Tu Tiên Chi Phế Sài

Chương 71

Phó Tu Vân tung ra những giọt máu nho nhỏ cũng không phải thứ gì xa lạ, chính là máu độc của Dịch mao tra hắn bức đi ra ngoài. Những độc tố này được y tập trung tụ tập lại, cho nên một khi linh căn trong cơ thể nhiễm phải liền sẽ trực tiếp bị phá hư ăn mòn, tu vi từ từ rút lui cho đến chết. Triệu Kiến Chương Triệu gia cũng chẳng qua là bị Phó Tu Vân đem máu độc lau lên mà thôi, cũng đã mạnh mẽ chống giữ hai năm sau đó chết bất đắc kỳ tử. Nếu như những máu độc cô đặc này trực tiếp tiến vào trong cơ thể mười mấy người kia, mặc dù tu vi bọn họ là kỳ Kim Đan, cũng rất khó không bị ảnh hưởng.

Chẳng qua Phó Tu Vân thoát được dứt khoát cũng rất rõ ràng, một điểm công kích sau cùng của y không nhất định có thể sản sinh hiệu quả trong dự đoán, dù sao người tu vi đã đến kỳ Kim Đan, bất kể thế nào chỉ cần năng lực tác chiến không phải do đan dược bồi đấp đi ra cũng sẽ vô cùng phong phú, cho nên nếu như những huyết dịch này được phòng ngự hoặc văng ra, đó cũng có thể hiểu rõ. Phó Tu Vân muốn chỉ một phần vạn mà thôi, ngộ nhỡ có người không đủ phòng ngự thì sao? Vừa vặn trực tiếp liền bớt việc rồi.

Bọn Phó Tu Vân chạy, chạy trốn dứt khoát hơn nữa lúc rời đi tâm tình tuyệt đối không tệ, nhưng so với bọn họ tâm tình của người Tứ đại gia tộc ở lại thì vô cùng không xong. Bọn họ thực sự trăm triệu không nghĩ tới sự tình sẽ phát triển trở thành dáng vẻ hiện giờ, trình độ này đã không chỉ ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo, quả thực có thể nói là tiền mất tật mang! Đổi lại vào hôm trước đây, bọn họ tuyệt đối sẽ không tin bọn họ nhiều người như vậy lại sẽ thua thiệt lớn trong tay hai ba người như vậy! Tới hơn tám trăm người, trực tiếp bị nổ chết ba trăm người! Mà ba trăm người tu giả này chính là thủ hạ của bọn họ tu vi tương đối cao, dù sao người có thể bồi bọn họ đứng ở trung tâm thế nào cũng sẽ không phải tiểu lâu la.

Nhưng loại quyết định này lại hại khổ bọn họ, sau khi thừa dịp loạn Phó Tu Vân lại dùng công kích không khác biệt rất nhiều người, đợi được bọn Phó Tu Vân rời khỏi, sau khi toàn bộ tràng diện thật vất vả được ổn định lại, gia chủ Tứ đại gia tộc mới rốt cục đem tất cả bất mãn, kinh sợ của mình phát tiết đến trên người của Triệu Trung Thiên.

"Triệu gia chủ! Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Chúng ta cần giải thích của ngươi!" Bành Mộc Thủy bị thương nặng nhất trong tất cả Kim Đan, hơn nữa bởi vì nguyên do bản thân lão có thể luyện chế linh đan cao cấp nhất của Nhiên Nguyên giới, lão đối với mình bị thương thật ra không làm sao để ý, lão có tự tin bất kể là thương gì cũng có thể đủ dùng linh đan chữa khỏi. Cho nên, lão là Kim Đan duy nhất trong mục tiêu bị nhiễm mười mấy giọt máu độc. "Hoả diễm kia có thể so với hỏa Liệt Thiên của ta còn lợi hại hơn, tu giả tu vi ở kỳ Ngưng Mạch, hắn thế nào lại là phế sài?! Nếu như hắn là phế sài, tất cả chúng ta đây không phải là phế sài?!"

"Trừ cái đó ra, ta cảm thấy nghi ngờ là vì sao tiểu tử này biết ý định của chúng ta? Y dường như ngay cả vị trí bày trận của chúng ta cũng biết rõ mồn một, tạm không nói đến hắn làm sao biết phương vị bày trận của chúng ta, quan trọng nhất rốt cuộc hắn làm sao biết chúng ta sẽ tới nơi này mai phục? Rốt cuộc ai tiết lộ cơ mật này?! Triệu gia các ngươi có đúng hay không đã sớm biết chuyện này? Không thì vì sao lúc hủ tro cốt bị phá hư biểu tình trên mặt Triệu Hoa Dung không phải là kinh ngạc, ngược lại là kinh khủng?" Lúc này Chu Xương che cánh tay bị thương sắc mặt âm trầm, lão vừa rồi mặc dù chỉ cùng Dịch Nhiên giao thủ vài lần mà thôi, nhưng cảm thấy phi thường không xong —— chỉ mấy lần giao thủ mà thôi, lão không thương tổn mảy may tới kiếm tu đầu trọc kia, nhưng kiếm tu kia lại một kiếm đâm xuyên qua cánh tay phải của lão!

Chu Xương quả thực không dám tưởng tượng nếu như chờ kiếm tu này tiến giai thành Kim Đan, lão sẽ bị thực lực người này nghiền ép thế nào, mặc dù hiện giờ lão đã là Kim Đan Hậu kỳ, mà kiếm tu kia mới chỉ Ngưng Mạch Đại viên mãn.

Triệu Trung Thiên đối mặt với Bành gia và sắc mặt chất vấn của Chu gia cũng tương đối không tốt, chẳng qua nửa điểm giải thích lão cũng không có, lão đến giờ còn có một loại cảm giác cực độ hoảng hốt, loại hoảng hốt trước mắt này cũng chỉ xuất hiện hai lần mà thôi, mà hai lần đó bất kể là một lần nào cũng khiến tính mạng lão bị đe dọa. Cho nên giờ Triệu Trung Thiên thầm nghĩ nhanh chóng rời khỏi chỗ này, lão đã có thể khẳng định Phó Tu Vân chính là người trước đó vô thanh vô tức đánh cắp tro cốt, có điều khẳng định này lại làm cho lão hoàn toàn không cao hứng nổi, lão hầu như có thể đoán được Triệu gia sau này sẽ nhiều hơn một địch nhân đáng sợ thế nào rồi.

"Nơi đây không thích hợp ở lâu, chúng ta vẫn nên rời khỏi nơi này trước, đi thành Bách Hối rồi hãy nói." Triệu Trung Thiên trầm mặt mở miệng, nhưng lời của lão vào lúc này đã không có phân lượng trước đó, trong Tứ đại gia tộc ba gia tộc khác hoặc nhiều hoặc ít đối với lão cũng đã có bất mãn và không tín nhiệm, tình huống một khi không được tín nhiệm của mấy người lực lượng tương đương trong đó sẽ xuất hiện cãi cọ.

Bành Mộc Thủy cười lạnh một tiếng, "Những người đó đã đi rồi bọn họ chỉ có bốn người mà thôi, giờ chúng ta nhiều người như vậy cũng có đề phòng, hơn nữa xung quanh còn ba Khốn Thần trận, ta không cảm thấy chỗ nào an toàn hơn ở đây, Triệu gia chủ, ngươi vẫn chớ kéo trọng tâm câu chuyện mau mau cho chúng ta một lời giải thích đi, giờ làm chuyện này khiến ta cảm thấy ta quả thực chính là một người ngu xuẩn, năm đó ta rốt cuộc làm sao có thể đồng ý ý kiến của ngươi? Không riêng gì để người mấu chốt nhất chạy, quan trọng nhất là, hy vọng mười hai năm của bọn chúng ta, giờ hoàn toàn rơi vào khoảng không!"

Chu Xương nghe đến đó, sắc mặt cũng biến thành càng âm trầm, kỳ thực dưới sự so sánh vấn đề của Phó Tu Vân thật đúng là không phải một vấn đề, có điều vấn đề của Phó Tu Vân trực tiếp liên lụy đến nửa cuốn hạ rèn phổ Phá Vân Thương, lúc này Phó Tu Vân đi rồi, bọn họ muốn bắt một người có mưu kế có thể nhẫn còn thực lực không kém như vậy thật sự là quá khó khăn, lẽ nào mười hai năm này của bọn họ tất cả đều đánh thủy phiêu*? Há, người quả thực không thể nói lý! [phiêu: giặt, rửa. Công giả tràng]


Cảm giác xấu trong lòng Triệu Trung Thiên càng ngày càng đậm, đến lúc này lão cũng có vẻ có chút dâng lên nóng nảy: "Ta có chút đạo tâm bất ổn, nơi đây tà môn, hay là rời khỏi nơi này trước, chờ sau khi rời khỏi ta tự sẽ cho các vị một lời giải thích."

"Giải thích?! Ngươi muốn giải thích thế nào?! Gia chủ nhà chúng ta bị viện trợ từ bên ngoài của Phó Tu Vân bắt đi!! Ông ấy bị bắt đi! Thay vì giờ thảo luận những chuyện khác, các ngươi chẳng lẽ không nên trực tiếp mau đuổi theo đi cứu người sao?! Phải biết rằng, rèn phổ Phá Vân Thương thế nhưng là gia chủ chúng ta tham dự nghiên cứu!" Thiết Thành nhìn ba gia chủ đùn đẩy và oán trách lẫn nhau, lòng tràn đầy tức giận quả thực muốn phun ra ngoài. Giờ còn nghĩ làm những gì hữu dụng vô dụng, so với gia chủ của ba nhà khác chỉ bị thương, gia chủ của bọn họ thế nhưng bị cướp đi rồi! Hắn quả thực không dám tưởng tượng chờ sau khi trở lại Thiết gia, đối mặt với Thiết lão thái gia, không biết hắn sẽ có một kết cục thảm thương dạng gì.

Triệu Trung Thiên thoáng cái nhíu mày, âm thanh cũng trở nên dâng lên âm trầm, "Bản thân hắn một Kim Đan bị Ngưng Mạch bắt, còn muốn chúng ta đi cứu? Người của Thiết gia đều không có đầu óc như thế sao?!"

Thiết Thành giận dữ: "Triệu Trung Thiên! Ngươi có ý gì, "

Ầm ầm ầm!

Không biết lúc nào, bầu trời Vạn Độc Huyết Quật ở nơi này đột nhiên giăng đầy một tầng mây đen thật dày, thoạt nhìn quả thực muốn chồng chất trời cao, mặc dù ánh trăng như móc câu vẫn có điểm điểm tinh quang tất cả đều bị mây đen đắp kín, rất hiển nhiên có chuyện gì đó đặc biệt đáng sợ sắp xảy ra. Người của Tứ đại gia tộc đứng ở Vạn Độc Huyết Quật trong nháy mắt sắc mặt đại biến, mà càng làm cho bọn họ cảm thấy khiếp sợ là, một linh áp kinh thiên đánh xuống, bọn họ dường như hoàn toàn không cách nào rời khỏi phiến ao đầm này rồi!

Lúc này, ở Vạn Độc Huyết Quật bên kia, Phó Tu Vân nhìn kiếm tu điên cuồng trước mắt này, cả người cũng có chút không xong. Mặt của y lúc này đã bởi vì xoắn xuýt mà mặt nhăn thành một đoàn, chân mày nhăn thật chặt: "Ngươi đây là muốn đi tìm đường chết sao?!"

Dịch Nhiên nhìn biểu tình lửa giận ngút trời hiếm thấy của Phó Tu Vân vừa dám giận không dám nói trắng ra trái lại cảm thấy tâm tình rất khoái trá, hắn nhìn lôi vân thật dày kia trên mặt coi như hài lòng gật đầu, "Mặc dù lôi Cửu Thiên Trùng không bằng lúc kết đan lần trước, nhưng lần này cũng không kém, chí ít cũng là lôi Bát Trọng Kim, cũng đủ đánh chết tất cả Kim Đan rồi."

Phó Tu Vân nghe nói như thế sau đó cảm giác càng thêm phát điên, y hận không thể đi lên trước lay a lay cổ áo Dịch Nhiên, hỏi người này một chút rốt cuộc là căn cân nào không đúng lại muốn vào lúc này kết đan! Mà một câu nói của Dịch Nhiên trực tiếp khiến Phó Tu Vân tức giận á khẩu không trả lời được. [Căn/rễ, nguồn gốc... Cân/gân]

"Yên tâm, từ giờ trở đi ta chính là vô địch, Triệu Trung Thiên trừ phi lọt vận cứt chó*, bằng không thì lão chết chắc rồi." [ý chỉ may mắn]


Phó Tu Vân nỗ lực khắc chế bản thân nhưng cuối cùng vẫn thất bại, y giận điên lên rống to hơn, "Vậy còn ngươi!"

Dịch đầu trọc cười nhạt, "Ta vẫn không chết được."

Sau đó Dịch Nhiên liền đỉnh kiếm vào bầu trời liên tiếp hạ xuống lôi điện màu vàng xông về vị trí của bọn Triệu Trung Thiên, lúc Triệu Trung Thiên thấy tia chớp càng ngày càng gần, bay nhanh mà đến, rốt cục cũng không nhịn được nữa la thất thanh: "Mau tránh!!"

Nhưng lời của lão vẫn đã muộn một bước.

Dịch Nhiên cơ hồ trong nháy mắt liền đi tới phía sau Chu Xương, ở thời điểm Chu Xương lấy lại tinh thần, lão đã bị Dịch Nhiên nắm lấy, gắng gượng đã trúng một kim lôi Bát Trọng Kim, đan vỡ bỏ mình ngay tại trận!

Mà đạo kim lôi này cũng chỉ là đạo thứ hai của kim lôi Bát Trọng trong tám đạo chủ lôi! Kim lôi từ nay về sau không cần suy nghĩ cũng càng ngày càng lợi hại, cho nên tất cả mọi người ở đây lúc phản ứng kịp, nhìn Dịch Nhiên chừng như một người điên đáng sợ! Sau đó người thứ hai cũng là Triệu Trung Thiên mục tiêu duy nhất của Dịch Nhiên đã sớm nghĩ biện pháp muốn chạy trốn, hắn chân đạp sấm đánh kiếm cùng Triệu Trung Thiên một trước một sau đến một hồi chiến truy đuổi, hình ảnh như vậy nhất định là kịch liệt vô cùng, nhưng tất cả mọi người ở chỗ đã không có bất kỳ tâm tư thưởng thức gì, bọn họ đều dùng hết tất cả cách phải rời khỏi phiến ao đầm bao trùm sấm sét này, bởi vì hiện giờ bọn họ thật sự quá rõ ràng, thật sự nếu không đi bọn họ sẽ phải chết ở chỗ này.

Bành Mộc Thủy cũng nghĩ như vậy, lão lúc này đã cảm giác mình đủ ngu xuẩn, rõ ràng lão có thể ngồi vững hậu phương vì sao nhất định phải tới nơi này góp náo nhiệt? Lão phải nhanh rời khỏi, chờ lão rời khỏi, nhất định phải dùng linh đan trân quý nhất treo giải thưởng, để tên chuột qua đường gọi là Phó Tu Vân cảm nhận được người người gọi đánh!

Phụt.

Bành Mộc Thủy chợt nghe một tiếng vang nhỏ nhẹ, hình như là âm thanh vật gì đâm vào máu thịt, chờ khi nơi đan điền của lão truyền tới một trận đau nhức, lão mới cúi đầu, thấy vùng đan điền của mình sinh ra một chủy thủ thô ráp thạch anh trong suốt, màu sắc chủy thủ này thật sự rất xinh đẹp, nhưng tim của lão lại lập tức chìm đến đáy cốc —— không ai so với lão hiểu hơn điểm này, thứ càng thoạt nhìn mỹ lệ tinh thuần, càng trí mạng.

Lão ở giữa tiếng sấm ngẩng đầu, thấy Phó Tu Vân được lôi quang rọi sáng, mặt không thay đổi: "Ông chết, Bành gia sẽ không đoạn ở trong tay ông, cũng coi như chết ngoài ý muốn rồi."

Bành Mộc Thủy cứng ngắc khóe miệng giật giật, ý nghĩ sau cùng, lão thật sự rất hối hận, vừa rồi lão vì sao không nghe Triệu Trung Thiên nhanh chóng rời khỏi chứ? Hay hoặc là, tại sao lão muốn tự mình đến đây! Chẳng qua có lẽ lão hối hận nhất vẫn là, mười tám năm trước tại sao lão muốn tham dự sự kiện của Nguyên gia kia chứ? Nếu như không có sự kiện kia, thì cái gì cũng sẽ không có.

———

:1B