Edit: Mạc Thiên Y
Đối với biện pháp dùng năm mươi vạn lượng bạc để làm cho tước vị vô duyên với mình của Yến Hoằng Chân, Tô Tuệ Nương ngoài thở dài một tiếng ra, cũng không nói gì. Phủ Vĩnh Bình Hầu lòng người hiểm ác, Tiểu Thất có thể thoát ra ngoài, rời xa những kẻ đó cũng chưa chắc là chuyện xấu.
“Bạc để ta cất thay cho đệ.” Tô Tuệ Nương chẳng chút khách khí vơ hết cả bọc: “Miễn cho đệ đem đi phung phí.”
Yến Hoằng Chân phất phất tay, dáng vẻ híp mắt cười tủm tỉm, thoạt nhìn tâm tình rất tốt.
Cứ thế, lại hai ba tháng trôi qua, một ngày nọ nàng nghe được tin từ Yến Hoằng Chân, tước vị của phủ Vĩnh Bình Hầu quả thật rơi vào tay đích tôn quyết định cho tôn trưởng Yến Hoằng Bác thừa kế. (tức là Yến Hoằng Bác được nhận làm con thừa tự)
“Hì hì, không biết bà cô già Thích thị kia sẽ tức thành thế nào đây!” cậu chàng nằm trên giường, hai chân tréo nguẩy, trong lời nói không khỏi tràn đầy vui sướng khi người gặp họa.
“Cả nhà đại bá của đệ quả này thế là tâm nguyện được như ý rồi!”
“Ha ha…” Yến Hoằng Chân trở mình, nằm trên giường cười ngã nghiêng: “Cũng chưa chắc. Yến Hoằng Bác kia vì có được ủng hộ của Nhị hoàng tử, thế mà bỏ ra không ít bạc đâu, cộng thêm đệ lấy đi 50 vạn lượng kia, Yến gia có giàu đến đâu, lúc này cũng phải thương gân động cốt, nguyên khí tổn thương nặng nề.”
Yến gia vốn xuất thân là thương nhân, cộng thêm lúc trước đánh tiền triều, Yến Hạo Nhiên làm không ít hành vi “xét nhà”, từ giữa ăn chặn không ít trân bảo, cho nên gia sản của phủ Vĩnh Bình Hầu, quả thật coi như là rất nhiều.
“Nhị hoàng tử?” Tô Tuệ Nương nhíu nhíu mày, nhìn Yến Hoằng Chân một cái, thoáng do dự, vẫn nói: “Nếu Yến gia thật sự hợp lại với Nhị hoàng tử, sau này chỉ e là sẽ hỏng bét.”
Yến Hoằng Chân hai mắt chợt ngưng tụ, yên lặng nhìn Tô Tuệ Nương.
“Đệ đừng hỏi ta làm sao biết được, chẳng qua là có một câu nói, đệ phải nhớ kỹ, về sau bất luận là loại tình huống nào, cũng không được dính dáng gì đến hoàng tử, nếu không khó tránh khỏi họa ngập trời.” Tô Tuệ Nương lo lắng nói.
“Được! Đệ đều nghe Tuệ tỷ tỷ hết.” Yến Hoằng Chân quả nhiên không tiếp tục đào gốc bới rễ.
Hai người tự nhiên mà nói tới những vấn đề khác, không tiếp tục ở lại Yến gia, không làm những gì lằng nhằng với hoàng tử, song, giờ phút này, vô luận là Yến Hoằng Chân hay là Tô Tuệ Nương cũng không biết, về sau họ chẳng những có quan hệ cùng hoàng gia, còn lâm thật sâu vào vòng xoáy đoạt vị, không thể giãy khỏi sự biến ảo của thế sự, quả nhiên khiến người ta không đoán trước được a!
Cái nghề “Cẩm Y Vệ” này, không phải chỉ hoạt động ban đêm, đến vô ảnh đi vô tung làm chút âm mưu, ám sát linh tinh, thật sự khác với tưởng tượng của Tô Tuệ Nương. Bọn họ cũng phải mỗi ngày đến cơ quan, trình diện báo danh. Giống Yến Hoằng Chân, giờ thần mỗi ngày hắn sẽ đi làm, là công việc canh cổng. Không sai chính là canh cổng, có điều cổng người ta canh là cổng Ngọ Môn, cùng làm việc với hắn còn có chín mươi chín tên Cẩm Y Vệ khác, ngoài canh cổng lúc luân phiên nghỉ ngơi, Yến Hoằng Chân liền đến trong quân trui luyện. Dựa vào một thân công phu nổi trội, chỉ vỏn vẹn mấy tháng, đã trở thành một viên Hiệu Úy. Đây đối với một thiếu niên mười lăm tuổi mà nói, đã là thành tựu cực tốt.
Thấy vậy, Tô Tuệ Nương cũng yên tâm, cuối cùng không cần lo lắng đề phòng nữa.
Một ngày nọ, vừa khéo đến phiên Yến Hoằng Chân được nghỉ, Tiểu Thuận Tử bên người hắn tới đây bẩm báo: “Lão gia Hoắc gia, muốn mời thiếu gia và Tô Tuệ Nương qua phủ làm khách.”
Tô Tuệ Nương nghe mặc dù hơi ngẩn ra, nhưng người ta cũng có lòng mời, nàng dĩ nhiên cũng sẽ nể mặt, thế là ăn diện một phen rồi đi cùng Yến Hoằng Chân.
Hoắc gia tọa lạc tại con hẻm Miêu Nhi ở góc tây bắc kinh thành, là một tòa sân viện ba sân, không phồn hoa như những công hầu khác, nơi này giống như là võ đường. Cái này từ đao thương kiếm kích, rìa đá, tạ đá, cộc gỗ, tượng người đồng xếp đầy sân là có thể cảm giác được.
“Bỉ phủ đơn sơ, chiêu đãi không chu toàn, những mong Tô cô nương chớ trách mới phải.” Tô Tuệ Nương vừa mới bước vào phòng khách, một vị nam tử trung niên thân cao ngang tàng, cao lớn vạm vỡ, mặt râu quai nón, liền ôm quyền nói với nàng.
Tô Tuệ Nương thấy thế vội vàng hành lễ một cái, miệng nói: “Hoắc bá bá đa lễ, Tuệ Nương nên tới thăm hỏi trước mới phải.”
Đây cũng không phải nói ngoa, từ lúc nàng biết Yến Hoằng Chân có thân thích Hoắc gia này, đã muốn đến thăm viếng rồi. Khó ở chỗ là, Hoắc Cương này cũng là kẻ đáng thương vợ mất sớm, cũng không tái hôn, trong nhà cũng không có chủ sự, nàng dầu gì cũng không tiện lỗ mãng đến thăm hỏi, thành thử kéo dài tới hôm nay.
Hoắc Cương nghe vậy cười ha hả, chỉ có hai con mắt thì săm soi quét Tô Tuệ Nương từ trên xuống dưới. Chỉ cảm thấy cô gái trước mắt, mặt mũi thanh tú cử chỉ lễ độ, nhìn qua rất thân thiện, hơn nữa quan trọng nhất là mông khá lớn, lập tức trong lòng liền hài lòng ba phần.
“Nào nào nào, vào trong đi.”
Trong sảnh đường đã chuẩn bị sẵn rượu và thức ăn, Tô Tuệ Nương đảo mắt qua, liền biết đây hẳn bàn tiệc gọi từ tửu lâu.
Ba người ngồi xuống xong, Hoắc Cương trước nói với Yến Hoằng Chân ít chuyện trong công việc, giọng tựa hồng thủy, cộng thêm chốc chốc tiếng cười sằng sặc, nhìn qua hệt như những lục lâm hảo hán trong sách vậy, thật sự có vài phần đáng sợ.
Yến Hoằng Chân lại tựa hồ không hoàn toàn sợ y, còn liên tiếp chạm cốc, trên mặt hắn luôn mang theo nụ cười, có thể rõ ràng nhìn ra niềm vui trong lòng.
Tô Tuệ Nương liền trở thành người tiếp khách, vừa ăn vừa nghe hai người họ nói đông nói tây, âu cũng nghe đến thích thú.
Rượu quá tam tuần, cơm quá năm món.
Hoắc Cương đã uống đỏ bừng cả mặt mày, kể cả Yến Hoằng Chân cũng có phần mắt say lờ đờ, Tô Tuệ Nương quét xuống dưới chân hai người, được rồi, tám cái vò rỗng.
“Đại, Đại điệt nữ (cháu gái).” Hoắc Cương đánh nấc, đột nhiên xông mặt về phía Tô Tuệ Nương, nói năng lộn xộn: “Chuyện của cháu, ta, ta cũng nghe tiểu tử thúi này nói rồi, thân là trưởng bối ta cũng không có ý kiến gì, cháu xem phải chăng nên nhanh chóng chọn ngày tháng, làm cho xong chuyện này chứ?”
Tô Tuệ Nương chớp mắt, do dự hỏi: “Ý Hoắc bá bá là?”
“Xem cháu kìa, xấu hổ đúng không?” Hoắc Cương cười ha hả: “Đương nhiên là hôn sự của cháu và Hoằng Chân a!”
Tô Tuệ Nương ngu người!
Hoắc Cương lại tiếp tục nói: “Nó sang năm là mười sáu rồi, cũng không còn nhỏ, thành thân sớm một chút, là có thể sinh con sớm chút, tốt nhất sinh mấy đứa ha ha, lại tốt nhất có thể cho Hoắc gia ta nhận một đứa làm con thừa tự! Ta là kẻ vô dụng vợ con cũng không bảo vệ được, nay Hoắc gia lâm vào tình cảnh không người kế tục, không kẻ kế thừa hương hỏa, cháu…”
“Cậu!” Đang lúc Hoắc Cương càng nói càng xa, càng nói càng không đâu vào đâu, bên kia Yến Hoằng Chân quả quyết nạt một tiếng, chỉ thấy mặt hắn ửng đỏ né tránh, xấu hổ xấu hổ nói: “Đây là chuyện của chúng cháu, không cần cậu quan tâm.”
Nói xong còn ngẩng đầu nhanh chóng quét nhìn đối diện một cái, biểu tình ngọc diện hoa đào kia, quả thực chỉ có thể dùng bốn chữ “xuân tâm nhộn nhạo” này để hình dung.
Tô Tuệ Nương lúc này đã trong trạng thái đầu óc trống rỗng, nàng thậm chí cũng không biết tiệc rượu giải tán lúc nào, cũng không biết nàng và Yến Hoằng Chân về Tô phủ lúc nào. Chỉ biết là khi hồi thần lại, hai người họ cũng đã ngồi trên giường nàng rồi.
Giương mắt, im lặng nhìn Yến Hoằng Chân nằm trên giường ngáy o o, song vẫn túm chặt tay mình không thả, Tô Tuệ Nương bắt đầu lấy một loại ánh mắt hoàn toàn mới nhìn hắn. Mãi đến lúc này, nàng mới phát hiện, hắn không còn là thằng bé kia trong ký ức nữa, đã hoàn toàn là một thiếu niên lang rồi.
Tiểu Thất đối với mình có lòng “tơ tưởng” ư? Không phải cái loại tình cảm tỷ đệ, mà thuộc loại tình cảm nhung nhớ của nam nữ ư?
Thú thực, Tô Tuệ Nương cảm thấy khó mà tin nổi, mà điều khó tin hơn là chính nàng lại không có nửa điểm phản cảm và không thích, ngược lại có chút cao hứng. Tô Tuệ Nương cơ hồ muốn phỉ nhổ mình, gộp tuổi nàng trước sau hai đời lại, cũng có thể làm mẹ Yến Hoằng Chân rồi, lại còn không biết thẹn ở bên cạnh “Đắc chí”, thật sự là quá không có tiết tháo rồi…
Cả gương mặt Tô Tuệ Nương thoắt đỏ thoắt trắng, quả tim như bị sét đánh vậy, đập đến lợi hại. Yến Hoằng Chân ngủ say sưa, thở ra mang theo mùi rượu, giữa hai tay truyền tới nhiệt độ hừng hực, những điều này cũng khiến Tô Tuệ Nương không được tự nhiên theo. Nàng không thể ở đây thêm khắc nào nữa, lập tức đứng lên, Tô Tuệ Nương chạy trối chết.
Theo cánh tiếng khép cửa đánh cạch, Yến Hoằng Chân nằm trên giường mở mắt, trên mặt nào còn có nửa phần say. Hắn ngồi dậy, vẻ mặt đầy bất an, hắn biết mình làm như vậy có hơi ti bỉ, nhưng Tuệ tỷ tỷ của hắn mặc dù đối tốt với hắn, nhưng chỉ coi hắn là đệ đệ. Quan hệ hai người thủy chung không tiến triển tý nào, điều này sao không khiến Yến Hoằng Chân gấp gáp cho được. Hôm nay mượn lời say rượu của Hoắc Cương, cuối cùng coi như chọc lủng lớp cửa giấy này, nhưng Yến Hoằng Chân hãy còn bất an. Hắn sợ Tuệ tỷ tỷ không tiếp nhận phần tình cảm này, càng sợ Tuệ tỷ tỷ từ nay về sau sẽ chán ghét hắn, tránh né hắn. Nếu quả thật vậy, còn không bằng làm đệ đệ cả đời, chỉ cần có thể ở bên cạnh nàng là tốt rồi, nhưng mà, nhưng mà hắn chính là không cam lòng a!!! Cả gương mặt Yến Hoằng Chân vì xoắn xuýt mà vặn vẹo gần như thành mì vắt.
Đối với hai người mà nói, một đêm dài đằng đẵng rút cục đã trôi qua.
Tình cảnh mà Yến Hoằng Chân không muốn thấy nhất xuất hiện, rất rõ ràng, Tuệ tỷ tỷ đang né hắn. Kể từ hôm đó, có thể không nói lời nào, nàng liền tận lực trầm mặc, có thể không nhìn, tầm mắt liền không liếc hắn lấy một cái, không cho phép hắn vào khuê phòng, không hề cười với hắn, so sánh với trước kia hai người ngược lại càng thêm xa cách.
Chuyện này đối với Yến Hoằng Chân quen hưởng thụ “sủng nịch che chở” của Tô Tuệ Nương mà nói, không thể nghi ngờ chính là từ thiên đàng ngã xuống địa ngục, mà còn là tầng thứ mười tám đó a!
Yến Hoằng Chân ở trong địa ngục vẫy vùng nửa tháng, rốt cục không chịu nổi, hắn quyết định hoàn toàn ngả bài cùng Tô Tuệ Nương.
Có câu cách ngôn rất hay, nói là “Tìm đường sống trong cõi chết.”
Thế là vào một buổi chiều hoàng hôn, Yến Hoằng Chân cố ý mặc một thân bạch y, thủ thanh đoản kiếm trong tay áo, cứ như vậy “tráng sĩ một đi không trở lại”* mà đi gõ cửa phòng Tô Tuệ Nương.
* Trích “Dịch thủy ca” của Kinh Kha:
“Gió đông hiu hắt, sông Dịch lạnh,
Tráng sĩ một đi không trở lại”
– Hai câu này Kinh Kha hát khi từ biệt Cao Tiệm Ly lên đường hành thích vua Tần là Doanh Chính. Cuộc chia tay diễn ra bên bờ sông Dịch. Dùng ở trên hàm ý miêu tả phong thái quyết chí hy sinh, một đi không trở lại.