Tử Thần Vương Phi: Lãnh Khốc Tôn Chủ, Mời!

Quyển 1 - Chương 120: Tìm một nam nhân gọi là

"Ông chủ cho ta một bát mì"

Hai phu phụ nhìn nhau liền hiểu ý không xen vào chuyện của Khanh Khanh nữa, việc ai người nấy làm.

Khanh Khanh muốn đẩy áo choàng ra lại bị nam tử áo đen nắm chặt tay, nàng cau mày "Ngươi rốt cuộc là ai?"

Hắn không nói, đẩy tay nàng ra chỉnh lại áo choàng cho nàng "Trời lạnh như vậy nàng còn dám ăn vận mỏng manh thế này ra đường"

"Ngươi đừng đánh trống lãng"

Nam tử khẽ cười, hắn nâng tầm mắt nhìn thẳng vào mắt nàng "Khanh Khanh, nàng quên ta rồi? Ta vẫn luôn đợi nàng đến trả ân tình đấy"

Khanh Khanh nhìn hắn, đôi mày cau lại thật chặt, nàng không rõ có gặp qua hắn hay không nhưng cảm giác có chút quen thuộc. Hình như đã từng gặp qua nhưng hiện tại không thể nhớ, chẳng lẽ vì tác dụng của rượu?

Nam tử khẽ cười đặt ngón trỏ lên mi tâm nàng vuốt nhẹ "Để lại nếp nhăn sẽ xấu lắm"

Khanh Khanh cảm thấy đầu hơi đau, tâm trí mơ hồ, rượu hình như đã bắt đầu có tác dụng. Có lẽ sau đó nam tử có nói thêm gì đó nhưng nàng không nghe thấy trực tiếp gục xuống bàn. Bên tai lưu lại giọng nói ấm áp

"Khanh Khanh, sinh thần vui vẻ"

*

"Khanh Khanh, sinh thần vui vẻ"

Đầu nàng đau như búa bổ, trong tâm trí tràng ngập những đoạn kí ức vụn vặt trước đây.

Nàng nhìn thấy nam tử ôn nhu chăm sóc nàng ở Nam Cương, nàng nhớ lại viễn cảnh mơ hồ trong trận hỏa hoạn. Xung quanh là lữa nóng, tai nàng ù ù chẳng nghe được gì, chỉ duy nhất biết được có ai đó đang gọi nàng

Trước mắt nàng lại xuất hiện một nam tử áo đen, hắn rất giống hắc y nhân từng gặp ở Nam Cương. Hắn mang cho nàng cảm giác ấm áp tựa như nam tử ở chuồng ngựa trong doanh trại.

Không rõ là ác mộng hay hảo mộng, trong cơn mộng hoàn toàn là sự đau đớn tuyệt vọng, bất lực giữ biển lữa, là sự ôn nhu ấm áp của nam tử giữ gió tuyết ngày đó.

Cuối cùng dừng lại hai chữ "Hắc Kết"

"Ngươi tên gì?"

"Ta họ Hắc, tên một chữ Kết, Hắc trong sự u ám, Kết trong vĩnh kết đồng tâm"

Chỉ cầu mong trong sự u ám đầy rẫy gian truân ở hồng trần có một tri kỉ vĩnh kết đồng tâm!

...

Khanh Khanh giật mình tỉnh dậy từ giấc mộng, cơn đau đầu ập đến khiến nàng cau mày. Lau đi mồ hồi trên trán nàng nhìn kĩ xung quanh một chút, nơi này có hơi quen mắt...

"Muội tỉnh rồi?"

"Thương Liên tỷ sao tỷ lại ở đây?" Khanh Khanh nhìn quanh căn phòng khẳng định nàng đang ở Túy Yên Lầu mới sửa lời "Sao ta lại ở đây?"

Thương Liên bưng chén canh giải rượu đưa đến chỗ nàng cau mày "Không biết, lúc phát hiện ra muội muội đang nằm trước đại môn. Muội đấy uống say như vậy rồi còn chạy loạn, thích ngủ trên bậc thềm vậy sao?"

Khanh Khanh bật cười xoa xoa thái dương "Không sao đâu, ta chỉ là mệt mỏi nên ngồi xuống đó nghỉ không ngờ lại không chờ kịp giường êm đã thiếp đi"

Thương Liên hừ một cái lườm nàng "Ta còn tưởng muội bị tên tam vương gia đó thương tổn đến hỏng não luôn rồi"

Khanh Khanh cười trừ không nói, Thương Liên thu dọn chén canh đi ra ngoài còn không quên bồi thêm một câu "Muội ngoan ngoãn nằm nghỉ đó cho ta"

Đợi đến khi Thương Liên quay lại trong phòng đã trống trơn, cô nhìn chiếc giường được gấp ngăn nấp gào tên nữ nhân nào đó đầy tức giận

"LAM KHANH KHANH!!!"

*

Khanh Khanh khoát áo choàng lông đỏ phủ đầu, nàng tránh né người trong Túy Yên Lâu đi ra cửa sau chuồn mất.

Khanh Khanh đi dọc theo con Phố lớn trở lại quán mì đêm qua

Đôi phu phụ bán mì nhìn thấy nàng thì kinh ngạc "Cô nương?"

Khanh Khanh đẩy mũ áo choàng xuống để lộ khuôn mặt không điểm phấn xinh đẹp "Bá mẫu, người có biết nam tử hôm qua đi đâu rồi không?"

"Hôm qua chẳng phải cậu ấy đưa cô về nhà sau, bọn ta cứ tưởng cậu ấy là người nhà của cô"

Ông chủ vừa bưng bát mì ra cho khách nghe vậy cũng đi tới "Hôm qua cô nương uống say gục xuống bàn, nam tử đó để lại bạc rồi đưa cô đi mà, chẳng lẽ cô không quen biết cậu ta?"

Khanh Khanh chau mày lắc đầu "Bá phụ bá mẫu nếu hai người nhìn thấy hắn trở lại xin hãy đến Túy Yên lầu báo cho ta biết". Nàng dừng một chút lại nói "Ta gọi là Lam Khanh Khanh"

Hai người họ gật đầu. Khanh Khanh nhìn xung quanh một lát rồi rời đi, nàng tìm một nam tử, một nam tử mà nàng không hiểu tại sao hắn quan tâm nàng đến vậy, một nam tử gọi là Hắc Kết

Phía tòa trà nhã đối diện có một nam tử dựa người vào cửa sổ nhìn nàng. Đôi môi nam tử giương lên nụ cười yêu nghiệt "Khanh Khanh coi như đây là có qua có lại"

Nàng có thể quên đi một người sống sờ sờ như hắn thì hắn cũng có thể để nàng đi tìm hắn. Coi như trả thù nho nhỏ vậy!

Khanh Khanh rời quán mì không lâu đã cảm thấy phía sau có người theo dõi. Nàng tăng nhanh cước bộ, nhanh chóng rẽ qua góc khuất. Người phía sau để mất dấu nàng hoảng hốt tìm kiếm.

Khanh Khanh đứng phía sau hắn cất giọng lạnh lùng tựa như ma quỷ "Dạo này trò theo dõi rất thịnh hành sao?"

Người kia quay lại thấy nàng thì hốt hoảng, hắn phập một cái quỳ xuống trước mặt nàng "Quận chúa, Hoàng thượng gặp chuyện rồi!"

Khanh Khanh cau mày kéo hắn qua bên ngõ nhỏ "Có chuyện gì?"

"Hôm trước hoàng cung bị tập kích, hiện tại hoàng thượng và Triệu tướng quân không rõ tung tích. Bây giờ Mông Cổ đang rất rối ren"

"Tại sao ngươi nhận ra ta?"

"Thuộc hạ là thị vệ trong Thiên An cung, Cát Vân tiểu thư cũng đã trốn thoát hiện đang ở kinh thành. Thuộc hạ theo lệnh Cát Vân tiểu thư đến tìm một nữ nhân tên Lam Khanh Khanh"

Khanh Khanh cau mày, xem ra không phải là giả rồi, Cát Vân hận nàng nhưng một lòng trung thành với Gia Lỗ Thượng Phong. Nếu không phải gặp chuyện sẽ không tìm đến nàng

"Dẫn ta đi gặp cô ấy"

*

Thị vệ Mông Cổ dẫn Khanh Khanh đi đến căn nhà tranh nhỏ trong gốc phố ít người qua lại, căn nhà nhìn đơn sơ đến tồi tệ, dường như đã lâu rồi không có người

Nàng đi qua khoảng sân nhỏ đầy bụi đến căn phòng nhỏ, Khanh Khanh đẩy cửa ra ngay lập tức một thanh đao sắc bén kề lên cổ

"Thân thủ tốt!"

Nữ tử đối diện nghe ra giọng nàng, thu kiếm lại đi ra từ phía sau cánh cửa mục đến muốn rơi ra.

"Cô đến rồi" - thanh âm nghe có vẻ rất miễn cưỡng

Cát Vân nhìn ra ngoài thấy thị vệ còn ở đó liền phân phó "Ngươi đi tìm những huynh đệ còn sống sót trở về". Thị vệ Mông Cổ cúi đầu nhận lệnh, rời đi.

"Đã sảy ra chuyện gì?"

Cát Vân đóng cửa lại nói "Mấy ngày trước trong triều rối loạn, gian thần cấu kết với bọn phản động kéo quân bao vây hoàng cung. Bọn ta liều mạng mở con đường máu cho hoàng thượng nhưng lúc đó đại loạn rối thành một đoàn, chẳng rõ từ khi nào đã lạc mất hoàng thượng."

"Là có kẻ âm mưu cướp hoàng quyền!"

Cát Vân chau mày, cô đảo mắt qua chỗ khác "Trừ ngươi ra còn ai to gan như vậy sao?"

"Đúng vậy, trừ ta ra không kẻ nào được phép to gan ở địa bàn của ta. Hắn ta, ngại mạng quá dài rồi!". Khanh Khanh nhếch môi cười, hướng Cát Vân đưa tay ra

"Làm cái gì?"

"Đưa ta thứ ngươi lấy được"

Cát Vân cau mày "Tại sao ngươi biết ta lấy được Ngọc Tỷ?".

Khanh Khanh phì cười "Là cô nói, không phải ta". Nàng vẫn đưa tay về phía Cát Vân "Ta không thể ở bên ngoài lâu được, diễn kịch phải diễn cho trọn vẹn, không nên để hắn phát giác ra"

Cát Vân nhìn nàng cau mày "Ngươi nghĩ ta sẽ đưa cho ngươi?"

Khanh Khanh không ngần ngại nhìn vào đôi mắt đầy tơ máu vì mệt mỏi của cô "Nếu không ngươi sẽ không tìm đến ta". Nếu không tin nàng Cát Vân sẽ không tìm tới, nếu Cát Vân cho rằng nàng là chủ mưu phía sau thì sẽ không tìm đến nàng.

Cát Vân chung quy là người ngoài lạnh trong nóng, ngoài miệng ghét bỏ nàng cũng là vì vẫn còn oán giận chuyện trước đây. Nàng nhìn Cát Vân như nhìn thấy bóng dáng của nghĩa tỷ năm đó, Triệu Khánh Thư.