Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 386: Không giữ lời thì sao?

Đôi mắt Tiêu Sơn chăm chú nhìn về phía bóng đen vọt tới, khi mà linh hồn lực của Tiêu Sơn quét qua chỗ người mặc áo bào đen mới tới này thì cảm giác giống như đá trìm vào biển rộng. Hiển nhiên người mặc áo bào đen này đã sử dụng một phương pháp nào đó che dấu đi thân phận của mình.

Khẽ liếc về phía Tiêu Sơn, thông qua biểu cảm của ánh mắt thì người mặc áo bào đen mới tới này phát hiện ra được Tiêu Sơn sử dụng linh hồn lực đang quét về phía hắn. Khi mà bàn chân của hắn chạm đất thì cánh tay của hắn nhẹ nhàng phẩy phẩy, tà áo tung bay trong gió khiến cho khí chất âm u của hắn giống như từ động tác của hắn đang tản ra bên ngoài. Cái khí chất này giống như có thể nhìn rõ bằng mắt. Hắn quay đầu lại nhìn về phía Tiêu Sơn đồng thời miệng phát ra một tiếng: “Hừ...”

Lão già mặc áo bào đen thì cười lạnh, hắn phát ra tiếng khắc khặc nói với người mặc áo bào đen mới tới này: “Thế nào, người mang đến rồi sao?” Người mặc áo bào đen nhẹ nhàng gật đầu một cái coi như đáp lại lời nói của lão già.

Nhận được chính xác sự xác nhận của người mặc áo bào đen này thì lão già nhẹ nhàng gật đầu một cái, bàn tay phẩy phẩy về phía người mặc áo bào đen mới tới nói: “Được rồi, đưa người cho ta!”

Bên cạnh người mặc áo bào đen là một cái túi đen khá lớn. Tiêu Sơn có chút tò mò một điều rằng người Hồn Điện đều ăn mặc như vậy sao. Nếu như không dựa vào hơi thở thì rất khó phân biệt được là ai với ai. Vóc dáng hai người đều gần gần giống nhau. Đôi mắt Tiêu Sơn híp lại nhìn về phía bàn tay người mặc áo đen mới tới đang cầm một cái túi vải cực lớn. Hiển nhiên trong túi vải này rất có thể là một trong những người thân của hắn.

Trái tim Tiêu Sơn như thắt lại, dòng máu của hắn đang sôi trào lên, hai bàn tay hắn thiết chặt lại với nhau. Móng tay đâm thẳng vào lòng bàn tay tạo ra vết đâm sâu hoắm. Làn da giống như đang bị đâm căng ra, chúng có thể bị rách ra bất cứ lúc nào. Cái cảm giác muốn vọt thẳng lên để tranh giành cái túi đen kia thực sự đang điên cuồng nổi lên trong người Tiêu Sơn. Hắn gần như đã đánh mất ý chí của chính bản thân mình.

Lão già mặc áo choàng đen híp mắt giống như lão đang cười khi Tiêu Sơn có biểu hiện như vậy. Tuy nhiên trong lúc này thì Tiêu Sơn cảm giác được hai bên tay của mình bị hai bàn tay ấm áp mềm mại của ai đó chạm vào. Hắn lập tức tỉnh lại quay đầu nhìn sang thì thấy được hai ánh mắt xinh đẹp đầy thâm tình nhìn về phía hắn. Cái tâm trạng đang nổi điên có xu hướng hành động mất tử chủ của hắn nhanh chóng bị đè nén xuống tới.

Lão già lập tức kéo tấm vải của chiếc bao màu đen xuống thì để lộ ra được một nữ nhân cực kỳ yêu mị và xinh đẹp. Khi thấy được khuôn mặt của nữ nhân này thì hơi thở của Tiêu Sơn trở nên cực kỳ thô trọng. Hơi thở của hắn đã trở nên vô cùng gấp gáp. Thấy được vẻ mặt lo lắng của Tiêu Sơn thì lão già cười nhẹ nói: “Người đã tới rồi, dùng vật đổi người thế nào?”

Hít một hơi thật sâu, Tiêu Sơn nắm lại bàn tay, bất chợt một đợt sóng gợn do không gian phát ra nhè nhẹ. Cảm nhận được không gian phát ra nhè nhẹ như vậy thì lão già có chút vui vẻ. Đây chính là dấu hiệu hắn sử dụng trữ vật không gian nhưng làm cho lão già tò mò là lão không phát hiện được nguồn chấn động không gian là ở đâu.

Trong lòng Tiêu Sơn lúc này cực kỳ giận dữ. Hắn không nghĩ tới được thê tử của hắn lại bị người đối xử như vậy. Hiển nhiên Tiêu Sơn rất muốn tiến lên bầm thây của đám người này thành trăm nghìn mảnh khác nhau.

Bàn tay Tiêu Sơn đưa lên, ánh mắt hắn chăm chú quan sát lão già, từng âm từng chữ được phát ra từ miệng Tiêu Sơn một cách cực kỳ rõ ràng: “Tiền bối, đây là hai món ngọc giản của Tiêu gia chúng ta. Tiền bối ngài hãy thả người đi!”

“Nga!” Lão già nghe thấy vậy nhẹ nhàng gật đầu nói: “Được rồi, ngươi lập tức vứt chúng qua đây. Ta lập tức sẽ thả người!”

Những lời nói này của lão già khiến cho nữ vương Mỹ Đỗ Toa xuất hiện nụ cười lạnh trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng. Ngón tay mềm mại nhẹ nhàng đưa lên sờ vào đôi môi đỏ mọng mê người, nàng lập tức mở miệng chất vấn lão già mặc áo bào đen: “Tiền bối, nếu như chúng ta giao ra hai mảnh ngọc vậy nếu như ngài không giao người thì sao đây?”

Lão già nghe được lời này thì cười lạnh đồng thời nói với giọng khinh thường: “Khặc, khặc... bản tôn còn cần phải lừa các ngươi sao? Hiện giờ các ngươi chẳng khác nào đã nằm trong tay bản tôn. Bản tôn còn cần lừa các ngươi sao?”

Khuôn mặt nữ vương Mỹ Đỗ Toa lập tức xuất hiện nụ cười, nụ cười của nàng quả thật rất đẹp nhưng trong lúc này sẽ chẳng có ai có xu hướng thưởng thức nụ cười của nàng. Ho nghe được âm thanh lanh lảnh như chuông bạc của nữ vương Mỹ Đỗ Toa: “Nếu tiền bối tự tin như vậy! Vậy thì tại sao ngài không giao người cho chúng ta trước sau đó chúng ta cũng sẽ trao trả đồ vật cho ngài.”

Đám người ở bên ngoài xem truyện này thì càng xem càng thấy không ổn. Trong Vân Lam tông có rất nhiều người ở chức cao ngửi được mùi vị không đúng lập tức nhanh chóng tị lui. Hiển nhiên họ tìm đường chạy trốn.

Đôi mắt Nhạn Lạc Thiên để ý đến kết cục. Dù sao hôm nay hắn đã nhận lời trợ giúp đám người thần bí đem quan hệ Vân Lam tông và Tiêu gia ác hóa. Hiện giờ nhiệm vụ hắn cũng gần đã hoàn thành hết. Hắn bây giờ chính là muốn lấy lòng Tiểu Y Tiên. Khi mà thấy được khuôn mặt Tiểu Y Tiên trở nên hốt hoảng và lo lắng như vậy, Nhạn Lạc Thiên lập tức đứng ra chắp tay hành lễ nói: “Tiền bối, ngài là cường giả đấu tôn nên chúng ta hoàn toàn tin tưởng vào nhân phẩm và tư cách của tiền bối. Tuy vậy chúng ta chỉ là bên thế yếu xin tiền bối hãy thành toàn tin tưởng chúng ta một lần!”

Lão già lập tức híp mắt nhìn về phía Nhạn Lạc Thiên, trong con mắt của lão giống như cười, giống như châm chọc nhìn về phía Nhạn Lạc Thiên. Tất nhiên biểu hiện ánh mắt của lão chỉ thoáng qua, khó có người có thể bắt đươc ánh mắt của lão. Lão nhẹ nhàng vuốt râu một cái sau đó gật đầu nhè nhẹ: “Cũng được, lão phu sẽ tin tưởng các ngươi lần này!”

Bàn tay lão già mặc áo choàng màu đen lập tức vung ra, hắn đồng thời quát nhẹ một tiếng: “Cầm lấy!” Thân mình Nhã Phi lập tức bị lão già mặc áo choàng đen ném về phía trước. Thân mình Tiêu Sơn lập tức vọt lên nhưng một bóng hình dường như nhanh hơn hắn. Thân hình người này chính là Nhạn Lạc Thiên.


Tại sao Nhạn Lạc Thiên lại muốn thay Tiêu Sơn đỡ lấy Nhã Phi? Hiển nhiên hắn muốn Tiêu Sơn tỏ ra vô năng trước mặt Tiểu Y Tiên, để cho nàng thấy được nàng đã nhìn nhầm Tiêu Sơn. Hắn thực sự rất ghen tị đối với Tiêu Sơn. Tại sao Tiêu Sơn có nhiều nữ nhân vây quanh như vậy. Mỗi người xinh đẹp có khí chất riêng biệt. Mặc dù hắn không thích Nhã Phi và nữ vương Mỹ Đỗ Toa nhưng hắn phải công nhận rằng các nàng quả thực rất đẹp, khí chất rất đặc biệt. Người nào người lấy đều là vưu vật trong mắt nam nhân. Hắn không ghen tức mới là lạ. Tất nhiên đây là những ý nghĩ và ý định trong lòng Nhạn Lạc Thiên. Đáng tiếc, mọi việc không theo ý hắn. Hiển nhiên khi thấy được Nhạn Lạc Thiên nhanh hơn Tiêu Sơn thì trong mắt lão già mặc áo choàng đen kia lóe lên một chút nét tán thưởng.

Một bóng người vọt tới với tốc độ cực kỳ nhanh. Người này không ai khác là nữ vương Mỹ Đỗ Toa. Bàn tay nàng nhẹ nhàng vươn ra trực tiếp đem thân thể mềm mại của Nhã Phi ôm vào trong ngực sau đó thân mình nàng mềm mại bay ngược lại về phía Tiêu Sơn. Nhạn Lạc Thiên lập tức bắt hụt thân hình Nhã Phi, vẻ mặt của hắn có chút không đành lòng. Hắn từ từ trở về bên cạnh Tiểu Y Tiên.

Bàn tay Tiêu Sơn ngay lập tức choàng lấy chiếc túi màu đen đang chứa đựng Nhã Phi. Hắn lập tức kéo Nhã Phi vào lòng, linh hồn lực tràn ngập lan tràn khắp cơ thể Nhã Phi. Sau khi kiểm tra thân thể của Nhã Phi, hắn thấy không có bất cứ dấu hiệu gì khả nghi, nàng chẳng qua chỉ bị hôn mê sâu mà thôi! Cả mẫu tử đều không có vấn đề gì lo ngại. Thấy được Nhã Phi không có vấn đề gì thì Tiêu Sơn thở phào ra một hơi.

Trong lúc này thì Tiêu Sơn quay sang nhìn về phía Tiểu Y Tiên, đầu hắn hơi gật xuống đồng thời mở miệng nói nhẹ nhàng: “Tiên Nhi, phiền nàng!” Tiểu Y Tiên lập tức tiến về phía Nhã Phi sau khi nghe được Tiêu Sơn nói. Tiêu Sơn nhẹ nhàng đưa Nhã Phi cho Tiểu Y Tiên giống như cực kỳ nâng niu một vật quý giá mà dễ vỡ. Bàn tay trắng nõn mềm mại của Tiểu Y Tiên nhẹ nhàng nâng đỡ lấy thân thể xinh đẹp của Nhã Phi.

Bàn tay của Tiểu Y Tiên phát ra một vầng ánh sáng màu xanh khi mà nàng chạm vào trán của Nhã Phi. Ánh sáng màu xanh nhu hòa khiến cho người ta có cảm giác vô cùng an tường. Ánh sáng này tạo ra lớp khí nhẹ nhẹ thẩm thấu vào bên trong não bộ của Nhã Phi. Dường như Tiểu Y Tiên muốn đem nàng đánh thức.

Mặt đối mặt với lão già mặc áo choàng đen và người mặc áo choàng đen mới tới này, bàn tay Tiêu Sơn cũng không cố kỵ gì nhiều trực tiếp nắm hai thứ ném về phía lão già. Hắn lẳng lặng lên tiếng nói: “Hai thứ này là của tiền bối!”

Bàn tay lão già lập tức vươn lấy, hai món đồ giống như có người dẫn theo trực tiếp bay về phía bên trong tay của lão già. Khi mà chụp đươc hai món đồ thì lão già nheo mắt lại, bàn tay từ từ mở ra. Hai món một mảnh ngọc và một viên ngọc hình tròn xuất hiện lấp lánh trong tay lão già thì lão già nhẹ nhàng gật đầu một cái. Lão lập tức đem viên ngọc đưa cho người mặc áo bào đen mới tới này.

Người mặc áo bào đen mới tới này bắt được hai món đồ thì lập tứ gật đầu, hắn trực tiếp xoay người rời đi. Khi đi hắn cũng không quên liếc nhìn về phía Tiêu Sơn một cái. Thân hình của hắn thoắt ẩn thoắt hiện trong không khí. Hiển nhiên người này đã lĩnh ngộ được da lông lực lượng không gian của cường giả đấu tông.

Tiêu Sơn trong lúc này nheo mắt nhìn về phía lão già của Hồn Điện, tâm trạng của Tiêu Sơn trở nên vô cùng phức tạp. Hiện giờ ai có thể cho hắn một câu trả lời, hắn cần phải làm gì? Hắn nên sử dụng năng lực siêu cường của Tiểu Y Tiên hay không? Một khi sử dụng để người biết nhất định Tiểu Y Tiên sẽ gặp nguy hiểm vô cùng. Đến lúc đó chỉ sợ sẽ có đuổi giết vô cùng vô tận để truy sát Tiểu Y Tiên và đám người gia đình hắn. Không đến lúc cuối thì hắn tuyệt đối không muốn để Tiểu Y Tiên dùng ra năng lực như vậy.

Hít một hơi thật sâu, Tiêu Sơn lẳng lặng quay sang nhìn về phía Bàn lão mà nói: “Bàn lão, phiền tiền bối bảo vệ Tiểu Y Tiên. An nguy của nàng ta hy vọng có thể giao vào tay tiền bối!”

“Được!” Lão già họ Bàn nhẹ nhàng vuốt râu của mình, lão lẳng lặng lên tiếng nói: “Mặc dù lão phu không dám đảm bảo bảo vệ tốt nữ thần y nhưng lão phu đảm bảo người nào muốn động vào nữ thần y phải bước qua xác của lão phu đây!”

Tiêu Sơn nhìn về phía lão già họ Bàn, tại sâu trong mắt của lão thì Tiêu Sơn nhận lấy được sự chân thành của lão già này. Trong lòng Tiêu Sơn cảm giác được sự ấm áp. Bàn lão không giống như những lão già khác tới nơi này chỉ hy vọng kiếm lời mà giống như một người trọng nghĩa trọng tín. Xem ra trên cái đại lục đấu khí này không phải chỉ tồn tại đến những người chỉ biết đến tài và lợi mà còn có những người có tình nghĩa biết giữ chứ tín.

Khuôn mặt Tiêu Sơn xuất hiện nụ cười đối với Bàn lão: “Cảm ơn Bàn lão!” Lão già họ Bàn chỉ nhẹ nhàng vuốt râu của mình sau đó gật nhẹ đầu một cái.

Lập tức khuôn mặt của Nhạn Lạc Thiên xuất hiện nụ cười vô cùng mê người. Hắn hướng về phía Tiểu Y Tiên nói với giọng nói đầy tự tin và quả quyết: “Tiểu Y Tiên, nàng yên tâm. Cho dù có mất mạng này thì Nhạn Lạc Thiên ta cũng sẽ không để bất cứ ai động tới nàng!”

Đôi mắt xinh đẹp của Tiểu Y Tiên nheo lại nhìn về phía Nhạn Lạc Thiên. Tuy nhiên trong lúc này thì Tiểu Y Tiên đối với Nhạn Lạc Thiên có chút đề phòng. Khuôn mặt của nàng xuất hiện nụ cười xã giao mà đáp lại với Nhạn Lạc Thiên: “Cảm ơn Nhạn tông chủ, ơn nghĩa lần này ta và phu quân nhất định sẽ ghi nhớ!”

Một lúc sau thì một bóng ảnh lại tiến vào, người này cũng mặc áo choàng đen. Tuy nhiên dựa vào hơi thở thì Tiêu Sơn biết được người này không phải người trước kia. Trong tay hắn lại mang theo một cái bao bố. Hiển nhiên trong bao bố có chứa người rồi! Thấy được cái bao bố thì Tiêu Sơn hít một hơi thật sâu, hơi thở của hắn lập tức trở nên thô trọng.

Thấy được khuôn mặt cực độ lo lắng của Tiêu Sơn thì xuất hiện sâu trong lớp áo bào xuất hiện nụ cười thích thú. Mặc dù không nhìn rõ do áo bào đen bị che nhưng đôi mắt thì rõ ràng biểu lộ ra tất cả. Có vẻ như lão rất thích thú khi mà được đùa bỡn Tiêu Sơn như vậy.

Bàn tay già nua của lão già đưa ra, chiếc túi màu đen bị lột ra. Ở phía trong để hiển lộ ra một khuôn mặt của mỹ phụ thành thục nhưng vẻ mặt tái nhợt trông cực kỳ tiều tụy. Hai bàn tay của Tiêu Sơn đã siết chặt lại để lộ ra máu tươi theo bàn tay hắn chảy dòng dòng xuống đất. Thấy được khuôn mặt tiều tụy của nàng thì trong lòng Tiêu Sơn đau đớn giống như cắt da cắt thịt. Đôi mắt của Tiêu Sơn trở nên đỏ hoe. Trong lòng hắn lúc này giống như rỉ ra máu tươi, hắn đang khóc trong lòng: “Mẫu thân, là ta bất hiếu. Ta không bảo vệ được mẫu thân khiến ngài chịu khổ!” Hắn thề nhất định phải cứu Tiêu Yến ra đồng thời hoàn trả gấp trăm lần đối với nhưng gì họ đã gây ra cho mẫu thân hắn và người Tiêu gia.


Tiêu Sơn cố gắng trấn tĩnh lại, hắn đánh ánh mắt về phía Tiểu Y Tiên, nữ vương Mỹ Đỗ Toa cùng với Tiểu Long Nữ. Sau khi nhận được dấu hiệu phản hồi của hai người thì Tiêu Sơn mím chặt môi lại đồng thời hắn thấy được Nhã Phi cũng sắp tỉnh lại. Đôi mi thanh tú trên khuôn mặt của Nhã Phi đang run run lên.

Tiêu Sơn nhìn về phía lão già Hồn Điện mà mở miệng: “Tiền bối...” Trong tay của Tiêu Sơn không biết lúc nào có được một chiếc nhẫn có chút cổ kính. Lão già có chút kinh hãi nhìn về phía Tiêu Sơn. Bởi vì hắn không nghĩ ra được Tiêu Sơn lại cất chiếc nhẫn trữ vật này ở nơi nào. Phải biết trữ vật không gian không có cách nào cất chữa trong trữ vật không gian. Đây là thiết luật rồi, vậy mà Tiêu Sơn lại có thể cất dấu một thứ như vậy mà lão không biết. Mà vừa rồi năng lượng không gian gợn sóng tạo ra hiển nhiên Tiêu Sơn đã lấy nó ra từ một không gian chứa vật. Điều này càng làm lão già kinh hãi.

“Trong tay ta là thứ ngươi cần. Chỉ cần ngươi thả mẫu thân ta thì ta lập tức giao thứ này cho ngươi. Tiền bối người thấy thế nào?” Trên khuôn mặt Tiêu Sơn xuất hiện nụ cười có vài phần gượng gạo.

Đôi mắt Nhã Phi chớp chớp nhẹ nhàng, nàng từ từ mở ra đôi mắt của mình. Cảnh vật dần dần trở nên rõ ràng. Nàng thấy được mình đang ở bên trong một đại điện cực lớn. Những cây cột có hoa văn tinh tế giống như mây trôi nước chảy họa trên trần và các cây cột khiến cho đại điện trở nên cực kỳ tráng quan. Đôi môi của Nhã Phi hơi mím lại, nàng nhìn về phía người đang ôm mình vào trong ngực mở miệng nói: “Y Tiên muội muội...”

“Nhã Phi, tỷ đã tỉnh!?” Ánh mắt Tiểu Y Tiên trở nên ôn nhu nhìn về phía nàng, trong giọng nói bao hàm sự quan tâm và thân thiết.

Bàn tay của Nhã Phi nhẹ nhàng sờ vào bụng của mình. Cái bụng của nàng đã khá lớn khiến cho thân hình của Nhã Phi có chút xấu xí. Nàng phát hiện được thai nhi vẫn hoàn toàn khỏe mạnh khiến cho Nhã Phi cảm giác được tâm tình thỏa mãn. Nàng đưa tay vuốt ve bụng của mình, đôi mắt trực tiếp quan sát về phía Tiêu Sơn.

Lão già lắc đầu cười khằng khặc lên tiếng nói: “Làm sao bản tôn biết được chiếc nhẫn của ngươi có chứa đồ là thật hay là giả?”

Nghe được lời này thì Tiêu Sơn nheo mắt lại, ánh mắt hắn đã trở nên âm trầm, hắn lẳng lặng lên tiếng đáp lại lão già kia: “Tiền bối, vậy ta làm sao có thể để ngài tin tưởng những món đồ này của ta đều là thật đây?”

Từ trong chiếc áo bào đen phát ra âm thanh khằng khặc: “Khặc, khặc... ngươi hãy đem chúng cho bản tôn trước. Sau khi bản tôn xem xong vậy thì bản tôn sẽ đem mẫu thân của ngươi thả ra, thế nào?”

Nữ vương Mỹ Đỗ Toa lập tức lên tiếng đáp lại, nàng phản đối đối với lão già: “Tiền bối, ngài không thể như vậy!? Nếu như chúng ta giao chúng cho ngài nếu ngài không thả người thì sao?”

Lão già lập tức đáp lại lời của nữ vương Mỹ Đỗ Toa mà nói: “Như vậy ta làm sao có thể tin tưởng những món đồ trong tay các ngươi, các ngươi không có đối với chúng dở trò!” Nói đến đây đột nhiên lão già rơi vào tình trạng suy tư một chút. Ngay sau đó ánh mắt của lão giống như sáng lên nhìn về phía Tiêu Sơn nói: “Nếu như vậy ngươi chỉ cần dùng tâm ma của mình thề. Nếu như những món đồ đưa ngươi cho ta là giả vậy thì ngươi sẽ bị hồn phi phách tán. Người nhà ngươi sẽ chết không được yên tâm. Nam đời đời làm nô bộc, nữ đời đời làm kỹ nữ. Nếu ngươi dám dùng tâm ma thề, ta lập tức thả người.”

Hai bàn tay Tiêu Sơn một lần nữa siết chặt lại. Đôi mắt hắn đỏ bừng vì tức giận. Sát khí giống như từ cơ thể của Tiêu Sơn tràn ngập ra ngoài. Lão già này đang thực sự đùa bỡn hắn giống như mèo vờn chuột mà thôi. Vậy mà lão già làm như không thấy biểu hiện của Tiêu Sơn mà cười khằng khặc: “Khặc, khặc... sao nào? Không dám thề sao? Nếu như vậy thì bản tôn chỉ có thể...”

Lời này nói ra hiển nhiên lão già muốn động thủ, bàn tay Tiêu Sơn lập tức đưa lên hô: “Khoan!” Lão già lập tức nhíu mày lại, khí thế chợt giảm mạnh sau đó ngừng lại. Hắn thấy được Tiêu Sơn hơi cúi đầu sau đó hít một hơi thật sâu sau đó đưa tay lên trời nói: “Tiêu Sơn ta xin lấy tâm ma ra thề nếu như những thứ giao cho tiền bối trước mặt này là giả vậy thì ta sẽ chết hồn phi phách tán, chết mà không được siêu sinh. Hậu nhân của ta nam thì làm nô bộc, nữ đời đời kiếp kiếp vì kỹ nữ.”

Mấy nữ nhân nghe được lời thề của Tiêu Sơn thì đều trở nên biến sắc. Họ không nghĩ tới Tiêu Sơn lại thề một lời thề kinh khủng như vậy. Tại đại lục đấu khí này có những người chưa chắc đã coi trọng lời thề thế nên không ai để ý. Tuy nhiên họ không biết được tu chân giả thì cực kỳ coi trọng lời thề. Khi biết được lời thề của Tiêu Sơn thì Nhã Phi và Tiểu Y Tiên cực kỳ kinh hãi, hai người không hẹn mà đồng thời kêu lên: “Phu quân...”

Đôi mắt Tiêu Sơn chớp nhẹ một cái, hắn nhìn về phía lão già mà bình thản mở miệng nói: “Tiền bối, ngài bây giờ có thể thả người được rồi chứ?”

“Tốt! Khặc, khặc...” Từ trong áo bào đen của lão già phát ra âm thanh khàn khan, nụ cười của lão giống như rất khoái trá bởi vì lời thề của Tiêu Sơn. Tuy nhiên hắn không biết được rằng hắn đã bị Tiêu Sơn trêu trọc. Bởi vì trong lời thề của Tiêu Sơn nói về việc hắn không giao đồ giả cho lão già nhưng điều đó không có nghĩa Tiêu Sơn sẽ giao đồ thật cho lão. Đơn giản trong đó có bảy phần là thật ba phần là giả thế nên không tính món đồ này là giả được.

Bàn tay lão già vung lên trực tiếp ném Tiêu Yến cho Tiêu Sơn, lão già cười lạnh nói: “Bắt lấy!”

Thân mình Tiêu Sơn vọt tới bắt được Tiêu Yến, hắn lập tức dùng linh hồn lực quét xem thân thể Tiêu Yến. Linh hồn lực của Tiêu Yến bị tổn thương khá nặng. Điều này làm cho Tiêu Sơn vô cùng giận dữ. Tuy nhiên hắn còn không ngu ngốc đi tranh chấp với đồi phương bởi vì hắn không phải là mấy tên tuổi còn trẻ, nhiệt huyết và không có não. Chuyện cần nhất bây giờ là sớm rời đi sau đó chữa trị cho Tiêu Yến.

Ngón tay của hắn trực tiếp búng ra, chiếc nhẫn bay thẳng về phía lão già đồng thời Tiêu Sơn lên tiếng nói: “Nếu đã không có chuyện gì vậy chúng ta xin phép cáo từ!”

Vù!

Vậy mà không để cho Tiêu Sơn kịp phản ứng, người mặc áo bào đen khác lập tức chắn lấy đường đi của Tiêu Sơn. Đôi mắt Tiêu Sơn xuất hiện sự nghi hoặc, hắn lên tiếng nói: “Tiền bối, ngài đây là...”

Một âm thanh cười lớn phát ra từ trong chiếc áo bào đen của lão già: “Nếu chúng ta đã lấy được thứ mình cần thì giữ lại các ngươi cũng vô dụng, phải không nào?”

“Tiền bối, ngài chẳng lẽ không giữ lời!?” Hai hàm răng Tiêu Sơn nghiến chặt vào nhau phát ra tiếng ken két.

Lão già cười khằng khặc nói: “Hồn Điện chúng ta làm việc tới nay không nói lý lẽ a. Ngươi muốn nói lý lẽ với ta sao? Ngươi có đủ tư cách không? Tiểu tử đừng mơ mộng nữa. Ngươi là người ngu nhất mà ta từng gặp trước đây...” Trong giọng nói đầy sự giễu cợt đột với Tiêu Sơn cho rằng Tiêu Sơn là tên ngu nhất trên đời không bằng. Lão già lập tức quát lạnh một tiếng sau khi nhìn về phía người mặc áo bào đen: “Động thủ!”