Edit: Phương Tu dung.
Beta: Tiên Thái Phi.
Sự kiện Nghiêm Tu nghi qua đời hầu như không thể khiến cho hậu cung nổi lên một chút gợn sóng nào. Cả đời nàng ấy sống quá ẩn nhẫn và đơn điệu, bây giờ đến lúc chết đi, cũng gần như vô thanh vô tức [1]. Hoa Thường biết, nhất định Hoàng đế đã tận lực giảm nhẹ chuyện này xuống. Hơn nữa đã là cuối năm, mọi người sẽ không vui vì xảy ra chuyện đen đủi như vậy.
[1] Vô thanh vô tức (无声无息): Im hơi lặng tiếng.
Nghiêm Tu nghi được truy phong thành Nghiêm Phi, ấn theo quy chế mà hạ táng. Chỉ là sắp đến Tết, đưa linh cửu vội vàng, hạ huyệt cũng vội vã. Nữ nhân này cứ thế biến mất trong vòng xoáy thâm sâu của hậu cung, nhập vào phi lăng [2].
[2] Phi lăng (妃陵): Lăng mộ các phi tần của Hoàng đế.
Thượng Dương cung.
Hiện tại có biết bao nhiêu Thái y đang ở Thượng Dương cung. Hai thai phụ đều đã mang thai được nhiều tháng, cho dù sinh non hay là đủ tháng thì đều có khả năng xảy ra, vì thế Hoàng đế đã chuẩn bị sẵn hai nhóm Thái y và bà đỡ có chuyên môn chờ lệnh.
Thân thể Hoa Thường vốn không tốt, giờ lại đang hoài thai nên cũng có Thái y chuyên trách chăm sóc cho nàng. Có lẽ lần sảy thai trước đã tạo thành bóng ma trong lòng Hoàng đế nên hắn đã hạ lệnh, nếu Hiền phi xảy ra chuyện gì thì những Thái y đang thay phiên làm việc ở Thượng Dương cung đều không cần sống nữa, tự sát hết đi. Vì vậy, số lượng Thái y ở Thượng Dương cung bây giờ đã xấp xỉ với Thái Y viện, giống như người ở trong cung điện này không phải là phi tần mà là Thái y vậy.
Hiện tại trên cơ bản là Hoa Thường cứ nằm nghỉ ngơi trên giường suốt. Bên ngoài trời giá rét, đường đi lại có tuyết đọng, vô cùng trơn trượt, nên Hoa Thường không dễ gì bước ra ngoài.
Lan Chi vội vàng tiến vào, hành lễ nói: "Nương nương, An Mỹ nhân ở hậu điện đang đau bụng, Thái y và bà đỡ đã có mặt, nghe Thái y nói, đây là dấu hiệu chuẩn bị sinh rồi."
Hoa Thường có chút lo lắng, mở miệng nói: "Bây giờ ta không đi được, ngươi mau sai người báo với Hoàng thượng và Hoàng hậu đi. Đúng rồi, ngươi cũng phái người đến trắc điện của Ngọc Quý tần nhìn một chút. Nàng ấy còn nhỏ tuổi nên không có kiến thức về phương diện này, đừng để nàng ấy sợ hãi, phải làm cho nàng ấy cảm thấy an tâm."
Lan Chi phúc thân hành lễ rồi vội vàng chạy đi.
Nhận được tin tức, Đế Hậu đều chạy đến Thượng Dương cung. Có điều nữ nhân sinh con không phải chuyện một sớm một chiều, Hoàng đế đi qua nhìn một chút rồi lại đến chỗ của Hoa Thường ngồi, chỉ để lại Hoàng hậu ở bên kia trông coi.
Hoa Thường hầu hạ Hoàng thượng uống trà, trong lòng cảm thấy chức vị Hoàng hậu này là tự đào hố chôn mình, muốn làm tốt thật sự rất mệt. Làm gì có chuyện tiểu thϊế͙p͙ sinh hài tử, chính thê lại đến trông coi như thế này? Nếu ở dân gian, chuyện này là không thể tưởng tượng được. Nhưng đây là hoàng cung, đương nhiên cuộc sống phải khác biệt.
Phi tần sinh hài tử, Hoàng thượng đã đến nơi, Hoàng hậu không tới mà được sao? Tất nhiên là phải tới.
Hoàng đế không thích chờ đợi, nói là đến chỗ Hiền phi ngồi một chút, cũng không mời Hoàng hậu, Hoàng hậu có thể mặt dày đi theo sao? Đương nhiên là không thể.
Hoàng hậu ngồi chờ ở ngoại điện của hậu điện, trên mặt đầy vẻ lo lắng, nhưng trong lòng thì bực bội và mất kiên nhẫn. Đặc biệt là khi nàng nghĩ đến vị Ngọc Quý tần đang ở trắc điện kia. Nếu vậy thì nàng phải chờ đợi giống thế này thêm một lần nữa sao? Chỉ cần nghĩ đến thôi là trong lòng nàng càng thêm sục sôi lửa giận.
Chính vì muốn thể hiện phong thái nên tất nhiên Hoàng hậu phải chờ đến tối. Đã là cuối đông, ngoại điện của hậu điện lại không đốt địa long, Hoàng hậu cười khổ một cái, chà xát bàn tay có chút lạnh lẽo, trong lòng chỉ hi vọng chậu than ở ngoại điện của trắc điện có thể cháy lớn một chút.
An Mỹ nhân sinh hài tử vô cùng thuận lợi, lúc rạng sáng đã sinh hạ được một tiểu Hoàng tử, mẫu tử đều bình an.
Hoàng đế có thêm một Hoàng tử nên vô cùng vui vẻ. Hoàng hậu với quầng thâm trên mắt đứng bên cạnh chúc mừng: "Chúc mừng Hoàng thượng có thêm quý tử! An Mỹ nhân vì kiệt sức nên đã ngất xỉu, có thể xem như nàng ấy đã lập được công lớn. Hoàng thượng xem có phải là nên thăng vị cho nàng ấy không?"
Hoa Thường cũng gật đầu nói: "Từ khi An Mỹ nhân tiến cung đến nay luôn cần mẫn chăm chỉ, phụng dưỡng Hoàng thượng cũng vô cùng tận tâm. Bây giờ nàng ấy lại sinh hạ Hoàng tử, Hoàng thượng nên ban cho nàng ấy ân điển."
Hoàng đế ôm tiểu Hoàng tử vừa mới sinh ra, trong lòng vui vẻ, huống chi sinh con tấn vị cũng là lẽ thường tình, nên hắn liền đáp: "Vậy trẫm hạ chỉ tấn phong An Mỹ nhân thành Chính Ngũ phẩm Quý nhân, giữ lại phong hào."
Hoa Thường phúc thân hành lễ, cười nói: "Thần thϊế͙p͙ thay An muội muội tạ chủ long ân."
Những phi tần phân vị thấp muốn trèo lên trên cao thật sự rất gian nan. Như Mạnh thị, từ Lương viện đến Quý nhân, qua vài lần thăng vị cũng chỉ dừng lại ở Chính Ngũ phẩm, vẫn không có tư cách nuôi dưỡng hài tử của mình, cho nên tiểu Hoàng tử của nàng hiển nhiên sẽ được nuôi dưỡng dưới gối của Hoa Thường.
Vì sao những phi tần phân vị thấp luôn tận lực lấy lòng nương nương chủ vị, thậm chí không tiếc trở thành một cây thương trong tay nương nương chủ vị, đối đầu với Hoàng hậu?
Về phương diện này thì có rất nhiều kiến giải. Cuộc sống của những phi tần phân vị thấp đều phụ thuộc vào nương nương chủ vị, gần như là bị nương nương chủ vị quản chế. Có thể gặp được Hoàng thượng hay không, số lần gặp nhiều hay ít thì đều phải xem sắc mặt của nương nương chủ vị, đến cả Hoàng hậu cũng ngoài tầm với, không xen vào được.
Mà các phi tần phân vị thấp có hài tử lại là một tình cảnh khác. Một là, bởi vì có con nối dõi nên được thăng vị, tốt xấu gì cũng có danh tiếng trong hậu cung, được người khác nể mặt vài phần. Thế nhưng mặt khác, mức độ các nàng bị quản chế bởi nương nương chủ vị sẽ càng nghiêm trọng hơn.
Không có nguyên nhân nào khác, chỉ vì hài tử mà thôi.
Không ở phân vị Tòng Tam phẩm Tần thì sẽ không được nuôi dưỡng hài tử của mình. Vậy thì nếu các nàng có hài tử tất nhiên sẽ được dưỡng dưới gối của nương nương chủ vị. Ngươi có thể gặp mặt hài tử hay không, gặp được bao nhiêu lần, có thể bồi dưỡng tình cảm với hài tử hay không, thì tất cả đều phải xem sắc mặt của nương nương chủ vị.
Xét từ góc độ khác, hài tử được nuôi dưỡng thành người như thế nào thì cũng phải xem ý tứ của nương nương chủ vị. Là tận tâm hay bỏ mặc? Là nghiêm cẩn hay hà khắc? Cho dù có dưỡng thành phế vật thì ngươi cũng không có quyền ý kiến. Dưỡng đến mức xa cách với thân mẫu, còn thân mẫu như ngươi chỉ có thể ngày đêm nhớ mong mà thôi.
Ví dụ rõ ràng nhất chính là Nhị Hoàng tử.
Nhị Hoàng tử là nhi tử của Lục Tần. Ban đầu, Lục Tần chỉ là Tiệp dư nên không có khả năng nuôi con, Đức phi bấy giờ cũng chính là Trịnh Phi trước đây dĩ nhiên đã nuôi dưỡng Nhị Hoàng tử dưới gối của mình. Trẻ con mà, càng nhỏ tuổi thì càng dễ uốn nắn, dưỡng mẫu như Trịnh Phi tất nhiên am hiểu sâu sắc đạo lý này.
Không lâu sau, Lục Tiệp dư được tấn vị lên Tần, theo lý mà nói, đã có tư cách nuôi dưỡng hài tử của mình. Nhưng mà Trịnh Phi nắm chặt không buông, nên Lục Tiệp dư chỉ có thể ngây ngốc nhìn Nhị Hoàng tử đi không trở về. Từ đó có thể thấy được quyền lực của nương nương chủ vị lớn đến mức nào.
Bây giờ nhìn Nhị Hoàng tử thì ai cũng rõ như ban ngày. Người mà nó xem là mẫu phi chính là Trịnh Phi, chứ không phải là Lục Tần. Hơn nữa, chuyện này cũng không phải xuất phát từ danh lợi, mà là từ chính nội tâm của Nhị Hoàng tử đã nhận định như vậy.
Vì lẽ đó, chủ vị một cung như Thấm Thục phi và Đức phi thỉnh thoảng đối đầu với Hoàng hậu, không có nguyên nhân nào khác ngoài việc các nàng có trợ thủ, mà còn là trợ thủ quyết một lòng một dạ đi theo. Còn Hoàng hậu, nổi tiếng là công bằng phân minh, nhưng mà nhìn đi nhìn lại thì gần như không có ai tương trợ. Người duy nhất có thể lôi kéo thì không ở lục cung mà là ở tứ điện. Đáng tiếc, Tuyên Ninh điện Lan Tiệp dư thì lại quá thanh cao kiêu ngạo, không coi ai ra gì, còn ba điện kia thì hiện tại vẫn chưa có chủ.
Mà nguyên nhân Hoa Thường bất hòa dẫn đến đối nghịch với Hoàng hậu cũng rất đơn giản. Mặc dù mẫu nghi thiên hạ thì có quyền lực, nhưng mà đảm đương vị trí đó thì cũng chẳng có gì tốt đẹp. Giống như Hoàng hậu, nàng ta có thể không ở ngoại điện cả đêm để trông chừng An Mỹ nhân, nhưng nếu không làm thì lại không hay. Sinh tồn chính là như vậy, ngươi muốn thanh danh, vậy thì phải sống ẩn nhẫn, rộng rãi một chút.
Hoàng đế ôm hài tử, vui vẻ cũng đủ rồi, mới chuyển tã lót trong ngực cho Hoa Thường, nàng cẩn thận đón lấy. Trẻ con mới sinh ra đương nhiên không thể khẳng định là có xinh đẹp hay không, nhưng mà đứa bé này thật là ngoan ngoãn, híp mắt ngủ, không khóc cũng không nháo.
"Dưới gối của nàng đã dưỡng hai đứa nhỏ, tiểu Tứ và Viện nhi đều rất tốt, nên trẫm vô cùng yên tâm khi đứa bé này được nàng nuôi dưỡng. Có điều, nàng cũng phải chú ý đến sức khỏe, có việc gì thì cứ phân phó cho nhũ mẫu làm." Hoàng đế nhìn Hoa Thường ôm hài tử, cảm thấy vô cùng ấm áp, thấp giọng dặn dò.
Hoa Thường ôn nhu gật đầu, lên tiếng nói: "Thần thϊế͙p͙ đã biết."
Giữa trưa ngày hôm sau, An Mỹ nhân vừa mới sinh xong, bây giờ đã là An Quý nhân từ từ tỉnh lại.
Cung nữ thϊế͙p͙ thân Tiểu Tâm tiến lên nâng An Quý nhân dậy, nhẹ giọng nói: "Nương nương tỉnh rồi sao. Bếp lò bên ngoài vừa đun canh sâm xong, vẫn còn đang nóng. Nương nương mới sinh xong nên hao tổn khí lực, phải bồi dưỡng cho thật tốt. Đúng rồi, Hoàng thượng còn hạ chỉ tấn vị cho người, bây giờ người đã là Quý nhân rồi!"
Gương mặt An Quý nhân vẫn không có huyết sắc, trên trán vẫn còn quấn đai buộc, câu nói đầu tiên chính là: "Ta nhớ rõ, là một tiểu Hoàng tử đúng không? Hài tử sao rồi? Bây giờ như thế nào?"
Cung nữ vui vẻ cười nói: "Đúng là một vị tiểu Hoàng tử, ước chừng nặng khoảng sáu cân bảy lạng. Thái y nói hài tử vô cùng khỏe mạnh, Hoàng thượng cũng đã ôm qua, bây giờ đang ở chủ điện của Hiền phi nương nương."
Hài tử vừa sinh ra đã bị ôm đi, thậm chí An Quý nhân còn chưa kịp nhìn một cái, có điều đây cũng chẳng tính là gì, trong cung bao nhiêu năm qua đều là quy củ này.
An Quý nhân hiểu rõ, sinh hài tử đã là tổ tiên hiển linh phù hộ, nên hài tử bình an mới là chuyện vui nhất, vì thế trên mặt nàng cũng mang theo vài phần vui mừng: "Vậy tính ra thì là Lục Hoàng tử của Hoàng thượng phải không? Số này cũng đẹp, tháng sinh lại may mắn, xem ra đứa nhỏ này rất có phúc khí."
Cung nhân cũng hùa theo nịnh hót: "Còn không phải sao. Sanh thần vào tháng giêng, chưa có bất kỳ Hoàng tử, Công chúa nào có."
Đang nói chuyện thì ngoài cửa truyền đến tiếng tiểu thái giám chúc mừng. Đôi tai An Quý nhân nhanh nhạy, liền biết đây là tiểu thái giám đắc lực bên cạnh Hiền phi nương nương thường xuyên tới truyền lời hoặc ban thưởng, nên nàng vội vàng mở miệng nói: "Mau mời công công vào."
Thế nhưng, người đi vào không phải là công công, mà là Chương mama bên cạnh Hoa Thường. Bà ôm tã lót được bao bọc kỹ trong lòng, hơi nhún người hành lễ, lên tiếng nói: "Hiền phi nương nương nghe nói Quý nhân đã tỉnh, liền bảo lão nô ôm Lục Hoàng tử đến cho Quý nhân nhìn một chút để người yên tâm, nhân tiện mang đồ ban thưởng đến đây, tiểu thái giám bên ngoài đang cầm danh mục quà tặng."
Đối diện với vị mama này, An Quý nhân không dám bất cẩn. Nàng đón lấy đứa trẻ sơ sinh từ trong lòng mama, nhìn nó với ánh mắt si ngốc, chỉ trong chốc lát liền rơi lệ: "Tạ Hiền phi nương nương, tần thϊế͙p͙ cảm kích vô cùng."
Chương mama liên tục khuyên giải an ủi: "Quý nhân, người đang ở cữ thì không được rơi lệ, sẽ ảnh hưởng đến mắt đấy. Tiểu Hoàng tử tất cả đều tốt, Quý nhân cứ yên tâm. Chờ đến khi Quý nhân ra tháng, muốn thăm hài tử lúc nào cũng được, còn bây giờ phải điều dưỡng thân thể cho thật tốt."
An Quý nhân lập tức quỳ gối trên giường, âm thanh nghẹn ngào: "Nương nương đối xử với tần thϊế͙p͙ đại ân đại đức, tần thϊế͙p͙ đều ghi nhớ trong lòng."
Lục Hoàng tử chào đời khiến cho không khí trong hoàng cung trở nên vui vẻ hân hoan hơn rất nhiều. Bởi vì thời gian có thai gần nhau, cho nên mọi người cũng rất mong chờ cái thai của Ngọc Quý tần. Không nghĩ tới, chờ một chút chính là chờ thêm một tháng, đã qua ngày dự sinh, là sinh muộn hiếm thấy.
Có điều hài tử vẫn được sinh ra vào lúc cuối đông đầu xuân, cũng là một vị Hoàng tử, đứng thứ bảy.