Từ Từ Dụ Dỗ

Chương 74: Nguyện vọng

Từ lúc cha Niệm biết hoạt động du lịch lần này của Thụy Kim là đi ôn tuyền hội quán, thì ông cũng bắt đầu không ổn lắm, luôn không thể không suy nghĩ vớ vẫn, cảm thấy bản thân cũng sắp bị thần kinh suy nhược.

Vì thế, sáng sớm hôm nay, cha Niệm thức sớm tưới hoa, đợi Niệm Tưởng thức dậy ăn xong điểm tâm rồi kiên trì muốn đích thân đưa cô đi tập họp ở Thụy Kim.

Dọc theo đường đi luôn miệng nhắc nhở cô, đàn ông đều là mặt người dạ thú, hoa ngôn xảo ngữ, đại xấu xa, ông ân cần dạy bảo nói cho Niệm Tưởng biết, con nhất định phải kiên quyết kiên quyết không nên thoát ly khỏi đội…

Niệm Tưởng nghe nửa ngày, cuối cùng là nghe được câu chốt lại của cha Niệm khi muốn truyền đạt tư tưởng cho cô —— con đừng làm gì khác người.

Niệm Tưởng ra cửa tuy rằng sớm, nhưng do lộ trình khá xa, đợi đến cửa Thụy Kim tập hợp thì mới phát hiện đa số đồng nghiệp đã đến.

Bus du lịch đã vào vị trí của mình, Từ Nhuận Thanh đang đứng bên ghế lái của tài xế nói gì đó. Thấy cô đang hết nhìn đông tới nhìn tây để tìm anh, anh cúi thấp thân mình, xuyên thấu qua kính xe nhìn cô một cái, rồi khẽ gõ vài cái vào cửa kính ý bảo anh ở trong này.

Niệm Tưởng vốn đứng bên cạnh xe Bus, nghe thấy thanh âm liền quay đầu nhìn lại, trên tay anh cầm văn kiện, đã hết sức chuyên chú tiếp tục cùng tài xế nói chuyện.

Vừa rồi là anh gõ cửa kính xe…

Niệm Tưởng bụm mặt, thẹn thùng tự vui vẻ một hồi, thế này mới đi tìm Phùng Giản.

Không qua bao lâu, tất cả đồng nghiệp đã tập hợp xong, bắt đầu lên xe chuẩn bị xuất phát. Vì e ngại…đây là chủ ý đơn phương của Niệm Tưởng…

Cô kéo tay Phùng Giản đang muốn đi lên trước thì Từ Nhuận Thanh đang đứng ở cửa kiểm soát danh sách, hai mắt nhìn hai người, anh rất là tự nhiên đem danh sách và cây bút trong tay đưa qua cho cô: “Tìm em đã nửa ngày, đến rồi.”

Niệm Tưởng đầu đầy vạch đen nhìn anh một cái, người nào đó vẻ mặt tự nhiên, đuôi lông mày hơi hơi nhướng cao, hiển nhiên là rất vui vẻ.

Phùng Giản đồng tình nhìn cô một cái, rất tự giác bỏ qua Niệm Tưởng, nhanh chân bước lên xe. Âu Dương theo ở phía sau cũng dùng ánh mắt mập mờ nhìn Niệm Tưởng một phen, chỉ chỉ tên mình trên danh sách: “Đây, cái này, rạch một cái.”

Không quá tình nguyện, Niệm Tưởng cứ như vậy bị giữ lại cùng Từ Nhuận Thanh…làm ban cán sự.

Vì thế, đợi toàn bộ người đều đã lên xe, Niệm Tưởng chỉ có thể lặng lẽ làm một cô hầu đi theo phía sau Từ Nhuận Thanh, trước sự chú ý của mọi người ở phía dưới…ngồi ở ghế đôi hàng thứ nhất.

Sau khi Niệm Tưởng ngồi xuống liền bụm mặt, lấy miếng che mắt bắt đầu ngủ đông… Cô không cần để ý anh, không cần để ý anh, không cần để ý anh!

Bất quá, ở phương diện này Niệm Tưởng trước giờ đều không phải là người nắm quyền chủ động, không qua bao lâu, Từ Nhuận Thanh cầm tay cô khoát lên trên đầu gối anh. Niệm Tưởng kiên cường phản kháng vài cái, sau hai lần thì bị anh bóp đến ngón tay cũng có chút phát đau, thế này mới ngọt ngào không giãy dụa nữa…

Một giờ sau, cuối cùng đã tới chân núi của ôn tuyền hội quán.

Núi cũng không phải là quá cao, đường lên núi rất dài kia cũng không quá rộng lớn, thế cho nên từ lúc bắt đầu lên núi, tốc độ xe liền chậm lại.

Nhìn phía trước đường núi sâu đến tận cùng, giấu trong rừng cây xanh um rồi biến mất, lúc này mơ hồ có thể nhìn thấy giữa sườn núi là ôn tuyền hội quán, ẩn ẩn trong rừng cây.

Hôm nay thời tiết tốt, ánh nắng xuyên thấu qua tầng mây, rơi xuống vạn ánh hào quang, ngọn núi giống như được phủ thêm lớp sơn vàng óng ánh, bóng cây tầng tầng lớp lớp làm cho ánh mắt người nhìn có cảm giác nói không ra lời, hình ảnh sống động đặc biệt kích thích thị giác.

Đến hội quán liền bắt đầu hoạt động tự do. Niệm Tưởng cùng Phùng Giản đi trước nhận phòng, phòng ở rất tốt, ở điểm này Thụy Kim quả thật không ngại tiêu tiền, cũng không phải là nằm ghép giường nhiều người với nhau, tất cả đều là hai người một phòng, mỗi phòng đều có ôn tuyền nhỏ bên trong, hoàn cảnh vô cùng thoải mái.

Phùng Giản từ khi vào phòng đã bắt đầu khen ngợi Từ Nhuận Thanh, khen đến làm cho Niệm Tưởng cũng không nhịn được muốn phản kích lại một chút —— có tốt đến như vậy?

Niệm Tưởng sớm biết rằng mình và Phùng Giản ở chung một phòng, sau khi hai người vào điều đầu tiên là tắm trong ôn tuyền nhỏ thư giãn một lát. Đợi sắp xếp xong đồ đạc chuẩn bị đi ăn cơm trưa thì nhận được điện thoại của Từ Nhuận Thanh, anh bảo cô đến tiểu hoa viên trong hội quán chờ anh.

Niệm Tưởng và Phùng Giản hai mặt nhìn nhau, vẫn là Phùng Giản vung tay lên trước: “Cô mau đi đi, để Từ nam thần nhà chúng ta đợi lâu tôi sẽ lột da cô…”

Lúc Niệm Tưởng đến hoa viên, Từ Nhuận Thanh đang ở trên cây cầu gỗ nhỏ ở gần đó chờ cô.

Trong tay cầm thức ăn cho cá, đang tùy ý ngồi thả hai chân bên dưới cầu, thư thái lại biếng nhác.

Thấy cô đến, bàn tay vung thức ăn một cái, rồi hướng về cô vươn tay ra, ý bảo cô lại đây.

Hẹn hò sao… Thật là ngại ngùng mà.

Từ Nhuận Thanh dẫn cô đi ra phía sau núi, từ cửa sau của ôn tuyền hội quán đi ra ngoài, dọc theo một con đường mòn đi đến một chỗ, rẽ thêm một chỗ nữa bắt đầu xuống núi.

Giữa trưa trên núi có ánh mặt trời ấm áp, rất nhiều cây cối cho dù là đang mùa đông vẫn như cũ xanh um tươi tốt, hơn nữa, nơi này nhìn qua rất ít người sinh sống, an bình lại yên tĩnh, như là một không gian khác, chỉ có gió thổi và lá cây vang lên sào sạt.

May mắn núi không cao, Từ Nhuận Thanh nắm tay cô đi không bao lâu thì còn kém chút nữa là đến chân núi. Tùy ý đi lên một con đường nhỏ, qua một chỗ rẽ, Niệm Tưởng lập tức bị cảnh sắc trước mắt làm cho thảng thốt.

Cả một vùng đất đều màu hồng, lá cây hồng đến mức tựa như là một đoàn lửa, ánh nắng hắt vào càng thêm tiên diễm ướt át.

Bao quanh cánh rừng cây này chính là dòng suối trong veo thấy đáy, mực nước đã hạ thấp xuống, bên bờ hơi khô lại lộ ra đá cuội dưới đáy. Mặt nước đang từ từ xung động, gợn sóng từng vòng không ngừng. Suối nước trong veo, tiếng nước chảy xuôi giống như là nhạc khúc, liên miên bất tuyệt, thật là dễ nghe.

“Thích không?” Từ Nhuận Thanh hỏi.

Niệm Tưởng mạnh mẽ gật đầu.

“Mẹ anh thích ngâm ôn tuyền, gần như hàng năm đều muốn đến đây. Sau này, hội quán này sáp nhập cổ phần nhà họ Từ, anh tới đây vài lần, có một lần tự mình tùy ý đi một chút, liền tìm thấy nơi này.” Từ Nhuận Thanh chọn một nơi sạch sẽ ngồi xuống, thấy Niệm Tưởng rục rịch muốn đi vào trong rừng cây xem, anh nắm tay cô trở về, kéo cô ngồi xuống bên người: “Không vội, đợi lát nữa đi bờ sông nướng đồ ăn, tất cả đều đã cho người chuẩn bị xong, chỉ cần đốt than liền có thể nướng.”

Niệm Tưởng đã vui mừng đến muốn khóc, ôm cánh tay anh, dựa vào bả vai anh cọ cọ, cô giống như con mèo nhỏ đang làm nũng.

Thật đúng là dễ dàng thỏa mãn.

“Nơi này kỳ thật là nơi khai khác gỗ lim, cánh rừng cây này đều là gỗ lim.” Từ Nhuận Thanh lại chỉ tay về hướng Bắc: “Đường núi trước hội quán, mở một đoạn ở đó liền có thể đi vào nơi này, nhưng bởi vì đoạn này ở đây không mở được, nên có rất ít người biết.”

Ngừng một lát, hai người lại nắm tay nhau xuyên qua rừng cây.

Dưới chân là đất mềm, đại khái là buổi sáng có sương nên có chút ướt. Ánh nắng rơi xuống, quang ảnh kia chiếu vào không khí trôi nổi vô cùng nhiều hạt nước, chúng đang không ngừng xoay tròn tự do.

Chỉ là cùng anh nắm tay đi về phía trước như vậy, Niệm Tưởng cũng cảm thấy là một loại lãng mạn.

Ừ, “chẳng sợ không có con đường phía trước”, chính là như thế này…

Có đôi khi, Niệm Tưởng đối với những điều lãng mạn trong phim truyền hình cô coi đó chỉ là kịch nghệ “Anh chỉ muốn cùng em đi trên một con đường, cho dù là con đường chết” hoặc là “Chúng ta cứ như vậy cùng bên nhau, chẳng sợ một giây sau đối mặt cái chết, cũng không cảm thấy đáng tiếc”, cô chỉ cười nhạt.

Nhưng hiện tại, được anh nắm tay cùng đi trên một mảnh đất đầy cỏ hồng. Khắp núi đều an bình yên tĩnh, giống như là ngăn cách với thế giới bên ngoài, chỉ có trước mắt là tất cả.

Cô đột nhiên liền cảm thấy, nếu như cùng với người mình thích, cho dù là không có mục tiêu, chỉ là ở cùng bên nhau, đi với nhau cũng có thể cảm nhận được ánh nắng ấm áp trước mắt, từng chút một nở rộ.

Là loại ấm áp thật sự, ấm áp của luồng ánh nắng đầu tiên cảm nhận được của mỗi ngày sáng sớm tỉnh lại

Nghĩ tới đây, cô liền cảm thấy ngay cả hô hấp cũng ấm áp, cảm giác thật hạnh phúc.

“18 tuổi, năm ấy nguyện vọng lớn nhất của em không phải đậu một trường đại học tốt…” Niệm Tưởng đột nhiên mở miệng, “Bởi vì cái này với em mà nói là đơn giản.”

Từ Nhuận Thanh ghé mắt nhìn cô một cái, khóe môi mỉm cười, dịu dàng nhìn cô.

“Em 18 tuổi năm ấy gặp một bác sĩ, anh ấy chữa khỏi răng đau, để em cảm thấy nếu như cùng anh ấy ở bên nhau, nhất định sẽ rất tốt đẹp. Đó cũng không phải là nguyện vọng duy nhất em chờ đợi trong nhiều năm qua, nhưng lại là lần đầu tiên mãnh liệt như vậy, kiên cường dựa vào bản năng dẫn đường.”

“Sau này chữa khỏi răng đau cũng không dám đi gặp vị bác sĩ kia nữa. Bị người kia ảnh hưởng, đột nhiên cũng muốn làm nha sĩ, dịu dàng và kiên nhẫn…” Niệm Tưởng nói xong tự mình cũng bắt đầu cười, trong lòng bàn tay hơi ướt mồ hôi, cũng không dám ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của anh: “Sau này chân chính học qua chuyên khoa mới phát hiện, sự lựa chọn này cần trả giá rất nhiều, cũng muốn gánh vác rất nhiều. Sách giáo khoa thật dày, lại vô vị nhàm chán, còn một đống thuật ngữ chuyên môn em không biết, thật là khó đọc…”

“Vào thời điểm đó chỉ cảm thấy rất bội phục những ai học y, năm ấy, nguyện vọng lớn nhất đó là có thể thuận lợi tốt nghiệp.”

Cảm giác tay anh nắm ngón tay mình càng buộc chặt, Niệm Tưởng dừng một lát, suy nghĩ một chút vẫn là ngẩng đầu lên nhìn anh: “Em vẫn luôn cảm thấy chính mình rất cố gắng, rất tích cực, đến bây giờ cũng cảm thấy như vậy, em muốn làm một nha sĩ tốt. Nhưng sau khi đi thực tập, kỳ thật có hơi mệt một chút, có đôi khi sẽ có cảm giác lực bất tòng tâm.”

“Trước đây vì cái gì không nói với anh?” Anh hỏi.

“Không muốn khiến anh cảm thấy em không xong…” Niệm Tưởng nói thầm một tiếng, lại yên lặng bổ sung một câu: “Hơn nữa, em cũng chưa từng có lúc nào ứng phó không được, bạn trai lại là nha sĩ rất xuất sắc rất ưu tú, cũng có áp lực mà.”

“Ngốc.” Từ Nhuận Thanh cong tay búng trán cô một cái: “Em không giải quyết được vấn đề, hoàn toàn có thể tìm anh giúp.”

Thấy cô còn muốn biện giải, ngón tay thon dài của Từ Nhuận Thanh dọc theo cô mũi hạ xuống, điểm trên môi cô: “Hiện tại thế nào?”

“Nguyện vọng bây giờ.”

“Nguyện vọng bây giờ?” Niệm Tưởng nghiêng đầu nghĩ nghĩ, híp mắt như tiểu hồ ly, cười đến môi mắt cong cong: “Ban đầu là bệnh nhân của anh, sau này thành thực tập sinh của anh, cuối cùng… em muốn làm vợ anh.”