Thêm mười lăm năm nữa đã trôi qua trong làn sương mù đó, những quãng mười lăm năm lẫn lộn vào nhau,và tôi không còn tin tức gì của Thérèse Caisley. Số điện thoại nàng cho tôi không có ai nhấc máy, cứ như thể vợ chồng Caisley chẳng bao giờ từ Mallorca quay về.
Có thể nàng chết từ năm ngoái. Có thể tôi sẽ tìm lại được nàng vào Chủ nhật tới, về phía phố Corvisart.
Đang là mười một giờ đêm, tháng Tám, đoàn tàu chậm lại khi đi qua những nhà ga ngoại ô đầu tiên. Những sân ga hoang vắng dưới ánh sáng đèn neon màu tím, nơi ấy người ta mơ những cuộc khởi hành sang Mallorca và những cú đặt cửa tập trung vào số 5 bình vôi.
Brunoy. Montgeron. Athis‒Mons. Jacqueline sinh ra ở đây.
Tiếng ồn giật cục của các toa tàu im bặt và đoàn tàu dừng lại trong chốc lát ở Villeneuve‒Saint‒Georges, trước những đường ray dành cho tàu chở hàng. Những mặt tiền nhà trên phố Paris, nằm kề đường sắt, tối tăm và xập xệ. Xưa kia nơi đây xếp hàng nối tiếp nhau những quán cà phê, những rạp chiếu phim, những xưởng sửa xe, mà ta vẫn còn nhìn thấy biển hiệu. Một trong số chúng được thắp sáng như đèn canh đêm, chẳng để làm gì.
HẾT