Lương trông vô cùng thuận mắt, vô cùng phát huy khí khái nam tử hán đại trượng phu. Rồi ta mới nhìn thấy Bách lí thiên hộ, hắn đang đứng ở cửa thành, phía sau là hai đội Cẩm y vệ, hắn thanh âm không lớn, nhưng ta có thể nghe thấy rất rõ ràng: “Sở Vân Bằng cùng Ôn Lương ở Sơn Đông tư định hiệp nghị với Oa tặc, thông địch phản quốc. Sát không tha!”.

Ta đột nhiên ngã xuống một chút, lúc nhìn lại, phát hiện chủ nhân vai phải đã thụ thương. Chủ nhân đứng bên cạnh Ôn Lương đã giết đỏ cả mắt, Cẩm y vệ liên tục bỏ mạng dưới Qủy đầu đao của hắn. Chủ nhân bởi vì vai phải thụ thương, liền đem ta cầm sang tay trái, mặc dù thuận tay cũng vẫn hung ác mà xuất đao.

Ta bị đâm vào bụng một người Cẩm y vệ, trước xuyên qua xiêm y của hắn, rồi mới tiếp xúc đến thân nhiệt ấm áp ở bụng của hắn, tiếp theo nữa là tinh khí nội tạng, cuối cùng đâm thẳng vào thành bụng bên kia. Chủ nhân sau khi rút ta ra, tiên huyết lập tức văng lên người hắn, trên người của ta cũng đều dính không ít máu.

Ta nhìn nhìn Quỷ đầu đao bên cạnh, nó so với ta còn dơ bẩn hơn nhiều, ta chỉ là nửa người dưới dính huyết, mà nó ngoại trừ tay cầm ra thì không chỗ nào không nhuốm đỏ, mà Ôn Lương kia vẫn luôn thật chặt chẽ nắm chắc nó.

Càng lúc càng nhiều Cẩm y vệ vây lại đây, chủ nhân đã bán quỳ trên mặt đất, mà ta thì trở thành thứ y dùng để chống đỡ lấy thân thể mình.

Ôn Lương trên người cũng thụ thương, nhưng hắn vẫn cứ chắn trước mặt chủ nhân, ta nghe hắn rống giận: “Bách Lí Thanh, ngươi cái đồ tiểu nhân! Một ngày nào đó, lão tử nhất định phải lấy cái mạng chó của ngươi!”.

“Ngươi nếu có thể sống đến ngày đó thì hẵng nói!”. Bách lí thiên hộ cười đến lạnh lẽo, một điểm cũng không giống giáng vẻ lúc hắn giao ta vào tay chủ nhân. Hắn huy huy tay, phía sau lưỡng đội Cẩm y vệ lần thứ hai xung tiến lên.

Mặt đối với sự vây công của Cẩm y vệ càng lúc càng dồn dập, Ôn Lương dần dần mất sức. Chủ nhân đang bán quỳ trên mặt đất bởi vì chống đỡ hết nổi mà ngã xuống đất, còn ta vẫn bị y nắm chặt trong tay.

Tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến, ta cố gắng xuyên qua màn tinh phong huyết vũ kia mà nhìn thì nhận ra, lại là một đội Cẩm y vệ đang kị mã tiến đến.

Ta không khỏi cảm khái, xem ra một đoạn sinh tử này, chủ nhân cùng Ôn Lương đều trốn không thoát. Nhưng mà, ta lại không thể lường trước được, một đội Cẩm y vệ kia chính là vây Bách lí thiên hộ lại, bọn hắn trong tay đều cầm chỉ huy sử lệnh bài, đó chính là lệnh bài thống lĩnh Cẩm y vệ.

Ngày đó ta vô cùng giữ vững phong độ bình thản mà nhìn bọn hắn ngược lại bắt giữ Bách lí thiên hộ, đỡ chủ nhân của ta dậy, cũng nâng Ôn Lương lên. Bách lí thiên hộ sau khi bọn người kia bắt giữ thì Ôn Lương cũng ngã xuống.


Chủ nhân cùng Ôn Lương được đem về sử ti Cẩm y vệ trị thương, mà ta cũng được xảo tượng tu bổ tốt lắm.

Lúc ta một lần nữa gặp lại chủ nhân, đã là cuối tiết xuân, y đang bị Ôn Lương đem ra ngoài phơi nắng.

Lúc chủ nhân tiếp nhận ta từ tay của Thiên hộ đại nhân, ánh mắt không khỏi có chút bi thương, Ôn Lương liền cười an ủi hắn.

Ta tổng cảm thấy trong mấy tháng này, khi ta không ở bên cạnh chủ nhân thì giữa người cùng Ôn Lương tựa hồ có cái gì đó biến hóa vô cùng vi diệu.

Sau này, khi nghe được cuộc đối thoại giữa chủ nhân cùng Ôn Lương ta mới biết, án sai của phụ thân chủ nhân năm xưa đã được sửa lại, mà năm ấy người hại phụ thân chủ nhân thế nhưng lại chính là Bách lí thiên hộ. Ta nghe bọn hắn nói, thánh thượng vào tháng mười một năm trước sau khi tra được việc của Hán vương thì giận tím mặt, đoạt quan phục, tước hộ vệ, lấy ấn tín, khiến cho hắn không thể nắm binh quyền.

Tháng mười một? Không phải chính là lúc Bách lí thiên hộ dẫn Cẩm y vệ vây công chủ nhân cùng Ôn Lương sao? A, thật sự là thiên trợ thiện giả.

Chủ nhân cùng Ôn Lương nói, thương thế của mình đã tốt lắm nhưng vẫn không muốn tái làm Cẩm y vệ nữa, hắn không muốn phải nhìn cảnh quan trường đấu đá kia nữa.

Ôn Lương nghe nói thế thì thực vui vẻ, kéo tay chủ nhân, đối người nói: “Ta liền mang ngươi đi du ngoạn giang hồ!”.

Chính là, ta rất không khoái hoạt, bởi vì nếu chủ nhân không làm Cẩm y vệ nữa, ta liền không thể tái đi theo hắn… Không biết chủ nhân tiếp theo của ta lại là cái dạng chết bầm nào nữa đây?

Chủ nhân dưỡng thương trong vòng một năm, cũng không cho ta đợi đến lúc nhìn thấy chủ nhân tiếp theo của ta là ai thì đã mang ta đi, mà Ôn Lương không còn cách nào khác chỉ có thể cười cừơi, lại huy động Quỷ đầu đao bên hông hắn.

Đó là vào năm Vĩnh Nhạc thứ mười lăm, tại Liêu Đông.

Vào một ngày nào đó, Ôn Lương nói cho chủ nhân biết, hắn nguyên tưởng cả đời này của mình chính là vì sự nghiệp hành hiệp trượng nghĩa mà tồn tại, bây giờ lại phát giác, hắn không chỉ muốn hành hiệp trượng nghĩa, còn muốn hảo hảo bảo hộ một tiểu nộn nộn cả đời bình an vui vẻ, bởi vì tiểu nộn nộn kia lúc ra tay tiêu giệt Oa tặc thì vô cùng liều mạng, không màng đến sinh tử của bản thân.

Ta biết tiểu nộn nộn trong miệng hắn là ai. Bởi vì bấy lâu nay, ta luôn cùng thanh Qủy đầu đao của hắn ngủ trên cái bàn trong phòng, tựa như hắn với chủ nhân ta cùng nhau ngủ chung trên một chiếc giường vậy.

Đêm khuya yên tĩnh, Ôn Lương vừa mới ôm chủ nhân đặt lên trên giường liền quay lại thổi tắt đèn.

Chuyện xưa của ta cũng chỉ kể đến đây thôi, ngày mai, ta cùng Qủy đầu đao còn phải đi giết Oa tặc nữa.

Hoàn