Edit: Mạc Thiên Y
Đến cuối cùng, Tô Tuệ Nương cũng không còn khuyên Yến Hoằng Chân trở về “chính đạo” nữa. Thằng nhóc chết dẫm kia là đứa tính tình kỳ quái, một khi đã quyết định thì có tám con ngựa to cũng không kéo được. Tô Tuệ Nương đành đè nén ưu tư trong lòng, kệ hắn đi. Ở nhà dưỡng thương bảy tám ngày, độc tố trong người Yến Hoằng Chân cũng bài được bảy tám phần. Thế là, vào một buổi sáng sớm, thằng nhóc chết tiệt kia lại biến mất, chỉ để lại phong thư, nói là phải đi ra ngoài mấy ngày vân vân, chọc Tô Tuệ Nương tức sùi bọt mép.
Mà đồng dạng tức sùi bọt mép còn có phu nhân Vĩnh Bình Hầu – Thích thị, cả gương mặt thị xanh như tàu lá chuối, nghiến gần nát hai hàm răng.
“Phu nhân, xin ngài bớt giận, xin bớt giận…” Hình ma ma vội đi lên khuyên nhủ: “Chớ tức hại thân a!”
“Đều tại chủ ý rách của bà!” Thích thị đem một tràng oán giận trút xuống: “Ban đầu bà khuyên ta đón thằng con hoang kia về, bây giờ thì sao, bà nhìn xem thằng con hoang kia đối với ta thế nào đấy… lần này ta phải ăn nói ra sao với Vĩnh Trinh công chúa đây!”
“Đúng, đúng, là tại lão nô sai, đều tại lão nô sai, ban đầu đón thằng con hoang kia về là vì giúp phu nhân một phen, nào ngờ thằng oắt kia trời sanh là con sói mắt trắng phản cốt, khó thuần…” Hình ma ma vội vàng nói: “Phu nhân, lão nô cũng đã nhìn ra, thằng oắt kia bụng dạ xấu xa, về sau ta đừng phí công trên người nó nữa, mặc xác nó ưng chết ở đâu thì chết. Về phần ngài nói Vĩnh Trinh công chúa bên kia, hai nhà chúng ta chẳng qua là lộ chút ý tứ mặt ngoài, lại chưa nói rõ ràng, công chúa cũng sẽ không trách tội đâu.”
Thích thị nghe vậy song vẫn tức giận khó tiêu: “Bà nói ấy mà dễ nhỉ, Vĩnh Trinh công chúa vốn kiêng kỵ người khác nhìn ra con gái của thị bệnh, chúng ta hồi lại chuyện này, công chúa sao có thể không cảm giác được, nhất định sẽ trách tội!”
“Nhưng phu nhân cũng nghe thằng nhóc kia vừa nói gì rồi…” Hình ma ma vẻ mặt sầu khổ nói: “Hắn là đứa cóc sợ ai, nếu ép hắn thành thân, chưa biết chừng thật sự trực tiếp tìm đến phủ công chúa quậy một trận, đến lúc đó chẳng phải là càng không dễ thu thập sao.”
Mặt Thích thị biến sắc liên hồi, cuối cùng vỗ mạnh bàn: “Lúc trước đúng là không nên đón nó về mà!”
“Phu nhân việc đã đến nước này, nhiều lời vô dụng, chúng ta vẫn nên nghĩ xem về sau nên đi đường nào!” Hình ma ma chẹp miệng, tiếp tục nói: “Chỗ Vĩnh Trinh công chúa cứ để đấy đã, chúng ta trước không gấp, trước mắt điều khẩn yếu nhất là chuyện tước vị của hầu phủ chúng ta, thiếu gia Hoằng Bác của đại phòng bên kia gần đây đi lại với Nhị vương gia quá gần, bên kia đã ra tiếng gió, nói Nhị vương gia sẽ giúp hắn đạt được tước vị hầu phủ. Phu nhân, chúng ta không thể ngồi chờ chết, phải nghĩ biện pháp đối phó a!”
“Bọn họ nằm mơ!” Thích thị hừ lạnh một tiếng: “Yến Hoằng Bác hắn muốn thừa kế tước vị, thế tất phải đến làm con thừa tự dưới tên ta, trở thành con nối dõi mới được, chẳng lẽ bà cho là ta sẽ cần cái đứa con trai còn già hơn ta sao?”
“Phu nhân của ta à, nói thì nói thế, nhưng chuyện này nếu hoàng gia chen vào một chân thì khác rồi, chuyện muôn vàn khó khăn đối với chúng ta mà nói, đến chỗ Hoàng thượng, cũng chẳng qua chỉ là chuyện mồm mép thôi. Nhị vương gia và Hoàng thượng ấy mà là cha con ruột rà, nếu hắn thật sự nguyện ý ra mặt thay Yến Hoằng Bác, biết đâu chuyện này lại thật sự thành!”
Đừng thấy Thích thị ngoài miệng cứng rắn, trong lòng kỳ thật cũng không chắc. Từ sau khi cha thị tạ thế năm trước, trong nhà liền không còn người làm quan trong triều nữa, ngược lại lúc nào cũng muốn “Hầu phu nhân” thị đây chống đỡ mặt ngoài. Cho nên ở trước mặt Yến lão phu nhân thị mới phá lệ không có sức mạnh, trượng phu đã mất, nhà mẹ đẻ lại không đắc lực, ngoài có cái danh phận ra, tài nguyên Thích thị có thể vận dụng trong tay cơ hồ ít đến thấy thương.
“Bà lại có biện pháp gì?”
“Phu nhân, nếu ranh con kia không kham được trọng dụng, vậy sao ta không đổi lại một tên nghe lời hơn, càng hợp ý hơn?”
Thích thị cũng là người tinh tường, nghe lời này lập tức biết ý tứ trong đó, cả kinh nói: “Ý bà chỉ là Hoàng Xuân nhà Nhị tẩu!”
Ba huynh đệ Yến gia, ngoài Vĩnh Bình hầu Yến Hoằng Chân ra, bên trên còn có hai vị huynh trưởng, một là đại lão gia Yến Nguy Nhiên tuổi gần năm mươi, một là Nhị lão gia Yến Thành Nhiên. Mà Yến Thành Nhiên có hơi khác người bình thường một chút, y bẩm sinh bị câm, nhưng tính tình lại rất trung hậu thành thật. Vợ y – Chu thị là con dâu nuôi từ bé của Yến gia, hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm tốt vô cùng, bọn họ thành thân đến nay chỉ được mỗi mụn con gái tên Yến Như Chân, cũng đã sớm gả ra ngoài. Tuy nhiên, có câu tục ngữ “Trai già nhả châu” ai có thể ngờ Chu thị luống tuổi đã qua cái thời son lại mang thai, hơn nữa mấy tháng trước lại sinh được con trai, đứa bé vừa sinh ra không bao lâu kia, tên là Yến Hoằng Xuân.
“Điều đó không có khả năng!” Thích thị do do dự dự nói: “Nhị tẩu vất vả lắm mới ngóng được con trai, thị coi như bảo bối, sao có thể nhường cho chúng ta được.”
“Phu nhân, sự do người làm* (vấn đề do mình làm ra) a.” Hình ma ma nói: “Ngài nói với thị, chỉ cần Xuân ca nhi đến làm con thừa tự dưới danh nghĩa ngài, rồi cam đoan sau này hắn sẽ được thừa kế tước vị, lúc bình thường cũng có thể cho thị thường xuyên đến thăm Xuân ca nhi, Chu thị kia nhất định sẽ động tâm thôi.”
“Cái này…” mặt Thích thị lộ vẻ do dự.
“Phu nhân, ngài thử nghĩ cho Lan tỷ nhi mà xem, tiểu thư năm nay đã mười ba, thêm hai năm cũng nên tìm nhà chồng xuất giá rồi, nếu bây giờ để đại phòng bên kia đắc thủ vậy đồ cưới của tiểu thư chúng ta…” Bây giờ cả phủ Vĩnh Bình Hầu người chân chính nắm quyền là Yến lão phu nhân, bà vốn thiên vị đại phòng bên kia, nếu Yến Hoằng Bác thừa kế tước vị, vậy tiểu thư có thể được cái gì?”
“Bà nói không sai!” Thích thị cắn cắn môi rồi nói: “Chúng ta tuyệt không thể ngồi chờ chết.”
Tuy nhiên, hai chủ tớ này không biết rằng, con sói mắt trắng Yến Hoằng Chân vừa ở đây quậy một trận, lúc này lại nghênh ngang đi về phía kẻ địch của thị.
“Ô, đây chẳng phải Hoằng Chân điệt nhi (cháu) đấy sao?” thê tử của Yến Nguy Nhiên – Vu thị nhướn lông mày đến là cao, âm dương quái khí hỏi vặn lại: “Đây là ngọn gió nào thổi tới a, rinh nổi vị đại phật này tới đây.”
“Thím cứ nói đùa.” Yến Hoằng Chân tự ngồi lên ghế bành, hai chân tréo nguẩy, cà rởn nói: “Cháu là tới tìm thím bàn chuyện làm ăn.”
“Làm ăn” Vu thị cười phì một tiếng: “Ngươi thì có cái gì tốt để bán, hay là vừa gây họa gì ở ngoài, chạy về để chúng ta lau phân cho ngươi a!”
Yến Hoằng Chân nghe những lời đầy châm chọc này cũng không để bụng, ngược lại nhún vai, ra chiều định rời đi: “Tiểu chất (cháu) vốn định giúp Hoằng Bác đại ca có được tước vị của phủ Vĩnh Bình Hầu, không ngờ thím lại không cảm kích, quên đi, vậy cháu xin cáo từ!”
“Gượm đã! Ngươi nói cái gì?” Vu thị kinh hô một tiếng, xoạt một cái đứng lên: “Ngươi vừa nói cái gì?”
“Thím không đuổi ta đi nữa à?” Yến Hoằng Chân cười như không cười hỏi.
“Ôi chao, cháu ngoan, thím nào có ý này, Oanh Nhi Yến Nhi, còn không mau dâng trà cho Hoằng Chân thiếu gia!”
Thản nhiên uống xong nửa chung trà, trong ánh mắt bức thiết của Vu thị, Yến Hoằng Chân chậm rãi nói ra.
Vu thị nghe xong sắc mặt lại đại biến, cả giận: “Ngươi muốn năm mươi vạn lượng bạc, nằm mơ giữa ban ngày!”
“Cháu lại cảm thấy rất có lời a! Thím thử nghĩ mà xem, chỉ cần năm mươi vạn lượng, thím có thể để con trai thím trở thành Vĩnh Bình Hầu gia danh chánh ngôn thuận. Ngẫm mà xem Thích thị trước kia chẳng phải luôn khinh thường thím xuất thân thương gia sao? Lẽ nào thím không muốn báo thù thị, chờ lão phu nhân chết rồi, cái ngày Hoằng Bác đại ca ngồi vững hầu vị rồi, Thích thị còn không phải tùy thím muốn xoa nắn thế nào thì xoa, muốn xử ra sao thì xử sao?”
Lời Yến Hoằng Chân nói hệt như lời thì thầm của ma quỷ, khiến trước mắt Vu thị gần như cũng xuất hiện hình ảnh: con trai thị trở thành Vĩnh Bình Hầu gia, thị trở thành Thái phu nhân của phủ Vĩnh Bình Hầu, con tiện nhân Thích thị kia ở trước mặt thị khoanh tay cúi đầu, mặc thị đánh chửi, Vu thị thống khoái gần như cười lớn.
“Nhưng ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi?” Vu thị đè nén hưng phấn trong lòng, nghiêng mắt liếc nhìn Yến Hoằng Chân.
“Nói ra, trong phủ người chân chính có thể tạo thành uy hiếp với Hoàng Bác đại ca cũng chỉ có cháu chứ nhỉ…” Yến Hoằng Chân giang hai tay: “Chỉ cần thím đáp ứng điều kiện của cháu, cháu liền cam đoan không giành với Hoằng Bác đại ca, không còn chướng ngại vật lớn nhất này, tước vị dĩ nhiên sẽ là của con trai thím rồi.”
Mắt thấy vẻ dao động trên mặt Vu thị càng đậm, Yến Hoằng Chân tăng thêm một con số nặng hơn: “Cháu có thể viết một tờ giấy đảm bảo cho thím, cam kết không giành giựt tước vị của phủ Vĩnh Bình Hầu.”
“Ngươi để ta nghĩ chút đã, để ta suy nghĩ…”
“Thím à, cơ hội không thể để vuột, vuột rồi không tới nữa đâu a, đừng quên qua năm nay cháu mười sáu rồi đó nha!”
“Nhưng mà năm mươi vạn lượng cũng quá nhiều.” Vu thị mặt đầy đấu tranh nói.
Yến Hoằng Chân cũng chẳng đáp lời nữa, chỉ bắt đầu nhàn nhã uống hết nước trà còn thừa trong chén.
“Hai, hai mươi vạn lượng…”
Yến Hoằng Chân cười xùy một tiếng, đứng dậy toan đi.
“Gượm đã, gượm đã nào, được rồi! Ta đồng ý năm mươi vạn thì năm mươi vạn vậy. Nhưng trước hết ngươi phải viết giấy cam đoan, hứa sẽ không đoạt tước vị này với Hoằng Bác.”
“Mang bút đến đây…” Yến Hoằng Chân cười hì hì nói. Ánh mắt nhìn Vu thị như thể thấy một con lợn nái đợi làm thịt.
Buổi tối ba ngày sau, lúc Tô Tuệ Nương mở tay nải mà Yến Hoằng Chân vác đến, bị thứ bên trong chiếu cho mém lóa mắt.
Một xấp ngân phiếu dày cui, khế đất hai tiệm son phấn, vài cái hòm nhỏ ních đầy bạc trắng, một hộp trân châu lớn chừng nắm tay, đủ loại trang sức đá quý, cứ thế bày lộn xộn chung một chỗ, khiến những thứ giá trị liên thành này thoạt nhìn như thể bắp cải bày bán ngoài chợ.
“Đệ trộm của nhà ai thế?” Tô Tuệ Nương trợn mắt há hốc mồm mà hỏi.
Yến Hoằng Chân: “…” uất ức, nghĩ thầm, đệ là hạng người như vậy sao?