Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

Chương 803: Đế Mất Châu Vong! Hả? Vỡ Rồi Á?

- Đáng chết, rốt cuộc là ai phát hiện ra mảnh vỡ Thiên Đình thế chứ? Rõ ràng ta đã dùng đủ mọi cách để che giấu rồi mà, sao còn có người xông vào đây được thế này.

Lư Sơn Lộ trưởng lão nói với giọng buồn bực.

Hắn tự nhận trong tổ địa Vô Cực Ma Tông này, không ai có thể nhìn thấu các thủ đoạn che giấu của hắn! Cho dù có huyền thánh bát phẩm đi ngang qua tổ địa, nếu không dò xét cẩn thận thì cũng đừng hòng phát hiện ra nơi này.

Vậy thì rốt cuộc là kẻ xâm nhập kia giẫm phải vận may quái gì mà lại có thể đi vào mảnh vỡ Thiên Đình chứ?

- Bất kể thế nào đi chăng nữa, mảnh vỡ Thiên Đình này là chứng đạo chi địa của ta. Hy vọng tấn thăng lên huyền thánh bát phẩm của ta cũng nằm ở đây. Ta tuyệt đối sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào cản đường.

Lư Sơn Lộ Ma Tôn cắn răng nói.

Vừa rồi hắn ta kích hoạt một sát kiếp kiếm trận trong sơn cốc, chém nát con rối kia rồi ném nó ra khỏi sơn cốc là để thông qua liên hệ giữa con rối và chủ nhân của nó, khiến chủ nhân của con rối này cũng nếm thử nỗi đau bị phân thây.

Thù ngăn cản người khác thành đạo còn lớn hơn giết cả nhà người ta! Kẻ nào cản đường của ta, ta sẽ giết chết kẻ đó!

Lư Sơn Lộ Ma Tôn hít thở sâu, điều chỉnh trạng thái của mình đến mức tốt nhất.

Đồng thời hắn kích hoạt các sát trận và trận pháp bổ trợ trong sơn cốc.

Tại cái sơn cốc mà hắn đã tốn hơn nửa gia tài để xây dựng này, hắn có thể phát huy sức chiến đấu lớn gấp mấy lần. Một mình hắn cũng có thể địch lại ba tôn giả thất phẩm.

Đến đây đi!

Ta muốn xé nát các ngươi trong sơn cốc này!

*************

Bên bờ Dao Trì khô cạn.

Tống Thư Hàng nhìn chằm chằm vào nữ thị vệ mặc áo giáp màu bạc.

Sau hồi lâu, lần đầu tiên nữ thị vệ mặc giáp bạc đó lên tiếng trả lời Tống Thư Hàng:

- Thiên Đình chưa diệt vong.

- Hả?

Tống Thư Hàng nhìn cô ta với ánh mắt hiếu kỳ.

- Thiên Đình chưa diệt vong.

Nữ thủ vệ giáp bạc đó nghiêm túc nói lại lần nữa:

- Rồi sẽ có một ngày Đế quay trở lại, ngưng tụ lại Thiên Đình đang phân tán khắp nơi. Đến lúc đó Đế sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, vượt trên tất cả!

Sau khi mở miệng nói chuyện lần nữa, nữ thị vệ mặc áo giáp bạc thay đổi hình tượng im lặng là vàng lúc trước thành trạng thái biết gì nói nấy, nói là nói hết, trả lời rất phối hợp.

Tống Thư Hàng tò mò hỏi:

- Tức là Thiên Đế vẫn còn sống à?

Thiên Đình đã vỡ vụn thế này rồi, người chống đỡ Thiên Đình thế mà vẫn còn sống sao?

- Tất nhiên vẫn còn sống rồi, ngài ấy vẫn luôn còn sống.

Nữ thủ vệ giáp bạc nói bằng giọng điệu nghiêm túc, trong lúc nói chuyện, hai bàn tay của cô ta khép lại, tạo ra một quả cầu ánh sáng.

Trong quả cầu ánh sáng này có rất nhiều phù văn kỳ quái lóe lên, tản ra sinh cơ nồng đậm. Mà trung tâm của phù văn là một hạt châu tinh xảo.

- Nhìn thấy chưa, trong Đế châu hàm chứa sự sinh cơ vô cùng to lớn, Đế châu là đại diện của Đế, Đế còn châu còn, đế mất châu vong. Sinh cơ mãnh liệt như thế có nghĩa rằng Đế vẫn còn sống, ngài ấy vẫn còn sống rất khỏe mạnh! Hơn nữa, chẳng bao lâu nữa Đế sẽ trở lại!


Nữ thủ vệ còn giương Đế châu về phía Tống Thư Hàng.

Nghe tới đây, Tống Thư Hàng có hơi nghi ngờ thân phận của cô ta… Tại sao trên người một thị vệ canh giữ Dao Trì lại có một vật như thế?

Chẳng lẽ đây là thứ mà chủ nhân của Dao Trì giao cho cô ta bảo quản ư?

Sinh cơ mãnh liệt trong hạt châu có tên Đế châu này không phải là giả. Tống Thư Hàng so sánh sinh cơ trong cơ thể mình và sinh cơ trong viên Đế châu đó với nhau, chênh lệch giữa hai bên giống như mặt trời và đom đóm vậy.

Đế còn châu còn, đế mất châu vong, cộng thêm sinh cơ mãnh liệt thế này… nếu như lời của nữ thị vệ này là thật thì Thiên Đế thực sự vẫn còn sống, hơn nữa còn sống rất khỏe mạnh sao?

- Chẳng lẽ, Thiên Đế thực sự sẽ trở về, xây dựng lại Thiên Đình ư?

Tống Thư Hàng lẩm bẩm.

Hơn nữa, sau khi trở lại Thiên Đế còn mạnh hơn thế? Vượt qua tất cả sao?

Thiên Đế vốn là người mạnh nhất trong trường sinh giả, nếu xét theo niên đại thì hắn và Thánh Nhân Nho gia không chênh lệch là bao… Có lẽ hắn là trường sinh giả sống ở niên đại sau Thánh Nhân Nho gia một chút.

Sau khi xây xong Thiên Đình, chắc hẳn hắn và Thánh Nhân trâu bò của Nho gia đều là cường giả cùng một đẳng cấp, nếu như hắn mạnh hơn… không phải là sẽ thành Thiên Dạo mới đấy chứ?

- Đương nhiên, Đế sẽ trở về, xây dựng lại Thiên Đình. Thần thú bộ đại sư… đây cũng chính là lí do ngươi xông vào cấm địa Dao Trì mà ta còn để cho ngươi sống sót. Giữ lại thân thể hữu dụng của ngươi, về sau Đế quay lại rồi thì cống hiến sức lực cho việc xây dựng lại Thiên Đình, ngươi hãy dâng cơ thể hữu dụng của mình lên đi!

Nữ thị vệ áo giáp bạc nghiêm túc nói.

Tống Thư Hàng cười gượng, hắn không phải là đệ tử của Thần Thú bộ thật sự, hắn không có hứng thú với mấy chuyện kiểu cống hiến sức lực cho Thiên Đế này đâu.

Hình như nữ thị vệ giáp bạc nhìn ra suy nghĩ của Tống Thư Hàng, cô ta hừ lạnh một tiếng, hai tay cô ta khép lại, chuẩn bị thu Đế châu quý giá về.

Nhưng đúng vào lúc này, chuyện bất thường đã xảy ra… sinh cơ trong Đế châu đột nhiên biến mất với số lượng lớn.

Sinh cơ điên cuồng tiêu tan!

Chỉ trong thời gian một cái chớp mắt thôi mà sinh cơ trong Đế châu đã biến mất hơn phân nửa.

Nữ thị vệ áo giáp bạc sợ ngây người, tất cả những thị vệ khác sau lưng cô ta cũng ngẩn ra.

Hai tay nữ thị vệ áo giáp bạc nâng Đế châu, không biết làm sao, chỉ có thể trơ mắt nhìn sinh cơ trong Đế châu biến hóa dữ dội.

- Tại sao lại như vậy, sao có thể thế chứ.

Nữ thị vệ không ngừng lẩm bẩm.

Đế châu đại diện cho Thiên Đế, phần lớn sinh cơ trên Đế châu đột nhiên biến mất, vậy cũng có nghĩa là sinh cơ của Thiên Đế cũng đã tiêu tan rất nhiều.

Rõ ràng một khắc trước, sinh cơ còn dào dạt như thế, tại sao đột nhiên lại trở nên thế này?

Chẳng lẽ… có người đã tìm thấy Thiên Đế, hơn nữa trong thời gian ngắn đánh hắn trọng thương, thậm chí là đánh chết hắn sao?

- Không thể nào, không thể nào! Không thể nào không thể nào không thể nào!

Nữ thị vệ giáp bạc kêu lên đầy điên cuồng.

Trong tiếng kêu gào không ngừng của cô ta, sinh cơ trong Đế châu cuối cùng cũng biến mất hết.

Đế châu biến thành một viên trân châu bình thường, tối thui không còn ánh sáng.

Sau đó.

Tách tách


~~Đế châu vỡ nát rồi.

Vỡ nát hoàn toàn, nát thành bụi luôn.

Đế còn châu còn, Đế mất châu vong. Đế châu đã vỡ thành vụn phấn rồi, vậy chẳng phải có nghĩa là Thiên Đế đã chết rồi sao?

- A a a a a!

Nữ thị vệ áo giáp bạc gào lên điên cuồng, trong tiếng kêu gào của cô ta tràn đầy bi thương, tuyệt vọng và cả thống khổ.

Không chỉ có cô ta, tất cả các nữ thị vệ sau lưng cô ta cũng kêu gào theo, bọn họ ôm lấy đầu của mình, quỳ rạp xuống Dao Trì cạn khô, thậm chí có người còn lăn lộn bên trong Dao Trì.

Từ trước tới nay, viên Đế châu này là động lực cho tất cả các thị vệ canh giữ Dao Trì này tiếp tục kiên trì, thậm chí nó còn trở thành tín ngưỡng của họ.

Bọn họ tin tưởng rằng rồi sẽ có một ngày, chủ nhân của Đế châu Thiên Đế sẽ quay trở lại. Đến ngày đó, Thiên Đế sẽ tập trung toàn bộ những mảnh vỡ Thiên Đình đang tứ tán khắp nơi lại, tạo nên một Thiên Đình mới cường đại hơn!

Nhưng không ngờ, sinh cơ trong Đế châu lại đột nhiên biến mất hoàn toàn, Đế châu cũng vỡ rồi… Thiên Đế cứ thế chết đi.

Không có chút chuẩn bị nào.

- Tại sao lại như vậy… tại sao lại thế chứ…

Nữ thị vệ áo giáp bạc nói bằng giọng đầy đau khổ, cô ta cuộn người lại, hoàn toàn tuyệt vọng.

Tống Thư Hàng: …

Không hay rồi!

Nếu như trong tình huống bình thường, Đế châu vỡ rồi thì thôi, chẳng liên quan gì tới hắn cả.

Nhưng vừa rồi, nữ thị vệ giáp bạc cẩn thận từng li từng tí móc Đế châu ra cho hắn xem một lần, sau đó cái của nợ này lập tức vỡ thành tro bụi.

Nếu thế thì sau khi nữ thị vệ áo giáp bạc này phát điên xong, có khi nào sẽ trút hết toàn bộ mấy cảm xúc tiêu cực như oán hận, không cam lòng… lên một kẻ qua đường vô tội như hắn không?

Hắn có nên cân nhắc tới việc chạy trốn không nhỉ?

Nếu như phải chạy trốn, hắn có thể kích hoạt phi kiếm dùng một lần của Bạch Tôn Giả. Đám nữ thị vệ này chắc chắn không thể nào đuổi kịp hắn.

Nói đi cũng phải nói lại, có chuyện gì xảy ra với Thiên Đế thế? Đột nhiên nói chết là chết ngay à? Chẳng lẽ hắn là làm từ bùn chắc?

Với sự tồn tại cường đại như Thiên Đế, cho dù bị mấy cường giả cùng đẳng cấp vây đánh thì cũng phải đánh nhau mất vài năm chứ? Chắc chắn sinh cơ không thể biến mất hoàn toàn chỉ trong thời gian vài hơi thở như thế được.

Trong lúc hắn đang trầm tư thì nữ thị vệ áo giáp bạc bên dưới đã ngừng kêu gào.

Cô ta ngẩng đầu lên, từ từ đứng dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tống Thư Hàng. Cô ta đội mũ giáp che kín cả đầu nhưng từ trong mũ giáp có hai luồng ánh sáng đỏ sáng lên. Hơn nữa, cơ thể của cô ta lại bắt đầu run rẩy.

Đây chính là khúc nhạc dạo trước khi bùng nổ này.

Nữ tiền bối tóc xanh đó nói không sai, mấy hôm nay ấn đường của hắn tối đen một cách đáng sợ, quả nhiên… hắn nên trốn trong nhà đừng ra ngoài, yên ổn làm một anh chàng đẹp trai là được. Nếu nhàm chán thì kết kén nằm lì ra đấy cũng hay mà!

Hắn quyết rồi, lần này sau khi hắn với Bạch Tôn Giả bình an trở về thì sẽ lập tức kết kén, không ra ngoài nữa. Ít nhất cũng phải đợi đến khi ấn đường hết đen rồi tính sau.

- Bình tĩnh, bình tĩnh một chút! Ngàn vạn lần đừng giận lây sang người vô tội.

Tống Thư Hàng lấy phi kiếm dùng một lần ra rồi lên tiếng khuyên nhủ:

- Đế châu trong tay cô vỡ rồi… nhưng không có nghĩa là Thiên Đế nhất định gặp chuyện gì mà. Đế còn châu còn, Đế mất châu vong. Nhưng không phải là châu mất Đế vong mà! Cô bĩnh tĩnh suy nghĩ một chút, sinh cơ trong Đế châu này có phải biến mất quá đỗi quái dị đúng không? Tốc độ biến mất quá nhanh như thế không khoa học, cũng không thực tế. Một nhân vật cường đại như Thiên Đế, sao có thể đột nhiên chết đi trong thời gian ngắn như thế được? Vì thế nói không chừng viên Đế châu trong tay cô quá hạn sử dụng rồi nên mới vỡ nát đấy chứ chẳng liên quan gì tới Thiên Đế cả đâu!

Tống Thư Hàng phát hiện lúc mình gặp nguy hiểm mà còn động não nghĩ ra được cách giải thích hợp lý thế chứ.

Hắn tiếp tục khuyên nhủ:

- Vạn vật trong trời đất đều có cực hạn của mình. Cho dù là binh khí của kiếp tiên cửu phẩm, trải qua thời gian ngàn vạn năm mà không bảo dưỡng cũng sẽ hỏng. Viên Đế châu này của cô cũng không phải là pháp bảo cường đại gì, vỡ nát là chuyện rất bình thường, đúng không nào?

Có lẽ, lời nói của Tống Thư Hàng thật sự có tác dụng an ủi.

Nữ thị vệ áo giáp bạc cũng bình tĩnh lại, cơ thể cũng không run rẩy nữa.

- Ngươi nói… cũng có lý. Cảm ơn.

Nữ thị vệ nói bằng giọng nhẹ nhàng.

Đúng thế, Thiên Đế cường đại như vậy, năm đó Thiên Đình vỡ vụn mà Đế còn có thể sống được. Sao hắn có thể dễ dàng chết đi trong một thời gian ngắn như thế được chứ? Điều này không thực tế!

Hơn nữa, châu vỡ chưa chắc Đế đã chết. Nói không chừng, Đế châu thực sự đã hết hạn sử dụng nên nó mới vỡ.

- Đừng khách sáo.

Tống Thư Hàng thầm thở phào nhẹ nhõm.