Tư Thái Cung Phi

Chương 147: Phúc trời ban

Edit: Xuân Tu viện.
Beta: Huệ Hoàng hậu.


Hoàng Trưởng tử Trần Luân, Hoàng Thứ tử Trần Hữu, Thái tử Trần Nghiễm, Hoàng Tứ tử Trần Cấp, Hoàng Ngũ tử Trần Tín, Hoàng Lục tử Trần Đồng, Hoàng Thất tử Trần Xướng. Rốt cuộc Hoàng đế cũng có đủ bảy em bé hồ lô, cảm thấy vô cùng mỹ mãn. Cuối cùng không phải là Hoàng đế không có con nối dòng, không còn là Hoàng đế ba năm "Không được" nữa.


Mà tại huyện Tri Đồng thuộc quận Tây Lương, nơi huyện nhỏ hoang vắng xa xôi ấy lại là một tình cảnh khác.


Từ trước tới nay, huyện Tri Đồng là chỗ lưu đày phạm quan. Mỗi khi có quan viên cấp thấp phạm tội thì huyện Tri Đồng là nơi đầu tiên được chọn để đày ải. Tri Đồng trên đất Nam Cương, khí hậu khắc nghiệt lại là nơi ở của kẻ lưu đày, cho nên việc trị an, lòng dân và kinh tế ở Tri Đồng không được tốt lắm. Vì lẽ đó, đương nhiên cuộc sống của Tri huyện nơi đây không được thoải mái. Tuy thỉnh thoảng cũng nhận được hối lộ bỏ túi riêng, nhưng chẳng qua chỉ được một chút, chẳng thấm vào đâu.


Tri huyện hiện tại của huyện Tri Đồng tên là Mạnh Hữu Nhân, bởi vì quản lý ổn thỏa nên mấy năm nay ông liên tục đảm nhiệm chức vụ này. Đương nhiên, đấy là do hậu phương của ông không đủ vững chắc, cho nên cứ dậm chân tại chỗ. Dù ông đã đảm nhiệm chức vụ nhiều năm nhưng vẫn không nhận được ân điển gì, chỉ có thể xem như không tệ mà thôi.


Tuy Mạnh Hữu Nhân là người dè dặt cẩn thận nhưng gần đây lại gặp phải tai họa. Một tên tiểu tử tên là Tiền Kỳ chạy đến huyện Tri Đồng làm việc. Hắn ta coi trọng gia quyến của một phạm quan, lấy bạc hối lộ nha dịch, lén bắt một cô nương trong gia đình phạm quan đó đi. Mà làm như vậy chính là phạm pháp, hơn nữa người nhà phạm quan kia hoàn toàn không đồng ý, nên chẳng khác nào cô nương đó bị Tiền Kỳ cưỡng đoạt đưa ra.


Tuy phạm quan phạm tội nhưng nữ nhi bị kẻ khác cướp mất thì sao có thể không phẫn uất, nên ông ta liền bẩm báo lên Tri huyện Mạnh Hữu Nhân. Mạnh Hữu Nhân nghe xong, đương nhiên giận tím mặt. Tiền Kỳ và những nha dịch tham gia vào vụ này đều bị ông nhanh chóng tróc nã quy án.


Gia quyến của phạm quan cũng là bá tánh, hơn nữa sắc lệnh được ban ra nghiêm mật, ai dám tùy tiện thả người? Nếu để quan trên biết được thì Mạnh Hữu Nhân lại thêm tội danh sơ suất.


Thế nhưng sau khi thẩm án mới phát hiện Tiền Kỳ là kẻ nhát gan. Chẳng qua lúc ấy hắn bị sắc mê hoặc nên nảy sinh ham muốn. Bây giờ sự tình bại lộ nên hắn nhất thời sợ hãi, vội vàng giết chết cô nương kia, nghĩ rằng không có nhân chứng thì hắn sẽ dễ dàng xoay người hơn.


Vốn dĩ việc này không lớn, nhưng giết chết người lại biến thành án lớn. Mạnh Hữu Nhân dựa theo luật xử lý, phạt một trăm trượng, bỏ tù ba năm. Đương nhiên nếu Tiền Kỳ giết người dân lương thiện, vậy thì hình phạt không chỉ dừng lại ở mức đi tù ba năm.


Thế nhưng, không nghĩ tới người lãnh đạo trực tiếp của Tiền Kỳ là Tri phủ Hạ Châu - Vu Tri Châu. Còn Tiền Kỳ là tiểu cữu tử (cậu vợ) của ông ta. Đương nhiên không phải tiểu cữu tử chính thống mà là ca ca của sủng thϊế͙p͙ Vu Tri phủ, đúng là chọc phải tổ ong vò vẽ.


Tri phủ quản Tri huyện, thật ra cũng cản trở rất nhiều. Vu Tri phủ vốn không vừa mắt Mạnh Hữu Nhân đã lâu, bây giờ một Tri huyện nho nhỏ như Mạnh Hữu Nhân còn không biết tốt xấu, phán quyết thân thích của ông ta quá nặng, như thế là không nể mặt mũi ông ta. Tất nhiên Vu Tri phủ lửa giận ngập trời, nắm chặt điểm yếu của Mạnh Hữu Nhân cũng là điều dễ hiểu. Ai mà không có bí mật đen tối đâu chứ? Người ta vẫn bảo: Tri huyện mười năm thanh liêm cũng có thể tích trữ được mười vạn bạc trắng. Tuy nói vậy hơi khoa trương, nhưng cũng nhìn ra được lề thói tham lam hủ bại của chốn quan trường.


Mạnh Hữu Nhân cứ như vậy mà bị nắm thóp.


Nếu Tri phủ muốn buộc tội Quận thủ (người đứng đầu Quận) thì có thể phong kín sổ con rồi bí mật trình lên triều đình. Nhưng Tri phủ muốn buộc tội Tri huyện thì không đơn giản như thế. Trước tiên phải báo cho Quận thủ, đợi Quận thủ xác minh, rồi Quận thủ sẽ thay Tri phủ tấu trình lên trên. Vì thế sổ con của Vu Tri phủ liền có mặt trên bàn Quận thủ Phùng Đức Trung của Quận Tây Lương.


Phùng Đức Trung nhìn sổ con trong tay, mệt mỏi day trán, mở miệng nói: "Lại là tham ô, thật không khiến người ta bớt lo mà."


Trong mấy phụ tá ngồi bên cạnh, có một vị cười mở miệng nói: "Đại nhân, quận Tây Lương của chúng ta ở vị trí xa xôi cằn cỗi, không có gì béo bở, nếu nói đến tham ô hủ lậu thì cũng chẳng có gì ngạc nhiên."


Phùng Đức Trung ném sổ con đi, nhướng mày nói: "Bây giờ quận Tây Lương của chúng ta chỉ được như thế, so với nơi khác thì có thể hơn được ai đây? Vu Tri Châu buộc tội Tri huyện của huyện Tri Đồng là Mạnh Hữu Nhân tham ô mười hai vạn lượng, đây còn không phải là thiên phương dạ đàm [1] sao? Cho dù đào xới hết đất của Tri Đồng cũng không đáng giá mười hai vạn lượng!"


[1] Thiên phương dạ đàm: nghìn lẻ một đêm, ý chỉ những chuyện quá hoang đường.


Một lão phụ tá gần năm mươi tuổi ngồi bên cạnh chợt mở miệng: "Đại nhân có điều không biết, Vu Tri Châu buộc tội Mạnh Hữu Nhân vì một vụ án rắc rối đấy." Lão phụ tá nói ra ân oán giữa hai người một hồi, sau đó tiếp tục nói: "Tuy Vu Tri Châu hẹp hòi, có điều thúc tổ của ông ta là Vu Minh Lệ làm quan Tam phẩm, quản thúc một quận, quan hệ lằng nhằng phức tạp, đại nhân vẫn nên cho ông ta vài phần bạc diện [2]."


[2] Bạc diện: tình mọn, chút tình nho nhỏ.
Một phụ tá khác mở miệng nói: "Thuộc hạ nhớ Mạnh Hữu Nhân này cũng không phải là kẻ không có hậu phương, dưới gối ông ta có một nữ nhi, năm Hưng Trinh thứ ba tuyển tú vào cung. Chúng ta không biết nhiều chuyện ở hậu cung, tốt nhất vẫn không nên hành động thiếu suy nghĩ."


Lão phụ tá phản bác nói: "Hậu cung của bệ hạ ba ngàn giai lệ. Mạnh Hữu Nhân chỉ là một Tri huyện nho nhỏ, cho dù nữ nhi của ông ta được phúc trời ban, nhận được sự sủng ái của bệ hạ thì cũng không thể nói giúp cho phụ thân mình được. Chứng cứ tham ô vô cùng xác thực, chỉ là số lượng tham ô còn cần phải bàn bạc lại."


Phùng Đức Trung cảm thấy Mạnh Hữu Nhân ở vị trí Tri huyện cũng đã nhiều năm, có thể nữ nhi của ông ta chẳng nhận được nhiều sủng ái. Lùi một bước mà nói, được sủng ái thì sao chứ? Hậu cung không được tham chính, đây là thiết luật.


Người đọc sách đều như thế, đặc biệt khinh bỉ quan hệ cạp váy. Cái gọi là cạp váy, chính là chỉ việc cấu kết với nhau, bấu víu nữ nhi từ quan hệ thông gia. Loại dựa vào nữ nhân này đặc biệt khiến người ta khinh thường, hơn nữa cũng rất ít kẻ coi trọng, dù sao thì đây vẫn là xã hội nam quyền.


Vu Tri Châu dựa vào thúc tổ liền mạnh hơn Mạnh Hữu Nhân dựa vào nữ nhi, làm cho người ta có cảm tình hơn.
Vì thế, Phùng Đức Trung liền đập bàn, sai người mời Vu Tri Châu và Mạnh Hữu Nhân đến phủ Quận thủ, nghe hai người trình bày một lần rồi mới tính tới việc trình sổ con lên trên.


Mạnh Hữu Nhân nhận được văn thư của Quận thủ đã biết chuyện không tốt, đây chính là dự báo đại họa sắp xảy đến. Vì thế Mạnh Hữu Nhân đi suốt một đường phong trần mệt mỏi, mang theo lễ vật Quận thủ yêu thích nhất mà vất vả lắm ông mới nghe ngóng được đến Quận phủ phồn hoa bậc nhất của quận Tây Lương.


Không phải ai cũng có thể thường xuyên nhìn thấy Quận thủ, nịnh nọt Quận thủ, cho nên lần này đương nhiên cả Vu Tri Châu và Mạnh Hữu Nhân đều mang theo lễ vật quý giá mà tới. Tất nhiên Phùng Đức Trung hết lòng nhận lấy, chẳng qua khác nhau ở chỗ lễ vật của Vu Tri Châu được đút vào túi ông ta, còn lễ vật của Mạnh Hữu Nhân lại là chứng cứ hối lộ.


Mộc gỗ trên bàn gõ xuống một tiếng, dù trong lòng không có quỷ thì cũng bị dọa đến run rẩy.


"Mạnh Hữu Nhân, Tri phủ Vu Tri Châu buộc tội ngươi tham ô mười hai vạn lượng bạc, có chứng cứ vô cùng xác thực, ngươi còn gì để nói không?" Phùng Đức Trung vừa cất lời đã định tội, trên mặt Vu Tri Châu cũng lộ ra tươi cười.


Trong lòng Mạnh Hữu Nhân cả kinh, thầm nghĩ hỏng rồi, ngoài miệng cãi lại: "Vu đại nhân là cấp trên trực tiếp của ty chức, cái gọi là chứng cứ cũng nằm trong phạm vi quản lý của Vu đại nhân, nếu muốn làm giả chứng cứ thì dễ như trở bàn tay. Huống hồ, huyện Tri Đồng cằn cỗi, cho dù ty chức có giết người uống máu đi nữa thì cũng không tới mười hai vạn lượng, xin đại nhân minh xét."


Phùng Đức Trung trách mắng: "Ngươi dám nói bậy. Vu Tri phủ chưởng quản cả phủ, bao năm qua kiểm tra đánh giá đều bảo ngươi tốt nhất, nhưng ngươi lại dám mở miệng bôi nhọ quan trên, ngươi biết tội chưa?!"
Mạnh Hữu Nhân quỳ "phịch" xuống một tiếng: "Hạ quan không dám."


Lúc này, một phụ tá của Phùng Đức Trung vội vã từ ngoài cửa đi vào, đột nhiên nháy mắt ra hiệu với Phùng Đức Trung khiến ông thấy vô cùng ngạc nhiên.


Phụ tá đi lên trước, đặt một phần công báo lên trên bàn. Công báo là những chuyện lớn chuyện nhỏ từ chính quyền gởi xuống địa phương theo thời gian cố định. Phùng Đức Trung yên lặng mở ra, chỉ nhìn mấy dòng, sắc mặt đã thay đổi.


Phùng Đức Trung cố hết sức nặn ra một nụ cười tươi, nói với Mạnh Hữu Nhân: "Mạnh huynh mau mau đứng dậy. Huynh xem, chẳng qua là bản quan hỏi vậy thôi, Mạnh huynh thật sự quá nghiêm túc rồi."
Mạnh Hữu Nhân và Vu Tri Châu đều ngây ngốc, tình huống này là sao đây?


Phùng Đức Trung tự mình nâng Mạnh Hữu Nhân lên, cười nói: "Mạnh huynh, ta nghe danh huynh đã lâu, lần này mượn cơ hội, vất vả lắm mới gặp được huynh, haha."
Mạnh Hữu Nhân ngơ ngác nói: "Chuyện buộc tội kia... là thế nào?"


Phùng Đức Trung âm thầm trừng mắt với Vu Tri Châu một cái, sau đó cười nói với Mạnh Hữu Nhân: "Buộc tội gì chứ, chỉ là chút mánh khóe của Vu Tri Châu để mời huynh tới đây mà thôi! Haha, Mạnh huynh đang vừa mừng vừa sợ sao?"


Vu Tri Châu không phải kẻ ngốc, thấy thái độ Phùng Đức Trung chuyển biến nhanh như vậy, chắc chắn bên trong có biến. Phùng Đức Trung ngụ ý giúp ông ta, đương nhiên ông ta cũng không phá đám. Người trong chốn quan trường đều là những kẻ thành tinh, diễn giỏi, cho nên trong nháy mắt Vu Tri Châu đã cười rất có hòa khí: "Mạnh huynh, huynh bị chúng ta dọa sợ rồi sao? Ôi, Tiền Kỳ kia cũng không phải tiểu cữu tử của ta đâu, chỉ là huynh của tỳ thϊế͙p͙ mà thôi, sao đáng để ta cáo buộc Mạnh huynh chứ?"


Mạnh Hữu Nhân còn tin là thật, trợn tròn đôi mắt nói: "Này này... Đùa gì vậy! Hai vị đại nhân gọi thuộc hạ tới rốt cuộc là vì chuyện gì?"
Vu Tri Châu không biết trả lời như thế nào, chỉ cười chắp tay, chờ Phùng Đức Trung giải thích nghi hoặc.


Phùng Đức Trung cười haha, phong thái thật là hào sảng: "Chỉ sợ là Mạnh huynh còn chưa biết tin tức. Cũng phải, công báo luôn đến sớm hơn tin mừng trong cung một chút. Mấy ngày trước bản quan nhận được tin tức, nữ nhi của Mạnh huynh, An Mỹ nhân đã sinh hạ Lục Hoàng tử, bệ hạ ban tên là Đồng. Chúc mừng Mạnh huynh, chúc mừng Mạnh huynh!"


Sau khi nghe xong, trong lòng Vu Tri Châu giật bắn lên, suýt chút nữa đã tiểu ra quần, khó khăn lắm ông mới duy trì được sắc mặt. Nghĩ lại mà sợ, cũng thật là may mắn, lúc này ông đã nợ Quận thủ đại nhân một ân tình lớn! Nếu không nhờ Quận thủ nói đỡ lời thì bây giờ ông đã trở thành kẻ muốn giết ngoại công của Hoàng tử rồi! Đây là muốn thắt cổ lão thọ, ngại sống lâu mà!


Mạnh Hữu Nhân nghe xong thì càng thêm ngơ ngác, kế đó là mừng như điên. Người luôn khéo nói như ông bây giờ lại lắp bắp: "Đại nhân... Đại nhân nói thật sao?"
Phùng Đức Trung im lặng một chút rồi nói: "Chuyện này mà giả được sao? Bổn quan có mấy cái mạng cũng không dám nói dối như thế đâu!"


Cuối cùng Mạnh Hữu Nhân cũng bình tĩnh, hốc mắt đều đỏ cả lên, lẩm bẩm nói: "Lục Hoàng tử... Lục Hoàng tử. Ôi, khi nào mới có thể gặp được đây..."


Phùng Đức Trung nhìn Mạnh Hữu Nhân đang lâm vào thế giới tinh thần của mình, trong lòng cũng cảm thán, đây mới là được trời ban phúc! Quan hệ cạp váy? Không, không phải, nói Mạnh Hữu Nhân là ngoại thích cũng không quá khoa trương.


Hoàng tử luôn được đặt lên bàn cân để cân nhắc thiệt hơn. Còn những cái khác, thường thì không có thứ gì đủ trọng lượng để vượt qua được Hoàng tử.