Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

Chương 802: Các Ngươi Biết Đại Minh Đã Diệt Vong Chưa?

Bạch Tôn Giả và Tô Thị A Thập Lục chia nhau ra đi tìm hạch tâm của thực tại ảo. Lúc tách ra, Bạch Tôn Giả cho Tống Thư Hàng và Tô Thị A Thập Lục một tấm phù bảo thiên lý truyền âm để tiện liên lạc. Điện thoại không dùng được ở trong không gian có thể là mảnh vỡ của Thiên Đình viễn cổ này.

Ngoài ra, Tống Thư Hàng và Tô Thị A Thập Lục còn mang theo phi kiếm dùng một lần bên người, một khi gặp phải nguy hiểm họ có thể kích hoạt nó để phòng thân hoặc bỏ chạy.

Bạch Tôn Giả ở gần ngay đó, an toàn của họ đã được bảo đảm.

Sau khi Bạch Tôn Giả và Tô Thị A Thập Lục rời đi, Tống Thư Hàng vẫn ở lại bên cạnh cái hồ cạn nọ. Hắn móc một con rối thế thân trinh sát từ trong túi thu nhỏ một tấc ra.

Lúc đó hắn nhờ Bắc Hà Tán Nhân sửa lại con rối này vốn là định để nó gánh nạn thay hắn, lên diễn cảnh Cao Thăng sư huynh hành hạ Lăng Dạ với Bạch Tôn Giả. Nhưng sau đó không biết tại sao… Trong lúc mơ mơ màng màng, người lên diễn với Bạch Tôn Giả lại là bản thân hắn, còn con rối thế thân trinh sát lại ở dưới đài, làm một mỹ nam tử an tĩnh.

Bây giờ nghĩ lại, Tống Thư Hàng cảm thấy lúc ấy chắc mình bị trúng tà rồi.

Sau khi móc con rối thế thân trinh sát ra, Tống Thư Hàng kết thành một pháp ấn, đồng thời rót chân khí vào bên trong con rối. Chỉ trong chớp mắt, con rối này đã biến thành hình dạng của Tống Thư Hàng.

Tống Thư Hàng gật đầu đầy hài lòng, hắn khống chế con rối thế thân trinh sát, để nó thay hắn đi trinh sát thế giới thực tế ảo này.

Mà bản thân hắn thì ở lại bên bờ Dao Trì cạn khô.

Ở trước mặt, mấy nữ thị vệ canh giữ Dao Trì toàn thân mặc khôi giáp nhìn chằm chằm vào hắn, không hề động đậy.

Nói ra thì… lúc mới đầu, Bạch Tôn Giả còn muốn bắt một nữ thị vệ trông giữ Dao Trì về để nghiên cứu.

Nhưng sau đó, Bạch Tôn Giả thay đổi ý định, hắn muốn chuyển cả mảnh vỡ Thiên Đình viễn cổ này đi luôn. Vì để tránh phiền phức, Bạch Tôn Giả tạm thời bỏ qua cho mấy thị vệ canh giữ Dao Trì này. Nếu phá hủy bọn họ thì rất có khả năng sẽ khiến cho thực tế ảo kích hoạt cơ chế tự phòng ngự, dẫn tới những phiền phức không cần thiết.

Những nữ thị vệ Dao Trì này coi như tránh được một kiếp. Bạch Tôn Giả rất ít khi bỏ qua những thứ mà mình thấy hứng thú.



Tống Thư Hàng và mấy nữ thị vệ canh giữ Dao Trì tiếp tục nhìn nhau.

Tống Thư Hàng hỏi lại lần nữa:

- Xin hỏi, nơi đây là Thiên Đình viễn cổ à?

Nữ thủ vệ Dao Trì im lặng.

Tống Thư Hàng lại hỏi:

- Chủ nhân của Dao Trì có còn sống không thế? Không biết chủ nhân của Dao Trì có phải là Tây Vương Mẫu trong truyền thuyết không?

Các nữ thị vệ Dao Trì tiếp tục im lặng giống như những bức tượng.

Tống Thư Hàng:

- Các ngươi vẫn luôn sống ở đây từ thời Thiên Đình viễn cổ sao?

Các nữ thị vệ canh giữ Dao Trì kia vẫn không có phản ứng gì.

Bất luận Tống Thư Hàng hỏi gì, nói gì, bọn họ cũng không hề có bất cứ phản ứng nào.

Nhưng mà… chỉ cần Tống Thư Hàng hơi nhấc chân bước lên trước, thì nữ thị vệ thân mặc áo giáp màu bạc sẽ chỉ trường kiếm trong tay về phía Tống Thư Hàng, bày ra tư thế xuất kiếm.

Sau đó, khi Tống Thư Hàng thu chân của mình lại, nữ thị vệ áo giáp màu bạc này sẽ trở lại tư thế phòng thủ.

Tống Thư Hàng thử đi thử lại mấy lần, nữ thủ vệ Dao Trì này đều phản ứng như thế. Hắn nhấc chân lên, bọn họ xuất kiếm, hắn thu chân lại, bọn họ lại về phòng thủ.

- Ôi giống như NPC trong trò chơi ấy nhỉ. Mấy nữ thủ vệ này… có trí thông minh không? Hay là, bọn họ thật sự biến thành thứ tương tự như NPC đây?

Nhưng lúc ban đầu, chẳng phải bọn họ đã nhận ra thân phận Thần Thú bộ đại sư của hắn sao? Chẳng lẽ lúc trước bọn họ nhận ra hắn chỉ là kiểu như động tác chỉ lệnh cố định của NPC trong trò chơi thôi?

Tống Thư Hàng cúi đầu nhìn xuống găng tay tình yêu của Mộc Ngưu kiếm khách trong tay mình, hay là dùng giám định thuật với mấy nữ thị vệ Dao Trì này nhỉ?

Tuy rằng đối phương là người ở niên đại xa xưa nhưng càng ngày Tống Thư Hàng càng hiểu sâu hơn về Bí Pháp Giám Định, hắn chắc rằng cho dù mình giám định những nữ thị vệ này thì cái giá phải trả cũng nằm trong phạm vi cơ thể có thể chịu đựng được.

Nhưng nếu muốn chủ động sử dụng Bí Pháp Giám Định thì hắn phải tới gần những nữ thị vệ kia mới được.


Nhưng nếu như hắn đến gần thì họ sẽ tấn công hắn.

- Không biết bắt đầu từ đâu bây giờ.

Tống Thư Hàng nói nhỏ.

Sau khi suy nghĩ, hắn đứng dậy đi xung quanh Dao Trì, thử xem có cách nào khác để vào được Dao Trì không.

Lúc hắn chuẩn bị đi thì nữ thủ vệ mặc áo giáp màu bạc và những nữ thủ vệ khác đồng thời cử động. Họ bước ra từ trong bùn, nhìn chằm chằm vào Tống Thư Hàng.

Tống Thư Hàng đi tới chỗ nào họ liền đi theo tới chỗ đó.



Tống Thư Hàng đi dọc theo bờ hồ, hắn cứ đi cứ đi, đột nhiên… liên hệ của hắn và con rối trinh sát bị cắt đứt!

Lúc trước, con rối thế thân luôn trinh sát ở khu vực gần đó. Sau đó nó phát hiện ra một sơn cốc liền đi vào trong đó.

Lúc vừa đi vào, liên hệ giữa Tống Thư Hàng và con rối đã bị gián đoạn rồi.

Sơn cốc đó có vấn đề, Tống Thư Hàng lập tức móc phù bảo thiên lý truyền âm ra, liên lạc với Bạch Tôn Giả và Tô Thị A Thập Lục.

Đúng vào lúc Tống Thư Hàng vừa kích hoạt phù bảo thiên lý truyền âm thì đột nhiên hắn lại kết nối được với con rối trinh sát.

Bởi vì con rối trinh sát bị ném ra ngoài sơn cốc. Mà lúc này nó đã bị chém thành năm đoạn, thảm không nỡ nhìn!

Con rối trinh sát này là một pháp khí khá rẻ tiền, nó có một cái tật là sẽ chia sẻ hết những gì nó trải qua với chủ nhân của mình, tất cả những gì nó nhìn thấy, nó nghe thấy, nó cảm ứng được… và cả sự đau đớn.

- Á!!!!!!

Tống Thư Hàng kêu lên thảm thiết.

Cơ thể của hắn phải trải qua nỗi đau bị chém thành năm đoạn của con rối, đây không phải là nỗi đau mà con người có thể chịu được.

Nỗi đau phân thây này đến quá bất ngờ, trong cơn đau đớn, chân của Tống Thư Hàng trượt một cái, hắn ngã xuống dưới đất. Sau khi lăn vài vòng… hắn lăn vào trong phạm vi Dao Trì.

Tèo rồi!

Khóe mắt Tống Thư Hàng liếc sang đám nữ thị vệ canh giữ Dao Trì kia.

Quả nhiên, lúc hắn lăn vào trong Dao Trì khô cạn thì các nữ thị vệ thoắt cái đã cùng nhào lên tấn công hắn.

Nữ thị vệ mặc áo giáp bạc kia là nhanh nhất, lúc tấn công, cơ thể của cô phát ra ánh sáng màu trắng chói mắt. Ngay sau đó, có một ngọn lửa màu trắng bốc lên từ cơ thể của cô ta, cô ta đột nhiên xuất hiện bên cạnh Tống Thư Hàng giống như dùng thuấn di vậy.

Kiếm quang đâm ngang bổ dọc, chỉ trong nháy mắt đã có hơn trăm đạo kiếm quang chém về phía Tống Thư Hàng.

Đúng vào lúc này… cơ thể Tống Thư Hàng lóe sáng, có một cái hộ tráo trong suốt bao lấy hắn, đây chính là khiên bảo vệ cường lực mà các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 đã dùng khi quay cảnh giả chết.

Tống Thư Hàng có tổng cộng hai chiếc, đó là quà gặp mặt mà Lệ Chi Tiên Tử tặng cho hắn. Bây giờ cả hai chiếc đều dùng cả rồi.

Keng keng keng keng keng keng!

Kiếm của nữ thị vệ mặc áo giáp bạc không ngừng chém vào hộ tráo. Tia lửa bắn ra bốn phía, nhưng không thể phá vỡ được hộ tráo này.

Trong hộ tráo, Tống Thư Hàng thầm thở phào nhẹ nhõm:

- Cảm ơn cô nhé Thông Nương. Cô lại cứu mạng ta thêm một lần nữa.

Trong thời khắc mấu chốt, Thông Nương đã kịp thời kích hoạt phù bảo, bảo vệ Tống Thư Hàng.

- Gần đây ngươi đen đủi thật đấy.

Thông Nương nói bằng giọng điệu chế giễu.

- Ta biết… gần đây ấn đường của ta đen.


Tống Thư Hàng cắn chặt răng, cố chịu đựng cơn đau, cơ thể của hắn cử động, ngăn đà lăn tròn lại, hắn nhanh chóng bò lên trên bờ Dao Trì.

Keng keng keng keng keng ~~

Sau lưng hắn, kiếm của mấy nữ thị vệ kia vẫn không ngừng chém vào hộ tráo của hắn.

Hộ tráo cường lực dùng để giả chết cũng bắt đầu nứt vỡ.

Lực tấn công của những nữ thị vệ Dao Trì này đại khái ở cảnh giới ngũ phẩm. Nhưng vũ khí trong tay họ không phải là vật tầm thường, hơn nữa tốc độ công kích quá nhanh, đã thế lại còn nhiều người nữa.

Vì thế, hộ tráo dùng lúc giả chết cũng không thể chống đỡ nổi nữa.



Sau ba hơi thở.

Tống Thư Hàng thuận lợi bò lên trên bờ Dao Trì, hắn thở phì phò. Trên người hắn có tới sáu vết thương sâu lộ cả xương.

Dưới đòn công kích ngũ phẩm, công pháp luyện thể, đạo bào hộ thể của hắn đều không có tác dụng gì lớn. Đạo bào còn bị cắt thủng sáu lổ.

Nếu như hắn chậm một bước thôi thì lúc này đã bị kiếm của hơn mười nữ thị vệ canh giữ Dao Trì kia đâm chết rồi.

Cũng may sau khi lên bờ, những nữ thị vệ đó đều dừng tấn công, trở lại trạng thái phòng thủ.

Hai bên lại mắt to trừng mắt nhỏ như trước.

Tống Thư Hàng lấy đan dược trị thương ra, vừa thoa ngoài da vừa uống, đồng thời hắn kích hoạt pháp thuật trị liệu trên nhẫn cổ đồng để khép lại miệng vết thương.

- Thần Thú bộ đại sư, đừng tiếp tục khiêu chiến giới hạn của bọn ta nữa, nếu như còn có lần sau thì bọn ta sẽ không nương tay nữa đâu.

Nữ thủ vệ mặc áo giáp bạc ngẩng đầu lên, trầm giọng nói.

Nghe giọng điệu của cô ta, trong trận công kích vừa rồi bọn họ đã nương tay ư?

- Qủa nhiên các cô không phải là NPC.

Tống Thư Hàng lại bật cười.

Sau khi nói xong Tống Thư Hàng mới nghĩ tới một vấn đề.

Hắn có thể nghe hiểu tất cả những lời mà nữ thị vệ áo giáp bạc nói. Đối phương không nói ngôn ngữ thời viễn cổ mà lại nói tiếng phổ thông của Hoa Hạ thời hiện đại. Lần đầu tiên nghe thấy nữ thị vệ nói chuyện, nhất thời hắn không nghĩ đến vấn đề này.

Vậy thì, tiếng phổ thông mà hắn nghe thấy là do những nữ thủ vệ kia dùng một loại pháp thuật kiểu phiên dịch nào đó để chuyển đổi ngôn ngữ sao?

Hay là, những nữ thủ vệ này có liên lạc với bên ngoài. Ít nhất, bọn họ có cách nào đó để tìm hiểu thế giới bên ngoài chăng?

- Rời khỏi đây đi, Thần Thú bộ đại sư. Đây không phải là nơi mà ngươi nên tới.

Nữ thị vệ mặc áo giáp bạc kia lại lên tiếng.

Tống Thư Hàng cười ha ha, hắn ngồi khoanh chân trên bờ. Đương nhiên, để tránh bản thân lại bị lăn xuống dưới nên hắn dịch ra đằng sau một chút.

Đồng thời hắn nói với phù bảo thiên lý truyền âm:

- Bạch Tôn Giả, A Thập Lục. Lúc nãy ta tìm thấy một sơn cốc khả nghi. Bây giờ ta vẫn đang ở trên bờ Dao Trì cạn khô kia.

- Ngươi không sao chứ, lúc nãy ta nghe thấy tiếng kêu của ngươi.

Tô Thị A Thập Lục lo lắng hỏi han.

Tống Thư Hàng:

- Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn thôi, nhưng không gặp nguy hiểm.

- Chờ ở đó, ta về ngay đây.

Bạch Tôn Giả nói.

Sau khi kết thúc liên lạc, Tống Thư Hàng lại nhìn xuống những nữ thủ vệ ở bên dưới:

- Khụ khụ, các ngươi có biết Đại Minh đã diệt vong chưa?

Nữ thị vệ áo giáp bạc: …

- Ý của ta là, các ngươi biết chuyện Thiên Đình viễn cổ diệt vong rồi chứ?

Tống Thư Hàng nói:

- Thiên Đình đã diệt vong rồi, các ngươi trông giữ Dao Trì còn ý nghĩa gì chứ?

Phía bên kia.

Lư Sơn Lộ trưởng lão của Vô Cực Ma Tông đen mặt đứng dậy.

- Đáng chết thật, có người xông vào đây rồi.

Lư Sơn Lộ trưởng lão cắn răng nói. Vừa nãy, có một con rối thế thân không biết sống chết dám đi vào sơn cốc mà hắn ta bế quan!