Tử Thần Vương Phi: Lãnh Khốc Tôn Chủ, Mời!

Quyển 2 - Chương 8: Nghi Vấn

Họa Thành

Trận gió bão đột ngột nổi lên từ đêm qua kéo dài xuyên suốt đến rạng sáng dừng lại một đợt, ánh mặt trời bị mây đen che khuất khiến khoảng trời ở Họa Thành có chút u tối. Yên ả được chốc lát lại nổi cơn giông, áng mây đen nặng nề dừng chân, cơn mưa đặc trưng của mùa thu Tây Hạ rơi tí tách ngoài trời. Họa Thành bị bao phủ bởi màn mưa mờ ảo

Cửa khách điếm bị đạp tung, kiếm khách, cư sĩ các vùng lân cận lần lượt vào khách điếm. Có lẽ họ nhận được tin Túy Lục Thủy_độc dược thất truyền đã lâu của Xích Hà cung đột nhiên xuất hiện ở Họa Thành hoặc thủ thuật tàn độc nước Di hạ xuống bách tính Tây Hạ mà đến.

Đợi đoàn khách giang hồ vào trong tiểu nhị khách điếm vội vã đóng đại môn ngăn mưa bão tạc vào trong. Hai trong số kiếm khách giang hồ đi lại gần bàn của Lăng Vân. Người nọ tháo mũ rơm che mưa xuống, nở nụ cười ôn hòa

"Thất ca!"

Nam tử bên cạnh gỡ bỏ mũ rộng vành, nhàn nhạt nhìn Lăng Vân đang bắt chuyện cùng người kia, không nóng không lạnh hỏi

"Na Bố Lạp tương quân đâu?"

"Đại ca? À huynh ấy đến gặp quan viên cai quản Họa Thành, rất nhanh liền trở lại" - Lăng Vân.

Thấy hắn lạnh nhạt, nam tư ôn hòa kia chỉ cười trừ "Thập ca, huynh như vậy sẽ là Thất ca đau lòng đấy!"

Nam tử được gọi là Thập ca kia hừ lạnh, hắn lườm Lăng Vân một cái liền quay phắt đi.

Nam tử lạnh nhạt chính là Vu Trác Nhạn_Thập công tử mưu mô xảo huyệt của Dạ Nguyệt Sơn Trang. Còn nam tử ôn hòa kia chính là vua đua ngựa, thập nhất công tử_Thiệu Phi.

Trên lầu hai Hắc Kết đẩy vai Lam Khanh Khanh hất cằm hướng dưới lầu "Nhìn kìa, hai vị ca ca của nàng đã đến rồi, có nên xuống đấy đoàn viên không hả?"

Khanh Khanh dùng phiến quạt che nữa mặt, môi khẽ nhếch "Hắn đang nghĩ... Không có tiền đồ"

Hắc Kết bật cười, đúng là người giống nàng, suy nghĩ cái gì nàng đều nhìn ra. Bất quá... Không phải nàng cũng phỉ nhổ Lăng Vân nhu nhược kia không có tiền đồ hay sao?

Vu Trác Nhạn nhíu mày, đưa mắt nhìn lên lầu, vừa vặn chạm phải ánh mắt của nàng và Hắc Kết.

"Hai người kia là ai?"

"Hả?" - Lăng Vân mờ mịt nhìn lên lầu "À, huynh hỏi hai vị Lãnh công tử kia sao? Tối qua trong khách điếm sảy ra chút chuyện. Thật thủ của họ không tầm thường, có lẽ là người trong giang hồ"

Vu Trác Nhạn nhăn mày "Họ Lãnh?"

"Đúng vậy, vị áo đen gọi là Lãnh Kết, còn vị kia... Hình như hắn không thích tiếp xúc với người lạ, không biết tên"

Thiệu Phi: "Thập ca, làm sao vậy?"

Vu Trác Nhạn thu ánh mắt, lắc đầu "Không có gì, chỉ là họ Lãnh..."

Lăng Vân: "Huynh cũng thấy quen sao? Ta nghĩ mãi chẳng rõ."

"Các huynh quên rồi sao? Thập Nhị trước đây ở Phong Nguyệt cũng dùng họ Lãnh." Thiệu Phi cười cười, đừng hỏi hắn tại sao nhớ rõ như vậy, người luôn gắn mắc là cậu út trong nhà đột nhiên có thêm một tiểu đệ đệ (tiểu muội muội) đương nhiên sẽ nhớ rồi.

Lăng Vân bày ra vẻ mặt đã hiểu "Không phải trùng hợp như vậy?"

"Hai năm trước đại ca có gửi thư đến nói Thập Nhị rời Phong Nguyệt bảo chúng ta xem hắn có thể đến đây không. Đại ca cũng thật kì quái, lại vì còn giận chuyện sinh thần của người không về sao? Hai năm nay không cho trở lại Phong Nguyệt, muốn vào cửa biên trước hết phải tìm thấy Thập Nhị. Còn về lí lịch của hắn lại giữ kín như bưng, ngoại trừ nghe thủ hạ nói qua mang họ Lãnh cũng chẳng biết là nam hay nữ thì phải tìm làm sao đây?"

Lăng Vân cùng Vu Trác Nhạn quăng cho Thiệu Phi ánh mắt đồng tình, Thiệu Phi bĩu môi "Kia cũng chẳng biết có phải Thập Nhị hay không"

Ba người lại đưa mắt nhìn người trên lầu.

"Này họ cứ nhìn về bên này, có phải hay không nhận ra nàng?"

Khanh Khanh nhíu mày gập quạt, trở lại trong phòng, vứt mấy ánh mắt tìm tòi từ dưới lầu ra sau lưng "Chưa từng gặp qua!"

Hắc Kết nghĩ nghĩ "Cũng đúng, nhưng mà Dạ Nguyệt sẽ không phát họa chân dung nàng đưa thủ hạ đi tìm sao?"

Khanh Khanh từ chối cho ý kiến.

"Khoan màng đến người kia có phải là Thập Nhị hay không nhưng việc dư đảng Xích Hà cung xuất hiện ở đây có lẽ có liên quan đến họ". Lăng Vân nhìn qua cách cửa đã đóng kín trên lầu tiếp tục nói "Đêm qua, vị cầm thiết phiến kia dùng hai ngón tay bẻ gãy đoản kiếm, trước mắt bao nhiêu người như vậy đã thương bọn hắc y nhân. Người uy hiếp hắn làm con tin liền bị một dao cắt đứt động mạch tại cổ."

"Rất xuất sắc!" hiếm khi Vu Trác Nhạn phun ra lời khen.

"Thập Nhị cùng Xích Hà cung dây dưa là không có khả năng đi? Dạ Nguyệt Sơn Trang chưa qua giờ qua lại cùng Xích Hà, huống chi nếu họa của người sơn trang thì tại sao ngay lúc đó ta cũng có mặt lại không nhắm vào ta? Thân phận của Thập Nhị có lẽ rất ít người biết" - Lăng Vân

Ba người dần loại trừ khả năng họ Lãnh kia chính là Thập Nhị đệ (muội) của họ.

"Vậy thì nếu người của Xích Hà cung không nhằm vào Dạ Nguyệt, thì người kia là thân phận gì?"

Thật rối!

Đại môn khách điếm lần nữa bật mở, mưa bão bên ngoài vẫn còn chưa nguôi, Na Bố Lạp Hàn Minh dần xuất hiện sau mưa gió mờ ảo, đứng ở đại môn.

"Vu công tử, Thiệu công tử nhanh như vậy đã đến nơi rồi? Thứ lỗi cho Hàn Minh không nghênh tiếp từ xa"

Thiệu Phi cười trừ phất tay "Tướng quân khách khí làm gì? Chúng ta cũng xem như quen biết cần gì đến nghênh đón hay không nghênh đón?"

Hàn Minh ôn hòa cười, cởi đi ngoại y ướt sũng đưa cho một thủ hạ "Hai vị có thể lên phòng nói chuyện một lát?"

Thiệu Phi, Vu Trác Nhạn cùng Lăng Vân nhìn nhau thầm biết hắn có điều muốn nói liền gật đầu.

Bốn người đến gian phòng phía Tây trên lầu của Lăng Vân, Na Bố Lạp Hàn Minh thận trọng đóng cửa lại

"Chắc hẳn hai vị đã nghe A Vân nói qua hai vị họ Lãnh kia rồi?"

Thiệu Phi cùng Vu Trác Nhạn gật đầu.

Na Bố Lạp Hàn Minh lại nói tiếp "Ta đã đến tri phủ Họa Thành một chuyến, họ không có tin tức gì về hai người này, hai vị kia chắc là người phương khác đến. Theo như lời chủ khách điếm thì hai vị này đến Họa Thành trước chúng ta một ngày, mấy hôm nay cũng chẳng có hành động gì khác thường. Ta đã phái người trở lại Kinh Lăng nhờ hoàng thượng điều tra họ."

Thiệu Phi: "Ta thấy họ không giống người Tây Hạ, có lẽ là người trung nguyên!"

Na Bố Lạp Hàn Minh gật đầu "Tuy Xích Hà cung đã bị Huyết Ưu cung diệt phân nửa, không có cơ hội trở mình nhưng ai biết được dư đảng Xích Hà có ủ ấp âm mưu gì hay không? Huống hồ Xích Hà cung tồn tại mấy chục năm nay, người trong cung vốn chẳng ai tầm thường, dã tâm đều lớn."

"Hai vị họ Lãnh kia tuy không gây bất lợi cho chúng ta nhưng dính dáng đến Xích Hà cung thì cũng chẳng thuộc loại dễ chơi gì. Vẫn tốt nhất nên đề phòng!"

Vu Trác Nhạn ngẫm nghĩ một lát bỗng chen vào một câu "Làm sao các người khẳng định Xích Hà cung là nhằm vào hai người kia?"

Không khí bỗng nhiên yên ắng, Lăng Vân yếu ớt mở miệng "Tối hôm qua bọn hắc y nhân nhầm Nạp Lan công chúa thành người nào đó, chỉ đích danh thì chỉ có vị Lãnh Kết kia. Người Xích Hà cung tìm là một nam một nữ nhưng kia... Rõ ràng là hai huynh đệ?"

"Ánh mắt căm thù của bọn hắc y nhân nhằm vào hai vị họ Lãnh kia quả không sai. Vậy...."

Bốn người nhìn nhau trầm ngâm, vị tiểu đệ kia chẳng lẽ là nữ nhân?

"Ta chưa từng thấy qua nữ tử nào ra tay tàn độc như vậy..."

Hoặc là không phải??!