Hồi đó ở làng Bethlehem có một người chăn chiên. Người ta gọi ông ta là người chăn chiên xấu tính. Ông không bao giờ nói chuyện với những người bạn chăn chiên khác. Khi ông thấy những con chiên của đàn khác đến gần, ông thường lấy gậy hoặc xua chó đuổi đi. Hễ có ai cần gì đến nhờ vả, ông đều từ chối. Vì thế ông chỉ sống một mình với đàn chiên và bầy chó của mình. Những người chăn chiên khác cũng không muốn đến gần ông, vì mỗi khi họ nói chuyện với ông là ông lại bắt bẻ từng lời nói của họ. Khi ai làm gì mà không nhắc đến tên ông thì ông chửi mắng họ. Ngay cả bầy chó ông nuôi cũng rất sợ chủ, vì ông thường dùng gậy đánh chúng.
Một đêm tối lạnh lẽo nọ, khi đang ngồi sưởi ấm bên cạnh bầy chiên trong chuồng, ông nghe một tiếng gõ cửa thật mạnh bên ngoài: “Có ai trong đó không, xin hãy giúp tôi với!”
Ông lão gằn giọng trả lời: “Tôi không bao giờ giúp ai hết! Những người đến không báo trước tôi càng không muốn giúp gì hết!”
“Tôi xin ông, hãy mở cửa cho tôi, cho tôi xin chút lửa để sưởi ấm cho vợ tôi, bà ấy vừa mới sinh con trong chuồng bò bên kia đồi, nhưng tôi không có lửa để sưởi ấm cho vợ con tôi!”
“Hãy đi đi!” Nhìn vào bếp lửa đang còn đỏ than, ông lão trả lời: “Tôi đã tắt bếp rồi, tôi không có gì để cho ông cả.”
Vừa dứt lời, người chăn chiên xua chó dữ ra sủa để đuổi người đàn ông đó đi. Nhưng thật kỳ lạ, cánh cửa tự động mở ra cho dù nó đã bị khóa từ bên trong. Vừa thấy người đàn ông ấy, đàn chó thay vì sủa to lại quẩy đuôi nằm rạp xuống, bầy chiên thay vì sợ hãi khi thấy người lạ thì lại tỏ vẻ vui mừng ríu rít…
Lúc này ông lão chăn chiên vừa thấy ngạc nhiên vì những việc xảy ra trước mắt mình, vừa thấy xấu hổ vì lời nói dối mình đã tắt bếp, ông chữa thẹn: “Ông lấy được lửa thì cứ lấy đi.”
“Xin cám ơn lòng tốt của ông!” Người đàn ông lạ mặt mỉm cười đáp và tiến lại bếp lửa, dùng tay của mình hốt những cục than hồng bỏ lên vạt áo rồi vội vã ra đi.
Nhìn thấy cảnh tượng lạ lùng đó, ông lão tưởng mình bị hoa mắt. Tại sao lại có người có thể cầm than hồng trên tay mà không bị phỏng? Tại sao đàn chó không còn hung dữ? Tại sao đàn chiên không biết sợ trước người lạ? Và điều đặc biệt nhất là lần đầu tiên trong đời, ông thấy một nụ cười thân thiện và nghe được lời cảm ơn của người khác dành cho mình. Người chăn chiên không còn tự kiểm soát được mình nữa, ông đứng dậy bước đi theo người đàn ông đó. Theo đến nơi chuồng bò bên kia đồi, đàn chiên và những con chó dữ cũng kéo theo sau lưng ông.
Vừa đến, ông thấy trên máng cỏ trong chuồng bò có một trẻ nhỏ đang nằm, người mẹ trẻ của đứa bé mỉm cười nhìn ông như mời ông vào, và người đàn ông lạ mặt sau khi đặt than xuống gần máng cỏ để sưởi ấm cho đứa bé đã quay lại mời ông cùng vào trong với họ…
Nước mắt ông lão tự nhiên tuôn dài xuống trên má. Đó là lần đầu tiên ông được ai đó đón tiếp mình. Đó là lần đầu tiên ông nhìn thấy lại một nụ cười của người khác dành cho mình… Ông không ngờ rằng vẫn còn ai đó trên đời không ngại đến gần một con người bị mọi người ghẻ lạnh do bản tính ích kỷ và xấu xí của mình. Và điều ông không ngờ nhất là ông đã được gặp Thánh Gia Thất đêm Giáng Sinh năm đó. Kể từ đó ông lão không còn cộc cằn khó chịu như xưa nữa. Ông không còn sợ người ta phán xét mình, hãm hại mình, thậm chí ông còn đem chiên của mình tặng cho những người mục tử nghèo. Và hình như cũng từ đó, người ta không còn nghe thấy tiếng sủa hung dữ của đàn chó bên cạnh ông nữa.
Có thể chỉ cần một lần nào đó trong đời bạn bị ai đó nói xấu, lên án vô cớ hay phản bội cũng là đủ để cho bạn co mình lại suốt đời. Sau kinh nghiệm đau đớn đó, bạn tự trang bị cho mình một thái độ sống mới giống như chiếc áo giáp phòng vệ và những rào chắn, những hố sâu đầy chông trong chính tâm hồn bạn như người chăn chiên trên. Bạn như muốn tuyên chiến với tất cả mọi người, và nói rằng: “Hãy để cho tôi yên”, “Nước sông không được đụng nước giếng”. Và cứ thế, để không bị tổn thương nữa, con người bạn trở nên như bàn chông đầy gai dẫm nát tất cả những gì ngăn cản bạn. Hay có khi bạn khép mình như con ốc trốn vào khoảng không riêng của mình. Bạn trở nên quen thuộc và bằng lòng với sự đơn độc của mình.
Khi đến với hang đá trong mùa Giáng Sinh này là khi bạn mở lòng ra cho Chúa và để bạn gặp lại chính con người của mình qua chính Thánh Joseph, Mẹ Mary, Hài Nhi Jesus. Bạn sẽ gặp lại một Joseph đau khổ và ngờ vực trước vợ của mình, nhưng vẫn yêu thương và đón nhận vợ, bảo vệ cho vợ. Sự ngờ vực không đủ để làm phỏng tâm hồn của ông… vì thế, ông có thể cầm những cục than hồng trong tay. Bạn sẽ gặp lại Mẹ Mary, người chấp nhận đối diện với sự ngờ vực và lo sợ của người đời để cưu mang Con Chúa. Người đã theo bước con mình cho đến cùng và ôm con mình dưới chân thập giá. Bạn sẽ gặp lại Hài Nhi Jesus, Con Một Thiên Chúa âm thầm lặng lẽ sinh ra làm người, mang lấy thân phận mỏng giòn, sẵn sàng đối diện với sự bán đứng và bỏ rơi của học trò mình, chịu chết trên thập giá nhưng vẫn yêu thương và tha thứ cho kẻ giết hại mình.
Khi gặp các Ngài một lần nữa trong mùa Giáng Sinh này, là khi bạn được mời gọi để mở lòng ra, để đón nhận, và để được chữa lành khỏi những vết thương tâm hồn. Vì yêu thương chúng ta, Thiên Chúa đã từ bỏ sự an toàn phòng vệ của mình, và Ngài đã mặc lấy thân hình bé bỏng đơn sơ nhất để không còn là mối đe doạ cho bất cứ ai đang bị tổn thương trong tâm hồn. Chỉ có bằng sự đơn sơ và khiêm tốn, Ngài mới có thể vượt qua những rào chắn đầy chông gai trong tâm hồn bạn, chữa lành vết thương cho bạn, và ở lại trong con người bạn.
Thực tế ngày nay cũng có không ít những vị chủ chăn của Chúa từ từ trở nên hung dữ cộc cằn, khó chịu. Có khi họ làm bạn tổn thương, bạn cảm thấy thất vọng, mất niềm tin vào họ, bạn xa lánh họ. Nhưng có khi chính những vị chủ chăn khó tính ấy là những người đang đau khổ nhất. Có thể họ đã từng bị tổn thương trước đó, có khi họ cũng đang chờ một sự đón nhận vô điều kiện, không xét đoán và không ẩn chứa những mong đợi của bạn để được trở lại với chính con người thật của mình.
Khi thăm viếng Chúa Hài Đồng, bạn hãy thử dâng lên Chúa những hòn đá trĩu nặng ngờ vực và cứng nhắc trong lòng mình, có thể Chúa đang cần nó để đắp lên chính hang đá của Chúa. Như thế lòng bạn sẽ mềm lại, và để những cỏ rơm yếu đuối trong lòng trở thành chiếc thảm êm cho Chúa được sinh ra trong bạn.