Tử Thần Vương Phi: Lãnh Khốc Tôn Chủ, Mời!

Quyển 2 - Chương 7

Người triều đình vừa tới liền sảy ra án mạng?

Lam Khanh Khanh giương môi phun ra câu tán thưởng "Hắc Kết, trí nhớ thật tốt!"

Hắc Kết: "Trước đây ở Xích Hà Cung ta đã từng thấy qua người bị trúng Túy Lục Thủy. Loại độc này chính là do sư phụ ta... chế ra"

Hắc Kết nói đến câu cuối liền dè chừng đưa mắt nhìn Khanh Khanh, nàng cảm nhận được Y đang nhìn mình liền ngẩn đầu.

"Nhìn ta làm gì?"

"Độc đó là do sư phụ ta luyện chế ra, ta..."

Khanh Khanh cầm thiết phiến gõ đầu hắn một cái, thanh âm mang vẻ lười biếng "Thế nào? Hắc Kết công tử đang hoài niệm những ngày tháng ở Xích Hà cung hay hối hận việc rời khỏi đó? Hay là sợ ta nghe thấy ba chữ "Xích Hà cung" liền ghét bỏ ngươi?"

Hắc Kết xoa xoa cái trán khẽ cười "Trái tim mỏng manh của ta sợ nàng nổi giận bóp nát nha. Chỉ là ta cảm thấy có chút lạ, từ rất nhiều năm trước đã không còn nghe thấy ông ta luyện chế Túy Lục Thủy nữa, càng không cần bàn đến hai năm nay Xích Hà cung chật vật ra sao. Tại sao ở biên cương Tây Hạ lại xuất hiện?"

"Thi thể kia ngoại trừ trúng độc còn có vết bầm trên cổ, có lẽ là vết thương sau khi chết. Có lẽ hôm qua có ai đó vào phòng hắn, kiếm ở trên bàn, thi thể nằm cách bàn trà khoảng ba bước"

Hắc Kết trầm tư một hồi, ngẩn đầu nhìn nàng "Ý nàng..."

"Là do người của Xích Hà cung hạ độc!" độc là do bọn họ hạ, còn việc người đến là ai thì chẳng liên quan đến nàng!

Xem ra lần này cho dù có muốn ngồi không hóng chuyện cũng không được rồi, không nhúng tay vào thì họa cũng tự giáng xuống. Không nghi ngờ gì dư đảng của Xích Hà cung nhằm vào nàng và Hắc Kết!

"Theo lý bọn họ sẽ không nhận ra nàng"

"Đúng vậy! Không nhận ra ta nhưng nhận ra Tứ công tử là ngươi chứ?"

Hắc Kết thầm hiểu ra "Xem ra đêm nay không thể ngủ ngon rồi"

*

Màn đêm buông xuống, trăng đã lên cao, trên đường phố đã không còn một bóng người từ lâu, cả Họa Thành chìm trong yên ả.

Khách điếm lớn nhất Họa Thành bỗng sáng đèn, tiếng binh khí va chạm chói tai không cho người yên giấc. Bên dưới đại sảnh đã loạn thành một đoàn, khách trọ hỗn loạn chạy ra ngoài.

Khanh Khanh đi xuống lầu liền thấy Hắc Kết đứng cạnh Na Bố Lạp Hàn Minh, xung quanh có hơn hai mươi tên hắn y nhân đang dần yếu thế.

Bọn hắc y nhân nhận ra họ dần rơi vào thế hạ phong liền sinh hạ sách, bắt khách trọ, thường dân trong khách điếm làm con tin.

"Na Bố Lạp tướng quân, ngươi đừng manh động. Người là quan lại hẳn nên lấy dân làm trọng đi?"

Khanh Khanh vốn mang theo tâm tình hóng chuyện bỗng thấy thanh đoản kiếm kề vào liền mất hứng. Hắc y nhân nọ dí sát kiếm vào cổ nàng, trừng mắt đe dọa đẩy nàng về phía đám con tin.

Na Bố Lạp Hàn Minh: "Các ngươi muốn gì?"

"Giao nữ nhân kia cùng hắc y nam tử bên cạnh ngươi ra đây!"

Khanh Khanh đưa mắt nhìn liền cảm nhận được ánh mắt nóng nảy của Hắc Kết nhìn về phía nàng. Nàng hơi nghiêng đầu nhìn xuống đoản kiếm, lưỡi kiếm kề trên cổ nàng dính vệt máu đỏ tươi chói máu. Hắc Kết nóng nảy như vậy là vì nàng bị thương rồi?

Na Bố Lạp Hàn Minh nhìn qua Nạp Lan Hinh Nhã đang nổi giận cùng Hắc Kết_nam tử vừa gặp mặt có chút khó hiểu

"Vị này có phải đã nhầm? Người tại sao lại muốn bắt vị công tử này cùng... Nghĩa muội của ta?". Không phải hắn ta nhận ra nàng ta là Nạp Lan công chúa muốn bắt về làm con tin chứ?

"Nghĩa muội? Na Bố Lạp tướng quân người không nên nhận bừa..."

"Này đao kiếm không có mắt ngươi yên phận một chút cho ta!"

Tên hắc y cầm đầu chưa kịp nói xong đã bị tiếng quát của tên phía sau cắt đứt, mọi người tại đại sảnh không hẹn cùng nhau quay về phía người kia.

Khanh Khanh chau mày, lạnh lùng nhìn hắc y vừa quát lên cầm kiếm dí sát vào cổ nàng "Đúng là đao kiếm không có mắt!"

Nàng đưa hai ngón tay kẹp lấy lưỡi kiếm "rắc" một cái, thanh kiếm liền gẫy đôi.

Hắc y nhân nọ cùng người trong sảnh trố mắt kinh ngạc, chưa kịp định thần lại đã thấy nàng ném lưỡi kiếm về phía đám hắc y nhân. Đoạn lưỡi kiếm linh hoạt xẹt qua mặt hơn hai mươi tên hắc y nhân, cuối cùng cắt đứt động mạch chủ tại cổ của tên hắc y vừa uy hiếp nàng. Hắn ta chưa kịp rên một tiếng đã ngã xuống, mắt trợn trắng đầy vẻ không thể tin.

Na Bố Lạp Hàn Minh định thần, ra lệnh binh lính bắt đám hắc y nhân lại, trên mặt đám hắc y nhân bị lưỡi kiếm của nàng cắt qua, đầy máu tươi.

Hắc Kết cau mày đi lại chỗ Khanh Khanh, nâng cằm nàng lên lau đi vết máu ở cổ nàng

"Ta không sao!"

Bọn hắc y nhân của Xích Hà cung bị khống chế tại chỗ thấy cảnh này liền tức đến nhe răng, bọn họ đến tìm chính là nàng lại nhầm nàng thành Nạp Lan Hinh Nhã. Thật thất bại mà!

Na Bố Lạp Hàn Minh đi lại chỗ nàng cùng Hắc Kết mang vẻ áy náy "Công tử, để ngài liên lụy rồi!"

Khanh Khanh hờ hững nhìn lướt qua hắn dừng lại chỗ Lăng Vân cùng Nạp Lan Hinh Nhã phía sau. Nàng thu ánh mắt nhàn nhạt nói "Không có gì"

Vốn dĩ là bọn nàng liên lụy đến họ.

Na Bố Lạp Hàn Minh đưa mắt nhìn vết thương trên cổ nàng "Công tử bị thương? Chi bằng để bọn ta..."

Hắn còn chưa nói hết câu Khanh Khanh đã xòe quạt che đi phần cổ, đôi môi phía sau phiến quạt mấy máy nói ra lời khách sáo "Không cần, vết thương nhỏ"

Hắc Kết thu lại dáng vẻ muốn giết người nhàn nhạt nhìn qua Khanh Khanh. Nàng nhìn ra hắn khó chịu liền cảm thấy có chút buồn cười, người ta nhìn cổ nàng một chút hắn liền muốn giết người? Chậc nếu nàng không che lại y có khi nào đập Na Bố Lạp kia một trận không?

Na Bố Lạp Hàn Minh có chút khó xử "Vậy... Đây là thuốc trị thương mong công tử nhận cho" hắn lấy ra một bình cao dược nhỏ đưa về phía nàng.

Hắc Kết nhanh một bước nhận lấy "Đa tạ tướng quân, nàng... Đệ ấy là đệ đệ của ta, ta sẽ chăm sóc!"

Na Bố Lạp Hàn Minh gật đầu "Thì ra là đệ đệ của huynh, à ta có thể biết tên của hai người không?"

"Họ Lãnh" - Khanh Khanh xoay người lên lầu.

Hắc Kết cười lấy lễ hướng Na Bố Lạp Hàn Minh "Đệ đệ ta luôn như vậy mong tướng quân thứ lỗi, ta gọi là Lãnh Kết, đệ ấy... Không thích cho người lạ biết tên"

Na Bố Lạp Hàn Minh cười trừ "Không sao, trời đã khuya huynh đài nên trở về phòng đi"

"Được!"

Hắc Kết lên lầu, không trở về phòng mình mà đi qua phòng Khanh khanh.

Lăng Vân nhìn theo bóng họ lẩm bẩm "Họ Lãnh? Nghe thật quen"

"Lăng Vân đệ có chuyện gì?"

Lăng Vân lắc lắc đầu "Không có gì, hình như đệ từng nghe qua một người họ Lãnh. Chắc chỉ là trùng hợp, à phải rồi đại ca, ngày mai Thập đệ cùng Thập Nhất sẽ đến"

Na Bố Lạp Hàn Minh gật đầu "Được, dọn dẹp chỗ này đi!"

Na Lan Hinh Nhã giận dỗi giậm chân "Hàn Minh ca ca, huynh phải dạy dỗ họ một chút, lại dám nảy sinh ý đồ với muội".

"Nạp Lan, ta đã nói trước đến đây sẽ rất cực khổ, muội vẫn nên trở về Kinh Lăng đi".

Nạp Lan Hinh Nhã bĩu môi "Ta không về, đáng chết cũng không về!"

"Được rồi, được rồi ta sẽ bảo vệ muội...".

Hắc Kết đóng cửa phòng lại nhìn mỗ nữ nhân đang lười biếng gác đầu lên bàn "Thoa thuốc đi".

Khanh Khanh ngồi thẳng dậy ném cao dược qua cho Hắc Kết "Ta tưởng ngươi sẽ ném thuốc đi, dấm chua khi nảy nồng nặc như vậy"

"Đành, ta không mang theo thuốc trị thương" Hắc Kết kéo ghế ngồi đối diện nàng nhẹ nhàng thoa thuốc "Ngày mai Thiệu Phi cùng Vu Trác Nhạn sẽ tới đây"

"Ừ!"

"..."

"Nàng không có dự định gì à?"

Khanh Khanh đứng lên đi về phía giường "Đi ngủ!"