Người ta kể rằng ở thành phố nọ có một ông lão giàu có. Ông sống một mình trong một ngôi biệt thự sang trọng, và những ngày gần đến lễ Giáng Sinh, nhà của ông ta được trang hoàng lộng lẫy với nhiều đèn thắp sáng. Những đứa trẻ hàng xóm thường đi ngang nhà ông nhìn vào bên trong một cách thèm thuồng, vì chúng có thể thấy xuyên qua cửa sổ nhà ông cây thông Noel trang hoàng lộng lẫy, bên dưới cây thông là những hộp quà to, đẹp và sang trọng.
Những nhân viên bưu điện phát quà cũng rất thích được phân công chở quà của người ta gửi đến cho ông. Ai làm việc ở bưu điện cũng có một thắc mắc không biết người nào đã gửi thật nhiều quà đến cho ông ta. Thỉnh thoảng ông cũng đem quà mà mình được nhận để phân phát cho các đứa trẻ hàng xóm nữa. Vì thế mỗi dịp Giáng Sinh về, những đứa trẻ và các nhân viên bưu điện lúc nào cũng hồi hộp chờ đợi ngày nhìn thấy ông lão nhận quà.
Năm nay thật là may mắn cho Dario vì anh ta được phân công chở quà từ bưu điện đến nhà ông lão. Chiều hôm đó, Dario lái chiếc xe tải chất đầy ắp quà Giáng Sinh đến và bấm chuông nhà ông.
Ông lão chậm rãi bước ra nhìn cậu mỉm cười nhưng với vẻ mặt có chút buồn, ông cảm ơn Dario: “Cảm ơn cậu đã chở quà cho tôi, xin giúp tôi khiêng những hộp quà vào”.
Dario vui vẻ giúp ông lão khiêng những hộp quà to đẹp vào nhà đặt dưới chân cây thông Noel. Dario ngạc nhiên lắm vì thấy ở đó cũng đã có sẵn rất nhiều quà từ những năm trước nhưng chưa bao giờ được mở ra.
Hơi tò mò một chút, Dario hỏi ông ta: “Ông ơi, sao ai gửi quà cho ông mà nhiều thế?”
Ông lão trả lời: “Là những đứa con và cháu tôi đấy. Mỗi dịp Giáng Sinh về chúng lại gửi quà cho tôi, trước khi chúng đi nghỉ đông ở nơi khác. Năm nào tôi cũng mong đến ngày lễ Giáng Sinh để chúng nó được nghỉ và về đây thăm tôi, nhưng mỗi khi hỏi thăm, chúng đều nói là tụi con bận đi nghỉ, đi du lịch cả rồi, và rồi chúng chỉ gửi quà cho tôi mà thôi.”
Thấy ông lão có vẻ buồn rầu, Dario cảm thấy chột dạ không biết làm sao để khiến cho ông vui. Trước khi ra về Dario thắc mắc: “Nhưng sao ông không mở những gói quà ấy ra?”
Ông lão mỉm cười buồn bã: “Mở ra cũng vậy thôi cháu ạ! Vì những gói quà xa xỉ đó chẳng chứa đựng chút tình yêu nào trong đó cả. Tôi sẽ để nó ở đây đến hết ngày lễ, hy vọng có ai đó trong số những đứa con của tôi trở về, khi đó tôi sẽ mở. Còn nếu không có ai, tôi sẽ gửi tặng các đứa trẻ xung quanh đây…”
Bạn thân mến, ngày nay chúng ta cũng vậy, đôi khi chúng ta xem ngày lễ Giáng Sinh như một ngày bổn phận, để gửi quà, để viết thiệp cho những người thân, cha mẹ, anh chị em… Nhưng có bao nhiêu món quà, có bao nhiêu tấm thiệp thật sự chứa đựng tình cảm, tình thương và lòng biết ơn của mình trong đó? Có khi ngay cả những món đồ sang trọng mà chúng ta dành tặng cho người thân nhưng không chứa đựng một lòng mến chân thành, nó cũng chẳng có giá trị gì.
Biết đâu điều mà người thân chúng ta cần nhất có chăng chính là sự hiện diện của chúng ta, là những cái nắm tay, những nụ hôn lên trán, hay lời động viên an ủi của chúng ta dành cho họ trong đêm Giáng Sinh. Và chỉ có món quà của tình thương là món quà lớn nhất chúng ta có thể trao cho nhau.
“Thiên Chúa yêu thương thế gian đến nỗi Ngài đã trao Con Một của Ngài vào trong thế gian.”
(John 3:16)
Giáng Sinh là ngày chúng ta mừng kỷ niệm một món quà tình yêu lớn nhất của Thiên Chúa dành cho chúng ta - món quà chính Con Một Chúa. Chúng ta cũng hãy là món quà tình yêu lớn nhất cho tha nhân, bằng cách cho đi chính mình.