Từ Từ Dụ Dỗ

Chương 73: Mềm mại

Chủ Nhật, trước ngày đi ôn tuyền hội quán một ngày.

Từ Nhuận Thanh cùng Âu Dương đến bệnh viện đại học B để họp nghiên cứu phương án trị liệu cho bệnh nhân, một mình Niệm Tưởng ở lại phòng khám.

Cô đang viết bệnh lịch, dư quang khóe mắt quét thấy có người tiến vào, cô dừng bút, quay đầu nhìn lại.

Phùng Giản nâng cốc trà chậm rãi đi tới, thấy Niệm Tưởng mặt mày ngẩn ngơ, cô ấy dựa vào cạnh bàn làm việc, giơ tay nâng cằm của Niệm Tưởng, đùa giỡn: “ai u, tiểu nương tử nhà ai đang ngồi nhớ phu quân a…”

Niệm Tưởng ngoài khi bị Từ Nhuận Thanh trêu chọc đến đỏ mặt, thì đối với người khác cô lại có lực miễn dịch rất tốt. Cô đánh tay Phùng Giản, tiếp tục múa bút thành văn…

Vừa viết vừa hỏi: “Mỗi ngày hình như cô đều nhàn rỗi?”

Phùng Giản vén vén tóc, rất là ưu thương thở dài: “Cô lại không phải không biết, tôi được điều qua phòng nhàn hạ nhất trong bệnh viện mà.”

Phùng Giản được điều đi qua phòng khác, thời gian nhàn hạ tương đối nhiều, cô ấy vốn đi theo bác sĩ Lâm, cường độ công việc không thể ít hơn so với Niệm Tưởng. Nhưng bác sĩ Lâm đi công tác ba tháng, đột nhiên cô bị nhàn rỗi đến móc meo.

Hiện tại thật vất vả mới cho bản thân thích ứng với cảm giác nhàn hạ, làm cho chính mình thoải mái vui vẻ, kết quả, nghe nói bác sĩ Lâm lần này có thể về sớm hơn mấy ngày. Tin tức này dẫn đến gần dây Phùng Giản có chút không sung sướng, thở dài thở ngắn, mỗi ngày cứ như “Tây Thi” khóc thương sầu não: “Thật là rối rắm, vừa hi vọng nhìn thấy bác sĩ Lâm soái khí bức người của chúng ta trở về, dáng vẻ anh tuấn tiêu sái, phong cảnh như tranh, vừa luyến tiếc cái việc nhàn rỗi đã lâu…”

“Niệm Tưởng, đợi lát nữa chúng ta tan việc đi mua đồ bơi đi?”

Niệm Tưởng “A” một tiếng, trả lời: “Đồ bơi sao…”

Cô thiếu chút nữa quên mất việc này!

Phùng Giản nhìn gương mặt Niệm Tưởng có biểu tình kiểu “Tôi rốt cuộc nhớ ra, tôi đã quên mất chuyện quan trọng gì”, cô ấy lập tức “Hì” một tiếng, nhướng mày hẹn xong thời gian, thế này mới vui sướng rời đi.

Đến giờ tan tầm, Niệm Tưởng thay xong quần áo thì đứng ở cửa đợi Phùng Giản đi ra, thuận tiện nhắn tin cho bác sĩ Từ, hỏi xem đã xong chưa.

Từ Nhuận Thanh đang ở phòng trà nước, nghiêng mình dựa vào cửa sổ nhìn ra công viên của bệnh viện đại học B…

Di động trong túi áo rung lên, anh lấy ra xem, thuận tay đem cốc nước đặt ở trước cửa sổ, trả lời: “Còn chưa xong, chắc phải nửa giờ nữa, về rồi?”

Niệm Tưởng chống cằm cười ngây ngô một hồi, trả lời: “Đúng a, em cùng Phùng Giản hẹn đi mua đồ bơi.”

Từ Nhuận Thanh bưng cốc nước lên khẽ nhấp một ngụm, ánh mắt nặng nề nhìn về phía ngoài cửa sổ mỏng manh ánh nắng, anh cong cong môi, vuốt vuốt di động, thật lâu sau mới nói: “Anh cũng chưa có đồ bơi, đợi lát nữa thuận tiện xem giúp anh.”

Chính là lúc này Phùng Giản đi đến, nhìn thấy Niệm Tưởng cúi đầu, cô ấy chạy chậm lại vỗ nhẹ bả vai Niệm Tưởng: “Hắc!”

Niệm tưởng đang ngượng ngùng đỏ mặt vì chìm trong suy nghĩ của mình, cô giật mình run tay, di động trực tiếp rơi xuống sàn, tiếng kêu bén nhọn vang lên. Niệm Tưởng ngây ngốc, Phùng Giản cũng ngây ngốc …

Thật lâu sau vẫn là Niệm Tưởng hồi thần lại trước, cô nhanh chóng nhặt lên di động, vội an ủi, áy náy ôm Phùng Giản: “Không có việc gì, không có việc gì, sơ xuất một chút mà thôi, một ngày nào đó di động cũng sẽ bị rơi, chúng ta đi nhanh lên đi.”

Cô vừa cầm điện thoại cho vào trong túi áo, vừa không nhịn được suy nghĩ… đồ bơi của bác sĩ Từ, không phải là loại quần bơi…ôm sát dáng người sao.

Cô suy nghĩ một chút, liền cảm thấy hai gò má lại có chút nóng lên, trầm thấp hắng giọng một tiếng, nhanh chóng kéo Phùng Giản đi ra khỏi bệnh viện.

Đến trung tâm mua sắm, Niệm Tưởng vẫn phân tâm nhìn sang quầy quần bơi nam… Người bán hàng ở một bên kỳ quái nhìn cô, quyết định vẫn nên phục vụ Phùng Giản – người đang hưng trí bừng bừng mua sắm kia.

Niệm Tưởng có điểm không thích hợp, Phùng Giản rất nhanh liền phát hiện. Cô theo tầm mắt của Niệm Tưởng nhìn qua, nhướng mày cười khinh bỉ: “Tiểu bảo bối, mau mau nói cho tỷ tỷ biết, đã biết rõ thước tấc của bác sĩ Từ rồi, nên muốn mua quần bơi…”

Thấy cô không trả lời, Phùng Giản “Hì” một tiếng, hận không rèn sắt thành thép, trực tiếp kéo Niệm Tưởng đi qua: “Muốn mua cho bác sĩ Từ thì cứ thoải mái chọn nha! Thẹn thùng như vậy làm gì, tôi lại không phải không biết các ngườii…”

Nói xong, ánh mắt quay tròn, tò mò hỏi: “Các người chưa sao? Chẳng lẽ… Lần này đi ôn tuyền… A a a a… Niệm Tưởng, cô nhất định phải nắm chắc cơ hội.”

Nói xong… Cũng hoàn toàn chưa cho Niệm Tưởng cơ hội mở miệng, trái chọn, phải chọn, chọn cho Niệm Tưởng một bộ bikini.

Niệm Tưởng nhìn thấy loại đồ mà dây thắt có thể rơi ra bất cứ lúc nào, cô mạnh mẽ lắc đầu…

Phùng Giản càng chọn càng hăng, cuối cùng là một bộ mà nhìn qua cứ như là đồ lót…

Đợi đến cuối cùng khi Niệm Tưởng quẹt thẻ tính tiền, mặt cũng đỏ hồng… Trong đầu vẫn hồi tưởng lại bộ đồ bơi khêu gợi và quần bơi.

Ừ… Quần bơi vẫn là chính cô chọn …

Thanh âm của Phùng Giản giống như muốn tẩy não cô: “Niệm Tưởng, tôi nói với cô này, ngâm nước nóng, cơ hội mập mờ như vậy nhất định phải nắm chặt a, cô cùng bác sĩ Từ tắm uyên ương! Ngâm một lúc sẽ bị hơi nước trong ôn tuyền làm cho mê hoặc, hơn nữa tắm lâu đầu óc sẽ choáng váng … ách, thiên thời địa lợi nhân hòa. Cô liền nhào lên…”

Bụm mặt (/w).

Phùng Giản thật là quá không thuần khiết!

Vốn hai người định ở bên ngoài dùng cơm, kết quả, người nhà Phùng Giản gọi điện thoại bảo về xem mắt, cô ấy liền lập tức bỏ lại Niệm Tưởng: “Vạn nhất tôi gặp được một con cá chất lượng tốt thì sao! Nhân sinh nên tự tin như vậy, tự mình cố gắng…”

Niệm Tưởng đang chuẩn bị ngồi xe công cộng về nhà, kết quả mới vừa đi tới trạm xe bus liền nhận được điện thoại của Từ Nhuận Thanh, anh bảo cô tới tiệm cà phê gần đó ngồi một lát, chờ anh tới đón, buổi tối… Đến nhà anh cùng nhau ăn cơm.

Niệm Tưởng đang muốn làm bộ như lơ đãng hỏi một chút là nhà nào, thì đầu kia đã như hiểu được ý cô, anh giải thích: “Đến nhà anh, mua chút đồ về nấu một bữa.”

Vì thế, tò mò và ý muốn thưởng thức trù nghệ và dáng dấp của bác sĩ Từ khi xuống bếp cũng đã thành sự thật…

Mười phút sau, Từ Nhuận Thanh đón cô cùng nhau về nhà, vào siêu thị cách chung cư không xa chọn nguyên liệu nấu ăn. Đợi khi về đến nhà, cũng đã hơn nữa giờ.

Hai tay Từ Nhuận Thanh đều cầm gì đó, anh khẽ nâng mắt nhìn Niệm Tưởng – người đang không có chút tự giác nào, ý bảo: “Mở cửa.”

Niệm Tưởng “á” một tiếng, đầu tiên là sờ túi của anh tìm chìa khóa…

Từ Nhuận Thanh không nói chuyện, đợi mở cửa vào nhà, lúc này mới hỏi: “Chìa khóa anh đưa em, không mang theo sao?”

Thiếu nữ này gần đây trí nhớ không được tốt lắm, rốt cuộc nhớ tới hình như là có chuyện như vậy, cô ngẩng mặt lên vô tội nhìn anh: “Có mang…”

“Về sau phải thực hành nhiều mới nhớ được.” Anh thay xong giày, chậm rãi bổ sung một câu: “Đây là trọng điểm mà thầy giáo cũng đã dạy em, không thể chỉ có học lý thuyết mà không dùng đến trong thực tiễn.”

Niệm Tưởng: “…” còn dám nói lý lẽ ra uy hiếp, đừng nói là anh không có tâm tư riêng một chút nào đi?

Thời gian đã không còn sớm, thành phố Z đã vào mùa đông, đêm dài hơn rất nhiều, năm giờ mà quang cảnh sắc trời đã trầm xuống kéo lên màn đêm, ánh mặt trời mờ mờ.

Trong tiểu khu, đèn đường đều đã sáng lên, yên tĩnh lại an bình.

Từ Nhuận Thanh mặc tạp dề vào, bắt đầu nấu canh trước. Niệm Tưởng hỗ trợ một bên, chờ anh rửa sạch xương, vớt ra cho vào nồi nấu sôi.

Niệm Tưởng bên này vừa cho vào nổi, Từ Nhuận Thanh bên đó đã thái xong rau củ, liền cho tiếp vào nồi.

Nấu canh xong, kế tiếp là chân gà, vốn là muốn làm món cánh gà, lại bị Niệm Tưởng dùng ngôn từ chính nghĩa nói “Thịt không nhiều, lại có hai cái xương”, cô lấy đó làm lý do đổi thành chân gà.

Không quan hệ, cô vui là được.

Còn có một tô canh cá chua, một đĩa bắp ngô đậu cove, lại thêm một đĩa nhỏ cải thảo.

Niệm Tưởng nhìn mà nước miếng cũng muốn chảy xuống, thừa dịp Từ Nhuận Thanh xoay người nếm thử canh xương, cô cầm lấy chiếc đũa liền gắp mấy miếng thịt cá nhét vào miệng.

Từ Nhuận Thanh nghe thấy phía sau có thanh âm hít hà, quay người nhìn thoáng qua, liền thấy Niệm Tưởng bị phỏng mà hai mắt ươn ướt, dù vậy cô cũng không nguyện ý phun ra miếng cá, thấy anh nhìn cô vội nuốt xuống, làm bộ như cái gì đều không có phát sinh.

“Mèo con ăn vụng.” Từ Nhuận Thanh bất đắc dĩ lắc đầu, anh cúi người, cầm cho cô cái chén nhỏ: “Mép bát nóng, muốn ăn thì ăn trước một ít lót dạ, đợi lát nữa anh lại lấy thêm.”

Niệm Tưởng gật gật đầu, nhịn không được le ra đầu lưỡi… nóng quá, nóng quá.

Từ Nhuận Thanh nhìn liền nhớ tới rất lâu phía trước, có một lần kia, cô ở trước mặt chú Niệm làm nũng, bộ dáng le lưỡi vảy đuôi cũng giống như vậy. So với hiện tại… Không khác biệt lắm…

Khi đó anh không nhịn được muốn hôn cô, hiện tại anh vẫn muốn như vậy.

Trong tay anh còn cầm thìa, hơi hơi dời ra, liền cúi đầu xuống hôn cô. Niệm Tưởng thấy anh đột nhiên cúi đầu đến, cô nhanh chóng rút đầu lưỡi về, một giây sau, liền cảm giác môi anh phiếm chút thủy quang còn mang theo mùi hương rơi xuống, mềm mại lại ôn lạnh.

Từ Nhuận Thanh nhìn cô một cái, chỉ dừng lại trong chớp mắt liền rời đi, anh quay người như không có chuyện gì xảy ra, cho thêm gia vị vào canh xương…

Niệm Tưởng siết chặt bát, mặt đỏ đến mức như là một con cua bị luộc ——

Ừ, sáu năm bác sĩ Từ tự lập môn hộ cũng không phải là vô ích, trù nghệ tự nhiên không nói. Bất quá là trước đây không nhắc tới cùng Niệm Tưởng mà thôi, dẫn đến đêm nay cô vẫn luôn bị vây trong trạng thái phấn khởi vui mừng.

Ăn cơm xong, Từ Nhuận Thanh thu dọn bát đũa, đem Niệm Tưởng đang muốn giúp một tay xách đến trên phòng sách trên lầu. Đợi thu dọn xong phòng bếp, lúc trở ra, Niệm Tưởng đã khoanh chân ngồi trên tấm thảm mềm mại, trong tay cầm một quyển sách gì đó, nhìn hết sức chuyên chú.

Thời gian còn sớm, Từ Nhuận Thanh dứt khoát cũng rút một quyển sách, ở bên cạnh cô ngồi xuống. Nhưng không biết có phải là do cô ở bên cạnh hay không, anh thủy chung không tĩnh tâm được, cuối cùng dứt khoát để sách xuống, cầm tai nghe nghe nhạc.

Niệm Tưởng xem một hồi cũng bắt đầu thất thần, thấy anh ngồi tại cách đó không xa nghe nhạc, cô nghĩ nghĩ, lại gần, đưa ngón trỏ ra nhẹ nhàng mà chọt chọt chân của anh. Thấy anh buông mắt nhìn, cô nghiêm túc ngồi xuống trước mặt anh, dùng khẩu hình miệng hỏi: “Anh đang nghe cái gì?”

Từ Nhuận Thanh thấy rõ khẩu hình miệng của cô, nhưng anh không trả lời, chỉ là giơ môi lên cười cười, tươi cười thật ôn nhu, Niệm Tưởng nhìn đến mức cảm thấy một mảnh ấm áp, lại cảm giác nụ cười kia có chút chọc người, đầu quả tim cô cũng ngứa ngáy.

Anh ngoắc ngoắc ngón tay, đợi Niệm Tưởng tới gần, anh mới lấy xuống tai nghe đội lên cho cô… Sau đó, cúi đầu hôn cô.

Đầu quả tim bị ngứa ngáy lập tức liền dừng lại, thay vào đó là cảm giác tê tê dại dại, xương cốt cũng muốn nhũn xuống.

Niệm Tưởng nắm chặt quần áo thoải mái ở nhà của anh, một giây sau, liền bị anh cầm lại tay, anh hơi nghiêng người quá mức, nụ hôn càng thêm sâu sắc, mềm mại và ướt át.

Thế cho nên, Niệm Tưởng từ đầu tới đuôi… Đều không thể nghe ra đó là bài hát gì…

Thậm chí, ngay cả ca từ cũng đều không thể nhớ.