Tu Tiên Chi Phế Sài

Chương 72

Phó Tu Vân mặt không thay đổi nhìn thạch đao trong suốt trong tay mình đem đâm rách đan điền của Bành Mộc Thuỷ, sau đó nhìn vẻ mặt hối hận của lão từ không trung rơi xuống, trực tiếp đưa tay đem túi trữ vật của lão lấy qua đây. Kỳ thực lúc này y có thể ở bên cạnh nhìn Dịch Nhiên tự mình dựa vào lôi kiếp Kim Đan đem một đám người bên này chơi đùa gần chết, nhưng y tuyệt đối sẽ không làm như vậy nhìn bản thân cũng không làm gì. Dù sao, đây là báo thù thuộc về y, y có thể tiếp thu có người bang trợ y đạt tới mục đích trước thời hạn, nhưng tuyệt đối không thể tiếp thu bản thân chỉ nhìn không làm gì khác.

Lúc này bốn vị gia chủ của Tứ đại gia tộc đã chết hai người, có một người bị trói tung tích vẫn không rõ, còn lại người cuối cùng lại bị Dịch Nhiên đuổi chật vật chạy trốn, dưới tình huống như vậy các tu giả còn sống của Tứ đại gia tộc mỗi một người cũng là vẻ mặt ngu bức kinh khủng, nhất định ngày hôm nay bọn họ mở mắt ra sai cách, nói cách khác vì sao bọn họ lại thấy được sự huỷ diệt của Tứ đại gia tộc?!

Gia trưởng cũng đã chết, sự tình rung chuyển của gia tộc tuyệt đối không thể tránh khỏi. Mà ở Nhiên Nguyên giới mặc dù là một Tiểu thế giới, nhưng quyền lực đấu đá ở nơi nào cũng tồn tại, cho nên hầu như bọn họ đều có thể tưởng tượng ngày này, Tứ đại gia tộc sẽ có bao nhiêu phiền toái.

Chẳng qua, so với tâm tình của bọn họ, tâm tình của Triệu Hoa Dung và Phó Thiên Hải quả thực phải kém tới cực điểm, bởi vì Phó Thiên Hải từ vừa mới bắt đầu cũng đã bị Dịch Nhiên làm linh kiếm bổn mạng bị thương nặng, cho nên sau đó hắn ở trong hỗn chiến không tham dự, Triệu Hoa Dung và hắn cùng đi đến trong một góc, một mặt không muốn dụ cho người chú ý một mặt khác là muốn an tĩnh chữa thương. Nhưng chuyện đã xảy ra sau đó lại hoàn toàn ngoài dự liệu hai người bọn họ, Triệu Hoa Dung tức thì bị kích thích cả người cũng có chút ngu si, ở trong nhận thức của bà, phụ thân của mình là người cường đại nhất, vĩnh viễn không có người có thể vượt lên trước ông ở bất kể mặt nào.

Nhưng giờ người cường đại nhất này lại bị người càng trẻ tuổi đuổi chạy trối chết, một điểm phong độ và khí độ cũng lại không đoái hoài tới, Triệu Hoa Dung cảm thấy bản thân nhất định vẫn chưa thanh tỉnh. Nhưng rất nhanh, bà đã bị một câu nói của Phó Thiên Hải làm tức giận.

"Thì ra đại năng Kim Đan Hậu kỳ cũng chẳng qua như thế, lần này không biết lão có thể chạy trốn đi về hay không." Phó Thiên Hải đối với Triệu Trung Thiên là sợ hãi, thế nhưng sợ hãi cũng không có nghĩa là sùng kính, hơn nữa thái độ của Triệu Trung Thiên đối với hắn cho tới bây giờ cũng là sắc thái không giả dối, phải là người kia nói cái gì hắn liền làm cái đó, Phó Thiên Hải cũng không phải trời sinh bánh bao mềm, thậm chí hắn vẫn là một người rất có dã tâm, cho nên hắn căn bản không khả năng tiếp nhận Triệu Trung Thiên từ đáy lòng.

Hiện giờ Triệu Trung Thiên gặp nạn, Phó Thiên Hải trái lại cảm thấy... Có một cảm giác thoải mái không rõ —— cho dù người làm khó dễ là con lão, dù cho con lão không tiếp nhận hắn, nhưng chuyện cũng không đổi được Phó Tu Vân y là con của hắn, cho nên Phó Thiên Hải ngây thơ cho rằng, mặc dù Phó Tu Vân trở về báo thù, y đến cuối cùng sẽ giết bất kỳ kẻ nào cũng sẽ không giết mình.

"Phó Thiên Hải! Ngươi đồ ngu này tự cho là đúng! Lời vừa rồi của ngươi là có ý gì?! Ngươi cũng dám coi thường cha ta ngươi có phải không muốn sống hay không?!" Triệu Hoa Dung trực tiếp phun về phía Phó Thiên Hải. Nếu như đặt ở lúc trước, Phó Thiên Hải thấy Triệu Hoa Dung tức giận như vậy còn có thể sẽ chọn tị kỳ phong mang* [tránh đi mũi nhọn], nhưng giờ chỗ dựa vững chắc lớn nhất của Triệu gia cũng muốn ngã rồi, hắn vừa lại bị con trai của mình nhìn khinh bỉ một lần, bây giờ chính là thời điểm cơn tức tối nồng nhất hắn làm sao có thể sẽ nhịn được?

Cho nên Phó Thiên Hải cũng lần đầu tiên hướng về phía Triệu Hoa Dung thả ra lời cay nghiệt: "Ngược lại ta thật không muốn sống, nhưng ngươi cũng phải giết ta mới được á, giờ ngươi kêu vẻ vang có ích lợi gì? Có thời gian kêu to như vậy còn không bằng suy nghĩ rời đi chỗ này thế nào đi, nếu như ở chỗ này lại tiếp tục ở lại các ngươi cũng sẽ bị chém thành tro bụi, hừ!"

Triệu Hoa Dung nghe loại phản bác như thế trong nháy mắt liền bùng nổ, chẳng qua rất nhanh bà nghĩ đến nguyên nhân Phó Thiên Hải lại đột nhiên lớn lối như vậy. Vì vậy bà nhìn Phó Thiên Hải nở nụ cười lạnh, tiếng cười kia chậm rãi càng lúc càng lớn đến cuối cùng ngay cả tu giả xung quanh tránh né sóng lôi cũng không nhịn được nhìn lại. Bọn họ thấy hai phu phụ mẫu mực trong Tứ đại gia tộc lúc nào cũng được người nói chuyện say sưa lúc này đang giằng co lại dùng ánh mắt hận không thể giết chết đối phương.

"Nếu như tiếp tục đợi tiếp nữa, chúng ta sẽ bị chém thành tro bụi? Há, Phó Thiên Hải, ngươi cho là ngươi sẽ không sao?! Ngươi cũng sống bao nhiêu tuổi, thế nào đến bây giờ còn ngu xuẩn như thế tự cho là đúng như thế? Ngươi cho rằng ngươi là cha Phó Tu Vân thì khác với chúng ta sao? Thực sự là nằm mơ! Nếu như ta là Phó Tu Vân, so với những Tứ đại gia tộc vì bảo vật mà tới giết người, ngươi người vong ân phụ nghĩa đây mới sẽ chết thảm hại hơn! Ngươi nói ta nói đúng hay không? Phó Tu Vân!" Triệu Hoa Dung cắn răng nghiến lợi nhìn Phó Tu Vân không biết lúc nào đi tới phía sau bọn họ, bà vừa hận vừa giận, nhưng lại thực sự không dám vào lúc này trực tiếp nhào tới.

Phó Tu Vân đứng tại chỗ trầm mặc không nói nhìn hai người kia, sau đó nở nụ cười một tiếng: "Quả nhiên vật họp theo loài, nhân tài giống như người đây có thể hiểu được Phó Thiên Hải có bao nhiêu đáng trách và đáng thẹn không phải sao? Người vong ân phụ nghĩa tự nhiên sẽ không có kết quả gì tốt, điểm này bất kể là ai, bất kể là dưới tình huống nào, cũng sẽ không thay đổi."


Trên mặt Phó Thiên Hải lại lộ ra loại biểu tình ngươi tên tạp chủng này, quả thực không thể nói lý, cho ngươi sắc mặt không biết xấu hổ, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, mà Phó Tu Vân thấy vẻ mặt người này như thế trong nháy mắt đã cảm thấy y căn bản không cần vì người như thế lãng phí một chút một tí biểu tình và thời gian, lúc đang xác định trên cổ của Phó Thiên Hải đã nhiễm phải máu độc, Phó Tu Vân ha ha một tiếng. "Nói chung là ngươi đem thân thể này sinh ra, ta không giết ngươi, miễn cho giữa chúng ta dính dáng quá sâu. Ta chỉ ở vào hôm nay thả ngươi một mạng, từ nay về sau ta cũng không còn là con của ngươi."

Lúc Phó Thiên Hải ở dưới ánh mắt nhịn không được muốn giết người, Nguyên Tu Vân lại quay đầu cười lạnh một tiếng, "Hy vọng ngươi sẽ không chết quá muộn, không thì mẫu thân ở phía dưới phỏng chừng lại muốn chờ lâu mấy năm."

Phó Thiên Hải bị một câu sau cùng kia nói kinh ngạc giật mình, sau đó không tự chủ được liền nghĩ đến hình ảnh mười hai năm trước vào buổi tối kia. Từ sau khi Nguyên Tuệ Linh biết chuyện này, đến hắn ngay từ đầu giải thích rất nghiêm túc, rồi đến bởi vì nữ nhân kia một chút cũng không hiểu được nhượng bộ không để cho hắn mặt mũi, mãi cho đến cuối cùng hắn trực tiếp giết người kia. Đến cuối cùng ánh mắt của nữ nhân kia cũng không nhắm lại, cặp mắt kia hắn đã quên rất lâu, nhưng lúc này, hắn đột nhiên đã cảm thấy ở trong đêm tối có vô số đôi mắt như vậy đang ngó chừng hắn, tựa hồ đang chờ hắn đi chết.

"Câm miệng câm miệng câm miệng ——!! Ngươi đồ nghiệt tử này, đại nghịch bất đạo, đại nghịch bất đạo*!" Lúc này Phó Thiên Hải đã không nhịn được muốn điên rồi, nhưng Phó Tu Vân như muốn trực tiếp đem hắn kích thích tới chết, "Ta chính là đại nghịch bất đạo thì thế nào đây? Tựa như năm đó ngươi đối với mẫu thân làm ra sự tình như vậy, ngươi khi đó đơn giản là mất trí, nhưng mẫu thân không phải là bị ngươi giết?" [tội do giai cấp phong kiến gán cho những ai chống lại sự thống trị và lễ giáo phong kiến]

"Ngươi ——!!" Phó Thiên Hải lại một lần nữa nhịn không được, bị tức phun ra một ngụm máu tươi, chỉ khi hắn sau lần thổ huyết này, cả người hắn cũng uể oải xuống, sắc mặt tái nhợt giống như giấy dường như sau đó một khắc là có thể trực tiếp chết đi.

Triệu Hoa Dung thấy Phó Thiên Hải như vậy trực tiếp cao hứng cười to vài tiếng, chẳng qua rất nhanh bà cũng không cười được, xoay đầu lại hoảng sợ nhìn Phó Tu Vân.

"Nếu người đáng trừng trị nhất đã bị trừng phạt, như vậy xin ngươi cũng sống thật khỏe nữa, miễn cho hắn ở trong cuộc sống nửa chết nửa sống trôi qua không dễ chịu, còn không ai cùng hắn. Có điều là, dù cho ngươi sẽ cùng hắn, đoán chừng đến khi đó hẳn đã thần chí không rõ đi."

Giọng của Phó Tu Vân vô cùng đạm, giống như đang nói khí trời bữa đó không tốt lắm vậy giống như một chuyện bình thường, nhưng mặt của Triệu Hoa Dung cũng cứng lại, bà trừng lớn hai mắt âm thanh có chút run rẩy mà nói: "Ngươi đang nói cái gì? Ngươi đây là ý gì? Ngươi có phải làm cái gì rồi hay không?! Ngươi nhất định làm gì với ta rồi? Có đúng hay không!!"

Vì vậy, Triệu Hoa Dung liền thấy một khuôn mặt tươi cười đáng sợ nhất trong cả đời này của bà.

"A, vòng Độn Thổ hẳn là dùng tốt đi? Để chế tác nó và đem nó đưa đến trong tay của ngài, thế nhưng ta mất không ít công phu đấy." Phó Tu Vân mỉm cười, nụ cười kia Triệu Hoa Dung nhìn cả người rét run. "Lúc các ngươi cùng một chỗ chỉ còn lại có cho nhau dằn vặt tới chết, ta cũng yên lòng. Chào tạm biệt, ồ, cũng sẽ không gặp lại sau."

Phó Tu Vân không một chút chần chờ xoay người, đạp lên phi thảm chuẩn bị đi giúp hảo cơ hữu* [bạn tốt cùng giới tính] của y, y vừa mới chuẩn bị đi qua, liền thấy Triệu Trung Thiên bị đuổi chật vật vô cùng bỗng nhiên từ trong lòng móc ra một diêu linh [1] màu đỏ chiếu lấp lánh, trong nháy mắt nheo mắt lại liền trầm giọng nói: "Thiên hỏa quy giáp*!" [mai rùa]


Tiểu Sỏa Đản vọt lên cao liền biến thành một mai rùa lửa đỏ, sau đó trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt của Dịch Nhiên, Dịch Nhiên rất hiển nhiên cũng là ý thức được không đúng đã nhanh chóng lui về sau, mặc dù là như vậy, lúc Triệu Trung Thiên lay động diêu linh màu đỏ, Dịch Nhiên vẫn cảm nhận được huyết dịch trong cơ thể trong nháy mắt bành trướng, hưng phấn từ trong cơ thể muốn bộc phát ra, đột nhiên bạo phát như vậy khiến hắn hầu như không khống chế được thân thể của chính mình, chẳng qua huyết mạch hắn vẫn khác biệt, sau khi ổn định liền trực tiếp xoay người lại đến bên người Phó Tu Vân nắm lấy y bỏ chạy.

"Diêu linh màu đỏ kia là cái gì?"

"Chuông Bạo Huyết! Vật tà ma!" Sắc mặt Dịch Nhiên không tốt, "Cho nổ huyết dịch của tất cả tu giả tu vi so với lão thấp hơn làm tế phẩm, sau đó lấy máu làm môi giới, trực tiếp truyền tống đến một nơi! Một khi thi triển tuyệt không có cách phá giải, chỉ có thể bằng tu vi ngạnh kháng." [cứng rắn chống chọi]

Mặc dù diêu linh này ở Đại thế giới có bản tiến hoá cao siêu hơn, đáng sợ hơn, thế nhưng nói thật ra, có thể ở nơi này trong Tiểu thế giới thấy một tà vật như vậy, Dịch Nhiên cũng là có chút kinh ngạc.

"Lão vậy mà không có bị mệt kiếp đánh chết?" Phó Tu Vân cắn răng.

Dịch Nhiên đối với lần này cũng rất là tiếc nuối: "Lão chạy quá nhanh, với lại..."

"Với lại?"

"Dường như lão đối với chuyện này đã có dự định xấu nhất. Cho nên đã sớm chuẩn bị kỹ càng."

Phó Tu Vân vừa nghe nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua phiến địa phương đã bị màu đỏ bao trùm, lúc này nơi đó đã hiển hiện ra một mảnh vòng xoáy to lớn. Phó Tu Vân quay đầu, trong lòng lạnh lùng, ngay cả con gái của mình cũng bị trở thành tế phẩm, một người lòng dạ độc ác như vậy, lần sau gặp lại, nhất định phải một kích tất chết.

Ba ngày sau, toàn bộ Nhiên Nguyên giới đều bị một tin tức điên cuồng mà chấn động dâng lên —— gia chủ Tứ đại gia tộc trong cùng một lúc, cùng một địa điểm, đồng thời gặp chuyện không may, với tin tức cùng đi này, còn có một lệnh truy nã Tứ đại gia tộc liên hợp, mà người bị truy nã đã từng là trưởng tử Phó gia Phó Tu Vân, tên bây giờ lại là dư nghiệt Nguyên gia, Nguyên Tu Vân.

——

[1] Diêu linh:

———

Chuẩn bị đánh sang Thiết gia.

: