Tú Xuân Đao

Chương 2

Ta đỉnh đỉnh đại danh Tú Xuân, chính là một cây đao.

Chủ nhân của ta là Cẩm y vệ đại nhân thuộc ti giáo úy, tên là Sở Vân Bằng.

Y thường cùng đồng đội nói rằng, tên y đại biểu cho ý chí của bản thân cao xa như Vân Bằng, vậy nên y muốn thành Cẩm y vệ cường đại nhất.

Ta không hiểu cái gì gọi là ý chí cao xa như vân bằng, càng thêm không hiểu vì cái gì người ta hễ còn một hơi thở thì nhất định phải có chí hướng cho bản thân mình.

Vào mùa thu năm Vĩnh Nhạc thứ mười ba, ta cùng chủ nhân lần đầu tiên rời khỏi Kim Lăng, đi tới Sơn Đông.

Mùa xuân năm ấy, cũng là lần đầu tiên ta gặp được nhân duyên định mệnh của chủ nhân mình.

Sau khi Bách Lí Thiên hộ (Thiên hộ là một chức vị) giao ta vào tay chủ nhân, biểu tình thập phần ngưng trọng, hắn nói: “Vân Bằng, ngươi mặc vào một thân y phục của Cẩm y vệ này rồi, tiếp nhận Tú Xuân đao này vào tay, liền không còn là tối hạ đẳng lực sĩ, mà đã trở thành một vị giáo úy. Cũng đại biểu ngươi phải thề rằng, cả đời này, bất luận sinh tử gì cũng đều nguyện trung thành với thánh thượng “.

Khi ấy chủ nhân liền nở nụ cười: “Nghĩa phụ, thiên – địa – quân – thân – sư, cho dù ta không thích hợp làm Cẩm y vệ giáo úy, cũng nhất định sống chết nguyện trung thành với quốc gia”.

Ta sau này mới biết được, nguyên lai Bách Lí Thiên hộ là nghĩa phụ của chủ nhân.

Lại thêm một đoạn thời gian sau, những chuyện cũ của chủ nhân, ta rốt cuộc ít nhều hiểu rõ.

Tỷ như, chủ nhân là nhi tử duy nhất của Nhất Nhâm chỉ huy, phụ mẫu người bị xử tử bởi tội thông địch phản quốc.

Tỷ như, chủ nhân từ nhỏ sống nhờ vào Bách Lí Thiên hộ, thuở nhỏ tập võ, chỉ vì một ngày kia có thể trọng chấn thanh uy của Sở gia.

Vào những ngày lạp nguyệt (tháng 12), khắp Sơn Đông bao phủ bởi một màn tuyết trắng. Ta bị chủ nhân đặt ở trên mặt tuyết lạnh lẽo, mà y thì lại đang chiếu cố một nam nhân mà y vừa mới cứu.

Ta không rõ chủ nhân vì sao lại cứu nam nhân này. Ta có thể phân biệt rất rõ ràng mà, miệng vết thương trên người hắn chính là do Tú Xuân đao gây ra. Vậy, truy sát hắn chính là người của Cẩm y vệ. Chủ nhân đáng lẽ không nên cứu hắn mới đúng chứ?


Chủ nhân thoát hạ y bào chắn gió của mình trải trên mặt tuyết, lúc này mới giúp đỡ nam nhân đã hôn mê kia nhẹ nhàng nằm xuống.

Dưới ánh sáng trong trẻo của mặt trăng, ta nhìn thấy xiêm y của nam nhân đều là một mảnh hắc rồi một mảnh thanh vô cùng kỳ quái. Chủ nhân xuất ra một thanh tiểu đao, nhẹ nhàng cắt khai xiêm y của hắn, kia một kiện xiêm y hoàn chỉnh dưới tay chủ nhân liền biến thành một đoàn vải bố, chủ nhân đem đoàn vải bố kia ném lên thân mình ta. Sau này ta mới hiểu được, hắc sắc trên y phục kia là bởi vì nam nhân chảy quá nhiều máu nhiễm đen cả vạt áo.

Chủ nhân dùng tốc độ rất nhanh giúp hắn thượng dược lên vết thương, rồi mới cầm xiêm y của chính mình choàng cho hắn, lại dùng áo choàng chắn gió bao chặt lấy nam nhân.

“Khanh khách lạc…”

Ta nghe thanh âm của hàm răng đánh vào nhau, đó là hàm răng của chủ nhân. Trời lạnh đến như thế, một thân mình đồng da sắt như ta cũng cảm thấy có phần không thoải mái, càng huống hồ là chủ nhân? Nếu ta có thể nói chuyện, ta nhất định khuyên chủ nhân đem cái áo choàng chắn gió vừa cởi xuống kia mặc lại vào người. Nam nhân xa lạ đó cứ mặc hắn, quản nhiều làm gì?

Chủ nhân bỗng nhiên cười cười, tự lẩm bẩm nói: “Hắn thương thế nặng như vậy, không thể lại bị đông lạnh trong giá tuyết được”. Nói xong, chủ nhân đã nhặt ta lên rồi đem giắt vào thắt lưng. Ta rất ngạc nhiên, không hiểu chủ nhân đang định làm cái gì. Y thở dài, đem nam nhân lại một lần nữa bọc kĩ càng rồi đặt lên lưng, từng bước một mà hướng phía trước đi tới.

Nam nhân kia vóc người vô cùng to lớn, so với chủ nhân còn muốn cao hơn nửa cái đầu.

Lúc ta cùng chủ nhân mới tới Sơn Đông kích sát giặc Oa, từng gặp quá nam nhân này. Hắn sử một phen Quỷ đầu đao, vừa thô lại đại, có thể nói xấu xí hơn ta nhiều lắm. Nhưng mà, cái thanh Quỷ đầu đao vừa thô vừa đại kia, lúc sát khởi người lại vô cùng dũng mãnh, một đao liền có thể chặt bỏ cánh tay giặc Oa.Việc tương tự như thế, ta làm không được.

Ta bị chủ nhân quải tại trên lưng, bởi vì sơn đạo gập ghềnh nên vẫn luôn lắc lư qua lại. Mặc dù ta cực lực bảo trì bản thân thật vững vàng, vẫn có lúc tránh không khỏi đụng vào chân chủ nhân.

Chúng ta tịnh không có xuống núi, mà là đi tới một gian nhà gỗ nhỏ trong núi. Ta từng nghe chủ nhân nói qua, cái nhà gỗ nhỏ này là thợ săn trong núi sở tạo mà thành, dùng để tránh qua gió rét, thợ săn nếu không kịp xuống núi, liền ở lại đây tá túc một lúc. Bây giờ, chủ nhân đại khái cũng nghĩ muốn ở lại đây tránh tuyết một lúc đi?

Nếu dựa theo thói quen thường ngày, chủ nhân mặc dù lạc bước trong phong tuyết, cũng nhất định trở lại thị trấn nghỉ ngơi, để có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách tốt nhất. Nhưng vào lúc này, y vì một nam nhân xa lạ mà lại muốn dừng chân ở đây hay sao? Một căn nhà gỗ tả tơi như vậy, thật có thể che đậy được phong tuyết ư?

Nhà gỗ kia chỉ có một cái giường.

Chủ nhân đi đến bên giường, nghiêng thân mình mà đem nam nhân kia thật cẩn thận buông xuống. Có thể là đang buông thì đụng phải vết thương của hắn, nam nhân đang hôn mê liền không khỏi phát ra một tiếng rên khẽ.

Chủ nhân nghe thanh âm nọ, biểu tình trên khuôn mặt trở nên thực khẩn trương. Y xuất ra hỏa tập thắp sáng ngọn đăng duy nhất trong phòng, ánh sáng từ ngọn đăng thấu đến trên giường, chủ nhân ngay lập tức cúi xuống thân mình thăm dò thương thế của nam nhân. Đợi y nhất nhất xem xét rõ ràng đoạn rút ra kết luận vết thương không có gì đáng ngại mới đi đến bên cái bàn ở giữa nhà, đem ta tháo xuống đặt lên cái bàn đó, rồi mới lôi ra một cái ghế dựa ngồi xuống.

Y thoạt nhìn thập phần mệt mỏi, sắc mặt vốn trắng bệch, bây giờ sưới ánh sáng vàng nhạt của hỏa đăng cũng không hề có chút huyết sắc nào, ngược lại trở nên càng thêm tái nhợt.

Ta nhìn thấy chủ nhân khẽ mân miệng, y loan hạ thắt lưng tại trên đùi sờ soạng cái gì, rồi mới đột nhiên giương cao mi, phảng phất đang phải chịu đựng thống khổ vô cùng đau đớn. Dáng vẻ chủ nhân cắn răng nhíu mày thống khổ làm ta kinh ngạc, trên người y lại đang phát sinh cái gì sao?

Tam căn cương châm bị chủ nhân ném tới trên bàn, nó thuận thế lăn đến bên thân ta. Đó là một cương châm tam căn tam tấc, trên đuôi của châm có khắc ba chữ Cẩm y vệ vô cùng rõ ràng. Cương châm mặt trên nhiễm huyết, có lẽ đã găm vào người chủ nhân được một lúc lâu rồi, ta chỉ cần liếc mắt một cái, liền có thể xác nhận máu trên châm này chính là của chủ nhân.

Chủ nhân nâng chân trái lên đặt trên một cái ghế khác, rồi mới thoát hạ giày, bàn chân trắng noãn giờ nhuộm đỏ một màu của máu. Những đóa hoa máu kia trên nền da trắng muốt, tiên diễm như những đóa hồng mai vào đông ở ngoại Kim La thành. Y lấy tốc độ cực kì thong thả mà xoa bóp bàn chân đó, một bên xoa xoa, một bên nhe răng trợn mắt mà hút khí.

Chỉ có lúc này, ta mới cảm nhận được y thật sự vô cùng đặc biệt, so với những thủ hạ khác của Bách Lí Thiên hộ thì y khác biệt nhiều lắm.

Chân chủ nhân so với Cẩm y vệ khác thì có phần thon thả hơn. Làm một kẻ từ nhỏ đã tập võ mà nói, chân của chủ nhân so với chân những người tập võ khác xinh đẹp hơn nhiều lắm. Ít nhất, so với nam nhân thô tráng trên giường chân đầy lông đen kia thì quả thực cách một trời một vực.

Trên bàn chân của y có ba cái lổ sắp thành một hàng, bây giờ đang chảy máu không ngừng.

Mỗi lúc nhìn những vết thương như vậy, ta đều hy vọng ta là người.

Như vậy ta có thể giúp chủ nhân thượng dược, không cần để người một mình thừa nhận thương đau. Nhưng mà, ta chỉ là một cây đao, một thứ tuy không phải thuộc loại phổ thông nhưng với Cẩm y vệ thì cũng chỉ là một thứ tầm thường tên gọi Tú Xuân đao. Ta không cách nào bang trợ y. Chỉ có thể trơ mắt tĩnh tĩnh mà nhìn y tương dược phấn vào trên đùi, rồi đau đến đôi mắt đều phát hồng, nhưng y thủy chung không thèm phát ra một tiếng kêu.

“Ách…”

Chủ nhân vừa buông cái chân kia xuống, nam nhân kia liền phát ra thanh âm. Y vội vàng mang lại giày vào chân, ngay cả dây giày cũng buộc qua loa, nhanh chóng chạy đến bên giường.

Ta cách bọn họ một khoảng, tịnh nhìn không thấy giữa bọn họ đã phát sinh cái gì, chỉ có thể nghe được đoạn đối thoại giữa họ và thấy một vài động tác.

“Đừng động!”. Lên tiếng trước là chủ nhân của ta. Giọng nói của y lúc này thật chẳng khác gì thanh âm của nam nhân đang bị thương kia cả, tựa hồ chất chứa nhiều điều ưu lo, giống như ngày xưa khi ta mới gặp y, tràn đầy trống vắng. “Trên người của ngươi thụ thương rất nhiều chỗ, ngươi động mạnh coi chừng vết thương lại hở ra”.

Đáp lại, là thanh âm của nam nhân kia, khô khan giống như ta đã tưởng tượng: “Cẩm y thân quân chỉ huy sử ti? Ngươi là người của ai?”

“Bọn hắn vì cái gì truy giết ngươi?” Chủ nhân không có trả lời hắn, mà là đưa ra nghi vấn của chính mình.

“Ngươi nói thử xem?” Nam nhân nở nụ cười, nghe vào trong tai có một loại ý tứ đùa cợt, “Cẩm y vệ các ngươi không phải luôn luôn chỉ biết áp bức dân chúng, sát hại trung lương chi sĩ hay sao?”

Chủ nhân vẫn như cũ hỏi lại câu hỏi lúc nãy: “Bọn hắn vì cái gì truy sát ngươi? Ngươi rốt cuộc là ai?”

“A!” Nam nhân cười cười, không hề trả lời.

Ta nhìn thấy chủ nhân lạnh lùng tiến lại chỗ mình, chưa kịp phản ứng thì đã bị y chộp vào trong tay. Xuy một tiếng, chủ nhân rút đi lớp áo khoác của ta, phơi bày ta trước mặt nam nhân, mà mũi chân của ta thì lại tọa trên cổ họng của hắn. Thông qua mũi chân, ta có thể cảm nhận được cổ họng hắn đang khiêu động.

“Nói! Bọn hắn vì cái gì truy giết ngươi!” Chủ nhân thanh âm lạnh như băng, quả thật vô cùng thích hợp để truy vấn tội nhân.

Ta bị chủ nhân nắm ở trong tay, lòng bàn tay y có điểm lạnh khiến ta có chút không thoải mái. Ta biết, đây chính là biểu hiện cho sự khẩn trương của người lúc bấy giờ. Chủ nhân chính là như vậy, mặc kệ tâm tư suy nghĩ cái dạng gì, mặc dù có thể trưng ra bộ dáng lạnh lẽo như băng, nhưng kì thực đã sớm khẩn trương mà ra một tay đầy mồ hôi lạnh.

Nam nhân khóe miệng khẽ nhếch, trào phúng mà cười: “Ngươi không phải đều nhìn thấy hết sao? Muốn sát liền sát! Lão tử sợ cái tên mao đầu nhà ngươi chắc?”

Bàn tay chủ nhân đang nắm lấy ta khẽ run lên một chút, rồi mới thực kiên định đè ta xuống áp lên cổ hắn, chỉ cần tiến thêm một tấc nữa ta liền có thể cứa nát cái cổ kia. Nhưng chủ nhân nắm giữ lực độ vô cùng tốt, mặc dù chân ta đã kề sát vào cổ hắn, thì chiếc cổ kia vẫn thủy chung không bị chút thương tích nào.

Ta thật sự rất muốn mắng chửi nam nhân ngu xuẩn này! Nếu chủ nhân quả thật muốn sát hắn, vậy thì tại sao lại còn ra tay cứu hắn? Chả lẽ hắn không biết rằng dược mà chủ nhân dùng để cứu bản thân mình chính là cực phẩm dược san hay sao?

Đó chính là dược do ngự y điều chế, không phải ai cũng được cấp cho. Cẩm y vệ hàng năm chỉ có thể được phân phát một bình nhỏ. Một bình vừa được phát trong năm này, chủ nhân đã dùng toàn bộ trên người của hắn.

Ta đoán nam nhân này cũng không sợ chủ nhân sẽ giết hắn, ta đã từng thấy qua vô số người. Khi ta được giao vào trong tay chủ nhân, y đã dùng ta để sát rất nhiều người, mỗi một lần, ta đều có thể cảm nhận từng đợt run rẩy trên người bọn chúng truyền đến khi chân ta chém xuống những cái cổ kia. Chính là từ nãy đến giờ, không có run rẩy, không có sợ hãi, chỉ có tiếng đập của mạch sống tại cổ hắn đang nhẹ nhàng khiêu động.

Chủ nhân lại một lần nữa bức hỏi: “Nói! Bọn hắn rốt cuộc vì cái gì truy giết ngươi!”


“Phi!” Nam nhân phun nước miếng lên người của ta. Thối chết!

Chủ nhân tựa hồ bó tay, đành phải oán hận mà trừng trừng nhìn nam nhân, đem ta thu hồi thì không được, không thu hồi cũng không xong.

Nam nhân cũng bất động mà nhìn chăm chú chủ nhân ta, chợt hắn bỗng nhiên nở nụ cười: “Tiểu nộn nộn, đem thanh đao của ngươi cất lại đi! Lão tử phải đi rồi!”. Hắn dùng hai ngón tay kẹp trụ lấy thân ta. Trên ngón tay của hắn toàn là vết chai, ma sát trên người của ta thật sự rất đau, may mắn là hắn chỉ kẹp lấy một lúc rồi buông ra, bằng không ta nhất định phải tại trên tay hắn mà tạo ra vài vết rạch mới thỏa lòng căm tức này!

“Không được động đậy!” Chủ nhân lại một lần nữa đem ta áp lên cổ họng của người kia.

“Ngươi mẹ nó muốn giết cứ giết! Ở đây cũng chả có ai khác, ngươi làm bộ làm tịch như thế là để cho ai nhìn?”. Nam nhân tức giận. “Cẩm Y vệ các ngươi không phải là bắt được người khác thì liền lén lút mà giết người ta hay sao? Bây giờ như thế nào lại không dám? Giết đi! Đâm chỗ này này!”. Nam nhân đưa tay vỗ bồm bộp vào ngực mình, lập tức thấy máu đỏ thấm ra ngoài y phục.

Thật sự là đồ nam nhân không biết tốt xấu mà.

Chủ nhân khẽ hé miệng: “Ta sẽ không giết ngươi… Ta từng tại vùng duyên hải gặp qua ngươi, ngươi quên rồi sao?”

“Ân?” Nam nhân nhíu mày, nhìn chủ nhân một hồi, vẫn lắc đầu: “Lão tử tại vùng duyên hải gặp qua rất nhiều người, làm sao biết được ngươi là ai trong số đó?”

“Vào giữa mùa thu năm này, ngươi tại vùng duyên hải đã cứu ta. Ta khi ấy bị một đám giặc Oa vây công, là ngươi ra tay bang trợ ta”.

Nam nhân nhíu mày, bộ dáng như cố nhớ lại, rồi đột nhiên lớn tiếng chửi mắng: “Phi! Lão tử nếu mẹ nó sớm biết được ngươi là Cẩm y vệ, có đánh gãy chân lão tử, lão tử cũng không thèm cứu ngươi!”.

Nghe nam nhân nói mấy câu kia, biểu tình trên khuôn mặt chủ nhân trở nên thực khó coi, nhưng y vẫn nói: “Mặc kệ như thế nào, ngươi đã cứu ta một mạng, ta tự nhiên phải đáp đền. Hôm nay ta cứu ngươi một mạng, coi như là hoàn lại ngươi ân tình…”

“Phi! Ai muốn ngươi hoàn? Lão tử nhìn thấy bọn Cẩm y vệ các ngươi đã thấy tởm muốn ói!”

“Hảo! Hôm nay xem như ta cứu phải một con cẩu không biết điều, từ nay về sau, ta và ngươi không ai thiếu nợ ai! Từ nay hoạn lộ đường ai nấy đi, ngươi đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa!”. Chủ nhân đem ta thu hồi vào trong vỏ, chặt chẽ mà nắm trong tay, xoay người một phát liền đi ra ngoài.

Tại ngưỡng cửa, ta nghe thấy tiếng kêu ầm ĩ của nam nhân kia từ trong vọng ra: “Đem cái áo choàng này của ngươi đi cho khuất mắt ta! Lão tử không cần cái thứ được làm từ máu và mồ hôi dân chúng!”. Chủ nhân tại cửa dừng một chút, nhìn ra đại tuyết bên ngoài, lại nhìn nam nhân ở phía sau, đầu cũng không ngoảnh lại mà đã mang ta bước chân vào trong tuyết.

Ta vốn nghĩ rằng, sẽ không bao giờ có thể tái kiến nam nhân này nữa, nhưng vẫn không thể ngờ được, chỉ trong vòng một năm sau, ta lại gặp hắn một lần nữa, cùng với thanh Qủy Đầu Đao kia.