Tư Thái Cung Phi

Chương 157: Lửa giận công tâm

Edit: Lan Sung nghi.
Beta: Mai Thái phi.
Thượng Dương cung.


Thược Dược thấy tâm tình nương nương nhà mình không được tốt lắm, lên tiếng khuyên giải an ủi: "Nương nương, sao Tề thị lại dám không xem trọng người? Thái tử phi chỉ có một, bọn họ nắm chắc sẽ ngồi lên được sao? Bây giờ đắc tội người thì có chỗ nào tốt đâu kia chứ?"


Hoa Thường nghịch hộ giáp của mình, mở miệng nói: "Vấn đề bổn cung hỏi nàng ta, nàng ta đều trả lời, nhưng lại quá cứng nhắc. Nàng ta cũng không nói thêm bất kì chuyện gì, đã lộ rõ ý lãnh đạm. Bổn cung giữ nàng ta ở lại dùng ngọ thiện vốn chính là để khảo nghiệm, thể hiện ý tứ rõ ràng nhất, mà nàng ta cũng từ chối. Điều này đã chứng minh rằng nàng ta không muốn tiếp tục lãng phí thời gian ở đây. Quả nhiên là quý nữ xuất thân từ gia tộc lớn, lời đồn không hề sai, chúng tinh phủng nguyệt, không am hiểu đối nhân xử thế, quá mức cao ngạo."


Lan Chi phụng lệnh tiễn người, vừa từ bên ngoài trở về, nhỏ giọng nói: "Nô tỳ làm theo phân phó của nương nương, đồ ban thưởng đều ứng với bậc nhị đẳng, chỉ là một vài trâm cài và vòng tay mà Nội phủ dâng lên, đã đưa người trở về rồi."


Hoa Thường gật gật đầu, không nói gì. Nếu nói không tức giận thì đó là chuyện không thể. Ở trong cung gần hai mươi năm, nàng luôn thuận buồm xuôi gió. Đã bao lâu nàng không bị người khác làm cho tức giận rồi? Thế mà bây giờ lại có một tiểu nha đầu, không chút kiêng kị nói cho ngươi biết, nàng ta không thích ngươi, cũng chướng mắt nhi tử của ngươi, sao có thể không tức giận được đây?


Chính sườn khác biệt, đích thứ bất đồng, đây là điểm mấu chốt không thể vượt qua, trói buộc con người ta cả đời.


Hậu cung này vẫn là quá nhỏ. Có lẽ trong phạm vi lục cung này, có không ít phi tần có thể áp chế Hoàng hậu, nhưng ra khỏi hậu cung, ai quản ngươi là Quý phi, Thục phi hay là Đức phi đâu kia chứ? Chỉ một câu thôi, tất cả đều là Phi. Khoảng cách với Hoàng hậu tách biệt như trời với đất, đương nhiên hài tử mà các ngươi sinh ra cũng khác nhau như đất với trời.


Hoa Thường càng thêm lo lắng cho tiểu Tứ, bởi vì dù sao đây cũng là cô nương mà tiểu Tứ coi trọng. Nếu không phải tiểu Tứ thích nàng ta, Hoa Thường sẽ không tốn công như vậy.


Lan Chi nhìn nương nương nhà mình không có biểu tình gì nữa, liền nhẹ nhàng nói: "Nương nương, hiện tại nghĩ nhiều vô ích, người vẫn nên xem xét thêm, biết đâu sẽ có cô nương tốt hơn. Hơn nữa Tứ Điện hạ cũng chỉ là nhìn thoáng qua, cảm thấy Tề thị xinh đẹp, thích vì vẻ đẹp bên ngoài mà thôi, không biết chừng qua mấy ngày nữa thì sẽ hết hứng thú. Bây giờ nương nương phiền não, mất nhiều hơn được."


Hoa Thường cong khóe miệng, cười cười nói: "Ngươi nói cũng có lý. Bổn cung cũng không phải là tức giận, chỉ là cảm thán mà thôi. Con người luôn nhìn lên chỗ cao. Người ta muốn ngồi vào vị trí Thái tử phi thì cũng không có gì kỳ lạ, ở trước mặt bổn cung cũng coi như cung kính cẩn thận, không có tật xấu gì. Hiện tại bổn cung lo lắng bởi vì không biết nên nói thế nào với tiểu Tứ."


"Thôi, không nghĩ nữa, dâng thức ăn lên đi, bổn cung cũng đói bụng rồi."
Thược Dược hành lễ đáp vâng, lui xuống chia thức ăn.


"Hôm nay Ngự Thiện phòng đưa tới vịt bát bảo, phật thủ cuốn tơ vàng, ốc khô tú cầu và tổ yến thượng hạng, món chính là cháo hạt sen và xíu mại đuôi phượng, nương nương nếm thử." Thược Dược dâng đôi đũa bạc và chén sứ nhỏ lên, nhẹ giọng nói.


Gần đây khẩu vị của Hoa Thường thanh đạm. Nàng nhìn đồ ăn nhiều dầu mỡ thì lập tức cảm thấy ngán không muốn ăn, vì thế nàng chỉ cầm chén cháo hạt sen lên chậm rãi uống.


Đột nhiên bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân chạy vội vã. Người dám chạy ở Thượng Dương cung như vậy, không cần phải nói, chắc chắn là tiểu Bát.


Hoa Thường cầm chén cháo hạt sen trên tay, quay đầu lại cười với tiểu Bát. Nhưng khi nàng thấy vẻ mặt tiểu Bát quật cường, vành mắt thì đỏ lên, trên má cũng có vệt nước mắt rõ ràng thì nụ cười trên mặt Hoa Thường lập tức biến mất không còn chút dấu vết.


Theo sau tiểu Bát là mấy cung nhân đang thở hổn hển. Bọn họ sợ hãi không biết nên phản ứng thế nào cho đúng, đành phải nhốn nháo quỳ xuống thỉnh an.


Hoa Thường nén giận, ôm tiểu Bát vào lòng. Nàng cảm nhận được nhi tử đang nức nở, liền nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cho thằng bé, sau đó nàng ngẩng đầu nhìn đám cung nhân đang quỳ đầy đất, lạnh lùng nói: "Các ngươi đều là người chết sao! Bát Hoàng tử khóc lóc chạy tới, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"


Các cung nhân sợ hãi lắc đầu tạ tội, nơm nớp lo sợ trả lời: "Bọn nô tỳ cũng không biết. Hôm nay Bát Hoàng tử biết nương nương triệu kiến tú nữ, cho nên Bát Hoàng tử đợi tú nữ ra khỏi Thượng Dương cung rồi lén đi theo sau, nói muốn nhìn xem người mà Tứ Hoàng tử coi trọng sẽ có dáng vẻ như thế nào. Bát Hoàng tử cũng không cho bọn nô tỳ đi theo, nói là sẽ làm bại lộ hành tung, vì thế bọn nô tỳ cũng không dám trái lệnh. Một lát sau, Bát Hoàng tử nổi giận đùng đùng chạy về, vành mắt thì đỏ bừng, chạy suốt một đường đều buồn bã, thật sự bọn nô tỳ không biết vì sao lại thế này."


Hoa Thường nhíu mày thật sâu, không nói gì. Nàng phất tay để những cung nhân này tự mình đi lãnh phạt, sau đó nàng ôm tiểu Bát ngồi trên giường, cầm khăn tay lau mặt cho thằng bé, ôn nhu nói: "Nhìn con kìa, khóc thành con mèo nhỏ rồi. Sao thế, bị ấm ức ở đâu, nói cho mẫu phi, mẫu phi làm chủ cho con."


Tiểu Bát quật cường cắn môi, mở miệng nói: "Con không khóc, đây là con đang phẫn nộ."


Hoa Thường nhìn dáng vẻ của tiểu Bát, biết thằng bé đang xấu hổ. Tiểu Bát vẫn luôn tự rêu rao khắp nơi mình là một thiếu niên, nhưng hiện tại thằng bé lại bị chọc giận đến phát khóc như vậy, có thể thấy tiểu Bát đang cực kỳ phẫn nộ.


"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Nói cho mẫu phi nghe được không?" Hoa Thường nhẹ nhàng giúp tiểu Bát bình ổn tâm tình.


Tiểu Bát vẫn cắn môi, hơi do dự, giống như không biết có nên nói cho mẫu phi hay không. Nhưng chung quy nó vẫn không nhịn được, nên liền mở miệng nói: "Mẫu phi, Tề thị kia không phải cô nương tốt, chúng ta không cần nàng ta!"


Hoa Thường nheo mắt, quả nhiên là có liên quan đến Tề thị. Rốt cuộc Tề thị đã làm gì mà lại khiến cho tiểu Bát phẫn nộ đến như vậy?


"Tề thị bắt nạt con sao? Con đi theo Tề thị làm gì? Không phải mẫu phi đã nói với con rằng không được làm loạn hay sao? Đây là đại sự cả đời của Tứ ca con đấy." Ngoài mặt thì Hoa Thường khuyên giải an ủi, nhưng thật ra nàng đang kích tướng để tiểu Bát nói ra chân tướng sự thật.


Tiểu Bát nổi giận đùng đùng nói: "Con vốn chỉ muốn lén nhìn xem cô nương Tứ ca coi trọng có dáng vẻ như thế nào, cho nên mới lén đi theo đến tận gian phòng của Tề thị kia. Con dựa vào thân thể nhỏ mà ngồi xổm trước cửa sổ, nghe nàng ta nói chuyện với tú nữ cùng phòng. Không nghĩ tới, không nghĩ tới..."


Hoa Thường suy đoán chắc là lời nói của Tề thị kia chẳng có gì tốt đẹp nên mới khiến tiểu Bát tức giận như vậy. Sắc mặt nàng cũng lạnh đi, mở miệng hỏi: "Nàng ta đã nói gì?"


Vành mắt tiểu Bát lại đỏ lên, nức nở nói: "Nàng ta khoe khoang với tú nữ cùng phòng, nói cái gì mà, lại có cung phi triệu kiến nàng ta, thật là phiền phức. Nàng ta không nghĩ sẽ gả cho Tứ Hoàng tử và Ngũ Hoàng tử đâu. Kỳ Quý phi còn muốn giữ nàng ta ở lại dùng bữa trưa, nàng ta chẳng có chút hứng thú nào. Còn khi nói đến thức ăn ở Vị Ương cung thì nàng ta lại khen không ngớt. Hơn nữa, nàng ta còn nói Tứ Hoàng tử bị bệnh tim bẩm sinh, có bệnh không trị cho tốt, lại còn muốn quý nữ vọng tộc, thật là nực cười. Có ai coi trọng hắn đâu chứ? Nói không chừng vừa gả đi sẽ phải thủ tiết. Huhu, mẫu phi, nàng ta dám nguyền rủa Tứ ca. Mẫu phi, giết nàng ta đi!"


Đôi môi Hoa Thường trắng bệch, bàn tay cũng run lên. Ngàn vạn lần nàng không nghĩ tới, trên đời này lại có nữ tử như vậy!


Nàng muốn lên tiếng nhưng lại cảm thấy giọng nói như bị chặn lại, trước mắt bỗng nhiên tối sầm, ngay lập tức nàng mất đi ý thức. Hình ảnh cuối cùng nàng nhìn thấy chính là ánh mắt hoảng sợ và tiếng gọi thê lương của tiểu Bát: "Mẫu phi..."


Hoa Thường cũng chỉ là lửa giận công tâm, một lát sau thì nàng từ từ tỉnh dậy.
Thược Dược dùng nước thấm ướt khăn, lau trán cho Hoa Thường, thấy Hoa Thường tỉnh, vội vàng nói: "Nương nương cảm thấy sao rồi? Còn chỗ nào khó chịu không? Lan Chi đã đi mời Thái y, nương nương đợi một chút."


Bát Hoàng tử vẫn luôn canh giữ bên cạnh Hoa Thường, thấy Hoa Thường tỉnh, vẻ mặt muốn khóc nhưng lại không dám khóc, khụt khịt mũi nói: "Mẫu phi, người đừng dọa tiểu Bát, tiểu Bát rất sợ."


Bệnh căn khi hầu bệnh thời trẻ của Hoa Thường trị không dứt, nên thân thể vẫn luôn suy yếu. Mười mấy năm thánh sủng, dù được điều dưỡng không ngừng đi nữa thì cũng chỉ miễn cưỡng sinh được một trai một gái, có thể thấy thể chất của nàng yếu ớt bao nhiêu. Thật ra mọi người đều biết Hoa Thường là một mỹ nhân bệnh tật. Chỉ là ngày thường Hoa Thường không lộ ra dáng vẻ yếu đuối, cho nên mọi người cư xử với nàng bình thường, cũng không đặc biệt cẩn thận như đối với món đồ thủy tinh dễ vỡ.


Thậm chí sủng ái của Hoàng đế đối với nàng nhiều năm qua, đều là căn cứ vào lần hầu bệnh năm đó khi nàng mới tiến cung. Đây cũng là cơ sở tình cảm của bọn họ, cũng là tin tưởng chân chính mà Hoa Thường có được từ Hoàng đế.


Nhưng thân thể Hoa Thường không tốt là sự thật. Nhiều năm như vậy mà chưa dưỡng tốt, thì về sau cũng không có hi vọng sẽ dưỡng tốt. Vì lẽ đó mọi người đều biết ý không kích động nàng, không chọc nàng tức giận mà làm tổn thương đến thân thể. Hoa Thường nghe những lời đau lòng đó nên mới chịu không nổi mà hôn mê bất tỉnh. Bát Hoàng tử cũng vì thế mà vô cùng tự trách, cho rằng bản thân không chú ý đến thân thể của mẫu phi, nói chuyện vụng về mới khiến cho mẫu phi ngất xỉu.


Trong lòng Bát Hoàng tử lại càng hận nữ nhi Tề thị thêm gấp bội, đều là lỗi của nàng ta.


Không thể xem thường năng lực ghi thù của Bát Hoàng tử. Nên nhớ rằng, thái độ gay gắt của nó đối với Thái tử chẳng qua cũng chỉ vì ánh mắt Thái tử nhìn nó khó chịu mà thôi. Bây giờ nữ nhi Tề thị lại chọc vào tổ ong vò vẽ Bát Hoàng tử này, phỏng chừng cho dù không chết thì cũng sẽ bị lột da.


Hoa Thường khó khăn đứng dậy, mở miệng nói: "Người đâu, gọi Lan Chi về, không cho phép truyền Thái y, cũng không được phép tiết lộ những gì đã xảy ra hôm nay cho bất cứ ai! Đặc biệt là tiểu Tứ, tuyệt đối không được để nó biết dù chỉ một chút! Bằng không, loạn côn đánh chết!"


Sắc mặt Thược Dược trắng bệch hành lễ đáp ứng, vội vàng sai tiểu thái giám đuổi theo Lan Chi.


Bát Hoàng tử cũng là một đứa trẻ thông tuệ, nó biết nguyên nhân mẫu phi làm vậy là vì không muốn làm lớn chuyện để mọi người đều biết. Nếu Tứ ca biết được, sao có thể không đau lòng được đây? Điều mẫu phi cẩn thận giữ gìn, không phải thể diện của Thượng Dương cung mà là trái tim và tôn nghiêm của Tứ ca.


"Mẫu phi, là nhi thần sai, nhi thần không nên lỗ mãng như vậy. Suốt dọc đường chạy về nhi thần khóc lóc mà lại không che đi, cũng không quan tâm đến thân thể mẫu phi mà để mấy chuyện dơ bẩn này quấy rầy mẫu phi." Bát Hoàng tử cúi đầu, thấp giọng nhận sai.


Hoa Thường đau lòng ôm Bát Hoàng tử vào lòng, nhẹ nhàng an ủi: "Tiểu Bát chỉ mới mười một tuổi, như bây giờ đã rất tốt rồi. Mặc dù con làm việc có chút sơ hở và hay bị kích động, nhưng mà mẫu phi biết, đây là vì con quá yêu thương Tứ ca của con, có đúng không?"


Bát Hoàng tử lại muốn khóc, vành mắt ngấn lệ gật gật đầu.


Hoa Thường nhẹ nhàng lau đi nước mắt của Bát Hoàng tử, ôn nhu nói: "Mẫu phi biết tiểu Bát là đứa trẻ ngoan. Con thấy ca ca bị vũ nhục nguyền rủa, sao có thể không tức giận phẫn nộ được đây? Mẫu phi còn phải khen ngợi tiểu Bát, bởi vì tiểu Bát là đứa trẻ thiện lương đáng yêu, mẫu phi hãnh diện về con."


Bát Hoàng tử cũng nâng tay áo mình lên dụi dụi mắt, nức nở nói: "Nhưng nhi thần khóc thực sự rất khó coi, không nên như vậy, nhi thần đã lớn rồi."


Hoa Thường nhẹ nhàng vỗ lưng tiểu Bát, ôn nhu nói: "Không, tiểu Bát, con vẫn là một đứa trẻ. Hơn nữa con nói cho mẫu phi biết chuyện đó, mẫu phi thật sự rất vui. Người làm mẫu thân, chính là phải lấy lại công bằng cho hài tử chịu ấm ức của mình. Đây là trách nhiệm và nghĩa vụ của mẫu phi, mà gánh vác trọng trách này khiến mẫu phi cảm thấy các con cần mẫu phi, cho nên mẫu phi rất hạnh phúc. Vì thế con không cần tự trách bản thân, biết không?"


Bát Hoàng tử nghẹn lời gật đầu, đôi mắt to vẫn ngập nước, suy cho cùng nó vẫn là một đứa trẻ mà thôi.