Chiều hôm sau, tôi đến tìm chiếc xe mà tôi đã để lại trước tòa nhà của Caisley. Đúng lúc ngồi vào sau vô lăng, tôi nhìn thấy Darius đi bộ trên vỉa hè đại lộ, giữa trời nắng. Anh ta mặc quần soóc màu be, áo polo đỏ và đeo kính râm. Tôi vẫy tay với anh ta. Anh ta không hề tỏ ra ngạc nhiên khi thấy tôi ở đó.
‒ Nóng quá... Anh có muốn lên nhà tôi uống một cốc không?
Tôi từ chối lời mời, viện cớ mình đang có hẹn.
‒ Mọi người đều bỏ tôi mà đi... Sáng nay vợ chồng Caisley đi Mallorca rồi... Họ có lý... Thật ngốc khi ở lại Paris vào tháng Tám...
Hôm qua, nàng bảo với tôi rằng tuần tới nàng mới đi. Lại thêm một lần nữa nàng lặng lẽ rời bỏ tôi. Tôi đã trông đợi sẵn điều này.
Anh ta cúi người xuống cửa xe:
‒ Dẫu sao thì một tối nào đó anh cứ đến nhé... Vào tháng Tám ta cần sát cánh bên nhau.. Mặc dù anh ta mỉm cười, tôi vẫn đoán được một nỗi lo lắng mơ hồ. Căn cứ vào giọng nói của anh ta.
‒ Tôi sẽ đến, tôi bảo anh ta.
‒ Nhất định chứ?
‒ Nhất định.
Tôi nổ máy, nhưng cú lùi quá mạnh. Chiếc xe húc vào gốc một cây tiêu huyền. Darius dang hai tay ra, vẻ lấy làm tiếc.
Tôi đi về phía cửa ô Auteuil. Tôi định trở về khách sạn theo lối các bờ ke sông Seine. Thân xe phía sau chắc bị hư hại nặng, và bên một lốp chạm vào đuôi xe sệ xuống. Tôi đi chậm hết mức.
Tôi bắt đầu có một cảm giác thật kỳ cục, chắc là do những vỉa hè hoang vu, sương mù bức xạ và sự im lìm bao quanh tôi. Càng đi xuống đại lộ Murat, nỗi khó ở càng trở nên rõ rệt: rốt cuộc tôi đã phát hiện khu phố nơi tôi thường xuyên đi dạo, trong những giấc mơ, cùng Jacqueline. Thế nhưng, chúng tôi chưa bao giờ cùng nhau bước đi ở nơi đây, hoặc giả ấy là trong một cuộc đời khác. Tim tôi đập mạnh hẳn lên, giống một con lắc đang tiến lại gần một trường từ tính, trước khi đi vào quảng trường Porte‒de‒Saint‒Cloud. Tôi nhận ra những vòi nước, nằm ngay giữa quảng trường. Tôi chắc chắn rằng theo thói quen Jacqueline và tôi thường đi theo một phố nhỏ bên tay phải, đằng sau nhà thờ, nhưng tôi đã không tìm được nó, vào buổi chiếu hôm ấy.