Editor: Mặc Doanh RF, Diệp Gia Quán
Bởi vì Sở Quân Việt đã xuất hiện, cho nên trong đại sảnh chỉ còn lại vài người giúp việc.
Hôm nay Đường Bội không mang giày cao gót.
Cô vốn đã rất cao, cho dù là mang dép lê cũng quyến rũ.
Trên người mặc bộ váy màu xanh lam, nhìn cô giống như nàng tiên cá vậy, cao quý mà trang nhã.
Thậm chí cô còn đang cười, giống như cảnh tượng trước mặt không hề ảnh hưởng đến cô một chút xíu nào.
Nhưng trong nháy mắt khi cô đứng ở cửa sân, tất cả ánh mắt của mọi người, hoặc sáng hoặc tối đều chuyển lên người cô.
Ngay cả hai cô gái đang đàn cũng kinh ngạc nhìn Đường Bội.
Không gian trở nên yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng suối chảy.
Còn có tiếng sóng biển truyền từ xa vào, như tâm trạng của người đang đứng ở cửa lúc này, cũng phập phồng lên xuống như thế.
Từ lúc mới bắt đầu, cô gái to gan dám cầu hôn trên ti vi.
Không, phải nói là sớm hơn, cô gái dám kéo Sở thiếu lên ngựa ở trường đua, đã hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Ngay lúc mọi người tò mò suy đoán, mỗi người ôm một tâm tư khác nhau đánh giá Đường Bội, cô đã từ từ đi tới. Đôi mắt sáng rực nhìn quanh bốn phía, nở nụ cười thản nhiên gật đầu với tất cả mọi người.
Đám người bất giác tách ra tạo thành một con đường.
Mặc dù trong mắt bọn họ, Đường Bội chỉ là một diễn viên không có bối cảnh.
Nhưng khí chất cao quý trên người cô, khí thế không ác liệt nhưng lại như đang nhìn thế gian bằng nửa con mắt, làm cho mọi người bất giác lùi về sau một bước.
Không khí, bởi vì sự xuất hiện của cô mà trở nên ngưng trọng.
Lần này, ngay cả những người vừa rồi không chú ý tới cô, những người đứng cách khá xa cũng nhìn qua.
Từ đầu đến cuối Sở Quân Việt đều không quay đầu lại.
Ánh mắt anh, vẫn đặt trên người cô gái xa lạ kia.
Chỉ là, hai cánh tay xuôi bên người, đã siết chặt thành quyền.
Cô gái xạ lạ kia xoay tròng mắt, mang theo sự tò mò nhìn ra sau lưng Sở Quân Việt.
Đi ra từ trong đám người, Đường Bội không tiếp tục đi về phía trước nữa,
Cô đi đến sau lưng Sở Quân Việt rồi dừng bước cách anh không xa.
Giống như cô chỉ là một vị khách bình thường chứ không phải là vị hôn thê mà mấy hôm trước còn sóng vai với gia chủ Sở gia.
Đám người đứng sau lưng cô bắt đầu xôn xao nghị luận, thấp giọng trao đổi, nhưng trước khi Sở Quân Việt tỏ thái độ, không ai ngu đến mức đắc tội Tổng giám đốc phu nhân Sở thị.
Từ đầu đến cuối Sở Quân Việt đều không quay đầu lại.
Đường Bội nhìn tấm lưng rộng lớn của anh, cô không nhìn người phụ nữ xa lạ kia dù là một cái.
Trên môi cô, còn nở nụ cười nhạt.
Sở Quân Việt không thấy được nét mặt của cô bây giờ, nhưng Văn Tư Miểu đứng trước mặt Sở Quân Việt lại thấy rõ.
Sau lưng hắn đã ướt đẫm, trước giờ hắn chưa từng nghĩ, có một ngày mình sẽ bị khí thế của một người phụ nữ làm cho khϊế͙p͙ sợ, sợ đến mức không thể nói ra một câu đầy đủ.
Nhưng khi Văn Tư Miểu ngẩng đầu nhìn Sở Quân Việt, anh vẫn lạnh mặt, hai quả đấm siết chặt, khẽ gật đầu với Văn Tư Miểu.
Văn Tư Miểu suýt chút đã quỳ xuống.
Hắn không muốn bị kẹp giữa hai người này có được không vậy trời?!
Nhưng hắn chỉ có thể cố lên tinh thần, vỗ tay mấy cái, cao giọng nói: “Các vị, xin hãy im lặng.”
Thật ra nãy giờ đã im lặng lắm rồi.
Sau khi Văn Tư Miểu nói câu đó thì tiếng bàn luận xôn xao lập tức biến mất.
Hai cô gái đánh đàn bắt đầu gãy đàn, tiếng nhạc vang lên, tựa như một dòng suối trong, an ủi sự khẩn trương của mọi người.
Văn Tư Miểu nhìn lướt qua một lượt, lúc nhìn qua Đường Bội thì mắt hơi rũ xuống, không dám nhìn thẳng vào đối mắt sáng rực của cô.
“Hôm nay là kỷ niệm thành lập của Sở thị.” Văn Tư Miểu hắng giọng một cái, nói: “Cám ơn các vị đã bớt thời gian tới đây. Lúc này đây, Sở thiếu muốn giới thiệu một người cho các vị biết.”
Hắn vừa nói vừa nhích sang một bên, đưa tay chỉ cô gái xa lạ đang đứng cạnh mình, nói: “Chính là cô Văn Thụy Hân.”
Người tới đây, bất luận từ nguồn tin nào, nghe nói hôm nay Sở Quân Việt sẽ giới thiệu vị hôn thê của mình cho mọi người biết, người đó tên Đường Bội.
Lúc này đột nhiên xuất hiện một Văn Thụy Hân…
Nhưng tất cả mọi người ở đây, tựa như trước giờ chưa từng nghe nói gì về Đường Bội. Họ vẫn cười bình tĩnh, diệp gia quán, ánh mắt nhìn Văn Thụy Hân cũng thân thiết, hiện trường nhanh chóng vang lên tiếng vỗ tay.
Văn Thụy Hân cũng vỗ tay theo mọi người, vô cùng lễ phép gật đầu chào hỏi, sau đó từ từ đi tới bên cạnh Sở Quân Việt.
“Cô Văn đây…” Văn Tư Miểu lại tiếp tục nói.
Ai ngờ hắn mới nói được nửa câu đã bị Sở Quân Việt trầm giọng ngắt lời: “Câu kế tiếp, để tôi tự nói.”
Sở Quân Việt nhàn nhạt nói.
Tầm mắt mọi người, đều tập trung trên người Sở Quân Việt.
“Cô Văn đây chính là vị hôn thê của tôi.” Sở Quân Việt trầm giọng nói.
Giọng anh không lớn, nhưng trong không gian yên tĩnh đến mức nghe được tiếng đàn hạc, mọi người nghe thấy rất rõ ràng.
Tất nhiên, cũng bao gồm cả Đường Bội.
Nhưng cô giống như không hề có cảm giác gì, thậm chí cô còn đang cười, im lặng đứng đó nhìn Sở Quân Việt.
Văn Tư Miểu lặng lẽ liếc cô một cái, hoàn toàn không thể nào tìm thấy sự kích động khi nhìn thấy người phụ nữ khác đứng bên cạnh người yêu của mình.
Nhưng Văn Tư Miểu không những không cảm thấy yên tâm mà lưng ngược lại càng lạnh hơn.
Nói tới chỗ này Sở Quân Việt ngừng lại.
Hai cánh tay xuôi bên người xiết chặt, ánh mắt từ từ chuyển đến trên người Văn Thụy Hân, tiếp tục nói: “Trước lễ giáng sinh, chúng tôi sẽ…”
“Sở thiếu…” Ngay lúc này, Đường Bội đột nhiên lên tiếng.
Giọng của cô không lớn, lại vô cùng êm tai.
Thấy cô nói chuyện, đám người lại xao động.
Đường Bội cười, không nhìn người bên cạnh, tự nhiên đi qua đám người, đi về phía Sở Quân Việt.
Sở Quân Việt cứng lại, cuối cùng vẫn từ từ quay người sang.
Nhưng, ánh mắt anh, vẫn lạnh lùng như cũ.
Anh cứ như vậy, lạnh lùng nhìn Đường Bội, đôi mày kiếm đen sậm hơi nhíu lại.
Bị Ám Dạ đế vương nhìn như vậy, đa số mọi người đều sẽ sợ hãi.
Nhưng Đường Bội vẫn cười thản nhiên, nhìn thẳng vào mắt Sở Quân Việt, nói: “Tôi có vài lời muốn nói.”
Sở Quân Việt khẽ nhíu mày, còn chưa kịp nói chuyện thì Văn Thụy Hân đã bước lên một bước, đứng sát vào Sở Quân Việt, cười nhìn Đường Bội, nói: “Cô Đường, chẳng lẽ cô không cảm thấy, tu hú chiếm tổ lâu như thế, bây giờ nên buông tay rồi sao?”
Mọi người lại xôn xao.
Ai cũng không ngờ, Văn Thụy Hân này lại mạnh mẽ như vậy, vừa mở miệng đã đầy thuốc súng như thế.
Hai cô gái tranh giành một người chồng, cảnh tượng này rất hiếm thấy, mà nam chính lại còn là Sở Quân Việt thì càng thêm hiếm thấy.
Người có thể tới đây, mặc dù thường ngày đều mang trên người cái mác gia giáo, nhưng bất luận là ai, trong lòng đều có một con sâu nhiều chuyện.
Tiếng bàn luận xôn xao bắt đầu lan ra mỗi một xó xỉnh, tất cả mọi người đều đang tò mò, không biết kết cục chuyện này sẽ như thế nào.
Nhưng Đường Bội hoàn toàn không đếm xỉa tới sự khiêu khích của Văn Thụy Hân.
Ánh mắt của cô từ đầu tới cuối chưa từng rời khỏi mặt Sở Quân Việt.
Lúc này cô vẫn nhìn thẳng vào Sở Quân Việt, khẽ mỉm cười, tiếp tục nói: “Sở thiếu, lời cầu hôn trong buổi họp báo, anh vẫn chưa cho tôi một câu trả lời thỏa đáng trước mặt mọi người.”
Sở Quân Việt hơi ngẩn ra.
Đường Bội lại cười nói: “Là đồng ý hay từ chối, hôm nay, anh có thể cho tôi một câu trả lời không?”
Ánh mắt của cô dần lạnh xuống.
Mặc dù nụ cười không giảm, nhưng không chạm tới đáy mắt.
“Cô Đường…” Văn Thụy Hân lại muốn nói gì đó.
Nhưng lần này, Đường Bội không cho cô ta cơ hội nói chuyện.
Văn Thụy Hân vừa mới mở miệng, ánh mắt sắc bén của Đường Bội đã chuyển sang mặt cô ta, lạnh nhạt nói: “Cô Văn, tôi đang hỏi Sở thiếu.”
Nói xong câu đó, cô lại nhìn Sở Quân Việt, nhắc nhở lần nữa: “Sở thiếu…”
Sở Quân Việt kinh ngạc nhìn Đường Bội, nhưng không nói gì.
Từ chối trực tiếp như thế, anh không làm được.
Nhưng nếu không từ chối, anh lại…
“Không nói câu gì, là sợ quá trực tiếp, sẽ làm tôi tổn thương sao?” Sở Quân Việt không nói câu gì, Đường Bội lại vô cùng chủ động hỏi.
Các tân khách lại bàn luận sôi nổi.
Vấn đề của Đường Bội, từng cái ép sát.
Nếu nhìn ý trên mặt chữ, rõ ràng cô là người ở thế hạ phong, đang khẩn cầu Sở Quân Việt đã thay lòng quay đầu lại.
Nhưng khí thế của cô thật sự khó mà làm người ta liên tưởng đến khả năng đó.
Mọi người chỉ thấy một Đường Bội vô cùng kiêu ngạo, mỉm cười đặt câu hỏi, tựa như nữ vương quân lâm thiên hạ.
“Cô Đường!” Thấy Sở Quân Việt không đáp, Văn Thụy Hân lên tiếng.
Lần này, cao giọng hơn lần trước: “Cô ép Quân Việt như vậy, cô có ý gì đây? Dù gì cũng từng có một đoạn tình, Quân Việt không đành lòng tổn thương cô cũng là chuyện đương nhiên.”
Nói xong câu cuối cùng, Văn Thụy Hân cười khinh thường.
Cô ta kéo tay Sở Quân Việt, nhưng khi sắp đụng vào thì bị Sở Quân Việt né tránh theo bản năng.
Động tác này phát sinh quá nhanh, không có bất kỳ ai nhìn thấy,
Chỉ trừ Đường Bội.
Cô không bỏ qua chi tiết này, nhưng cũng như Văn Thụy Hân mong muốn, không hỏi tới nữa.
Không gian lại trở nên yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều không có tâm tư nói chuyện, vốn cũng có những tiểu thư nhà giàu không phục Đường Bội, lúc này đều bị khí thế của cô làm cho sợ hãi, không dám nói gì.
Đường Bội im lặng một lúc, đột nhiên quay người lại.
Trên mặt vẫn mang theo nụ cười nhạt nhìn lướt qua từng vị khách ở đây, môi anh đào mấp máy, cười hỏi: “Hôm nay ở đây, có vị nào đã kết hôn chưa?”
Không ít người trong đây, đừng nói là kết hôn mà ngay cả con cũng có mấy đứa rồi.
Nhưng người sáng suốt đều nhìn ra tình cảnh hiện tại, khôn khéo như bọn họ, tuyệt đối sẽ không đứng ra vào lúc này để ủng hộ Đường Bội.
Dù sao thì người có quan hệ lợi ích với bọn họ cũng không phải Đường Bội, mà là người đàn ông đang im lặng đứng sau lưng cô.
Đường Bội thấy không ai trả lời, lại cao giọng hỏi lại.
Lần này, cuối cùng cũng có người trả lời.
“Mặc dù tôi chưa kết hôn, nhưng đã tham gia không ít hôn lễ.” Một người đàn ông trung niên bước ra khỏi đám đông, dung nhan anh tuấn như điêu khắc.
Nếu như ở ba tháng trước, có lẽ những cô gái nhìn thấy ông, đều sẽ không kiềm được mà để lộ ánh mắt nóng bỏng.
Nhưng Liên Tu Cận bây giờ, trãi qua mấy tháng ngắn ngủi, mà đã già hơn mười tuổi.
Lưng ông vẫn thẳng tắp, trên người mặc âu phục định chế cao cấp, vóc người cao lớn, ngũ quan mê hoặc lòng người.
Nhưng trên mặt, lại không còn nụ cười bất cần đời như trong quá khứ.
Ông nghiêm túc nhìn Đường Bội, diệp gia quán, tròng mắt màu nâu lóe lên ánh sáng kích động không muốn người khác biết: “Nếu như có chỗ nào có thể giúp được cô Đường, xin cô cứ nói.” (vì LTC cũng đã sửa đổi rồi nên mình đổi ngôi há.)
Mọi người mặc dù kinh ngạc với sự thay đổi của Liên Tu Cận, nhưng người nhận ra vẫn vô cùng nhiều.
Không ai dám đắc tội với Liên tam thiếu, cho dù bây giờ quyền hành của Liên thịnh đều nằm trong tay Liên Thiên Duệ.
Thân là bạn hợp tác quan trọng của Sở gia, Liên tam thiếu có mặt ở đây cũng không có gì lạ.
Nhưng ông đột nhiên bước ra, kiên định đứng bên cạnh Đường Bội, nhìn dáng vẻ là đang ủng hộ cô, thật sự làm người ta rung động.
Đường Bội mỉm cười gật đầu với Liên Tu Cận.
Cô không quay đầu lại, hỏi tiếp: “Tôi biết bây giờ đa số mọi người khi kết hôn đều sẽ chấp nhận một lời thề, không biết Liên tam thiếu có từng nghe chưa?”
“Tất nhiên.” Liên Tu Cận mỉm cười, Đường Bội không cự tuyệt sự giúp đở của ông làm lòng ông cảm thấy được an ủi phần nào.
Ông trầm tư giây lát rồi từ từ đọc lên lời thề thần thánh không biết đã được bao nhiêu người chấp nhận kia: “Chú rể, con có bằng lòng cưới cô dâu làm vợ, hòa thành một với cô ấy trước mặt chúa, yêu cô ấy, bên cô ấy, tôn trọng cô ấy, bảo vệ cô ấy giống như bản thân mình. Bất luận bệnh tật khỏe mạnh, giàu sang hay nghèo khó, đều yêu cô ấy cho đến khi chấm dứt sinh mạng?”
Giọng của Liên Tu Cận vô cùng dễ nghe, mang theo sự tang thương từng trải, từ từ đọc lên đoạn thánh thề, tựa như tiếng đàn violon, nhẹ nhàng lay động trái tim của mọi người.
Người đã hoặc là sắp cùng người yêu bước vào lễ đường, đều không kiềm được mà nhìn sang người đứng bên cạnh mình, lặng lẽ nắm lấy tay nhau.
Đây là một lời thề thần thánh.
Dù vẫn luôn bị phá vỡ, bị lật đỗ, bị lãng quên…
Nhưng đa số mọi người trên thế giới, khi nói ra lời thề này, tấm lòng của họ, đều vô cùng chân thành.
“Lời thề thật đẹp…” Sau khi đọc xong, Liên Tu Cận không kiềm được mà cảm khái.
Hốc mắt của ông nóng lên, nếu như, lời thề này, mình có thể đứng trước mặt cha sứ, trong giáo đường thần thánh, nắm lấy tay Dao Dao, đọc lên lời thề này, thì thật tốt biết bao!
Đường Bội nghe vậy nhếch miệng mỉm cười, nói: “Lời thề dù tốt đẹp, nhưng chân chính làm được, lại có mấy người?”
Nói xong, cô từ từ xoay người lại.
Cô không chút sợ hãi nhìn thẳng vào mắt Sở Quân Việt, khẽ nói: “Bất luận bệnh tật ngay khỏe mạnh, bất luận giàu sang hay nghèo khó, cũng không xa rời, cho đến khi chết…”
Đường Bội bước về phía Sở Quân Việt, trong mắt cô, dường như chỉ có mình anh, không hề đặt Văn Thụy Hân đứng bên cạnh trong mắt.
“Quân Việt.” Đường Bội thấp giọng gọi.
Lúc này cô đứng bên cạnh anh, hơi thở của bọn họ, hòa cùng một chỗ.
Đường Bội hơi ngửa đầu, nhìn gương mặt lạnh lẽo của Sở Quân Việt, khẽ nói: “Bất luận sinh lão bệnh tử, em đều bằng lòng ở bên anh. Bằng lòng cùng anh chia sẻ buồn vui và hạnh phúc, cũng bằng lòng cùng anh vượt qua nguy hiểm và khó khăn. Nhưng Quân Việt, anh muốn đẩy em ra.”
Tay Sở Quân Việt run lên.
Suýt chút nữa, anh đã quên việc mình cần phải làm, không chút cố kỵ ôm lấy Đường Bội.
“Lúc em còn rất nhỏ, mẹ đã dạy em. Thật lòng yêu đối phương thì sẽ coi họ còn quan trọng hơn cả bản thân mình. Mẹ vẫn luôn đối với em và Tử Thái như vậy, cho nên em luôn tin tưởng, mẹ rất yêu rất yêu em.” Đường Bội dừng một chút, lại nói: “Cho nên em chỉ tin tưởng, cái người lúc nhảy từ trên xe xuống, vững vàng ôm em vào lòng. Hành động theo bản năng đó, tuyệt đối không thể nào là giả.”
“Anh…” Sở Quân Việt há miệng, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói.
Văn Thụy Hân đứng bên cạnh anh thấy vậy thì nhíu mày, thấp giọng nói: “Cô Đường, cô đứng trước mặt tôi nói những câu này, có phải là quá quá đáng rồi hay không?”
Ánh mắt Đường Bội lạnh xuống.
Cô không phản bác Văn Thụy Hân, chỉ nhìn Sở Quân Việt, khẽ nói: “Quân Việt, người yêu chân chính, vốn là nên cùng nhau đối mặt với tất cả mọi sóng gió. Nếu như…”
Nói tới đây, cô mấp máy đôi môi khô khốc, rồi mới nói tiếp: “Nếu như, hôm nay em đi, vậy lúc chúng ta gặp lại, cũng chỉ có thể là người xa lạ. Cả đời này của em, tuyệt đối sẽ không có chút quan hệ nào với anh. Như vậy, anh vẫn còn muốn tiếp tục tuyên bố, cô Văn mới là vị hôn thê của anh sao?”
Tay Sở Quân Việt càng run dữ dội hơn.
Nhưng anh vẫn không nói chuyện, vẫn không động đậy.
Đường Bội thấy anh như vậy, đôi mắt từ tràn đầy mong đợi, dần dần trở nên thất vọng.
Cô im lặng trong chốc lát, lại hỏi: “Nếu như có một ngày, chuyện của em làm liên lụy đến anh, làm anh bị nguy hiểm, anh sẽ bỏ em mà đi sao?”
“Sẽ không!” Sở Quân Việt bật thốt lên.
“Anh thử nghĩ mà xem, nếu như lúc đó, em muốn đẩy anh ra, một mình đối mặt với nguy hiểm. Thậm chí vì muốn tốt cho anh mà tìm một người đàn ông đến bên cạnh mình, ép anh đi, anh sẽ có cảm giác gì?”
Sở Quân Việt nói không ra lời.
Đặt mình vào hoàn cảnh của cô mà nghĩ, anh tuyệt đối sẽ rất khó chịu, sau đó không nói hai lời cướp Đường Bội lại, bảo vệ cô dưới đôi cánh của mình. Không để cô đi, cũng không để cô gặp nguy hiểm.
Nhưng mà bây giờ…
Nắm đấm của Sở Quân Việt càng siết chặt, gân xanh nổi đầy mu bàn tay.
Anh cắn chặt răng. Nét mặt cũng trở nên vặn vẹo.
Nhưng bây giờ, nếu như anh mềm lòng, thì sẽ thất bại trong gang tấc.
Không có một người đàn ông nào, chịu trơ mắt nhìn người phụ nữ mình yêu, ở bên cạnh mình, gặp phải nguy hiểm!
“Quân Việt…” Đường Bội lại kêu một tiếng, cô vẫn luôn nhìn Sở Quân Việt, thấy nét mặt anh, từ do dự, đến giãy giụa, cuối cùng từ từ bình tĩnh lại.
Nhưng tay của anh, từ đầu đến cuối đều không đưa ra cho cô.
Rốt cuộc Đường Bội từ từ dời mắt sang chỗ khác, khẽ thở dài: “Đối với anh, em thật sự rất thất vọng.”
Khi nói câu này, giọng cô không lớn, trừ Văn Thụy Hân và Văn Tư Miểu đứng bên cạnh, cùng với Liên Tu Cận thì không ai nghe rõ Đường Bội nói gì với Sở Quân Việt.
Đường Bội cũng sẽ không để ý đến ánh mắt của những vị khách kia.
Cô nhìn Sở Quân Việt, thấp giọng nói: “Em đã từng nói, vào ngày hôm nay, sẽ tặng anh một món quà.”
Cô vừa nói, vừa tiếng sát lại, dùng âm thanh chỉ có hai người mới có thể nghe được, nói bên tai Sở Quân Việt: “Em có thai.”
Bốn chữ rất nhỏ, nhưng giống như sấm sét giữa trời quang, bổ thẳng vào đỉnh đầu Sở Quân Việt.
Đầu óc của anh lập tức trống rỗng, ngay cả hô hấp cũng dừng lại.
Tất cả giãy giụa, do dự, lo lắng và bất an, tựa như trong phút chốc đều bị tin này nhấn chìm, trong đầu chỉ còn có bốn chữ kia, đang không ngừng bay lượn—–
Em có thai em có thai em có thai…
Anh… Anh sắp làm ba rồi?!
Sở Quân Việt đột nhiên tỉnh lại.
Nhưng khi anh xoay người, Đường Bội ném xuống quả bom kia, đã ung dung đi ra ngoài.
Liên Tu Cận đi phía sau cô, ở một bên khác của Đường Bội, là tổng giám đốc tập đoàn Liên thị Liên Thiên Duệ, diệp gia quán, cái người đó rõ ràng là có ý tưởng không trong sáng với Đường Bội, đang nghiêng đầu thấp giọng nói gì đó với cô.
Thậm chí Sở Quân Việt cảm thấy, dư quang nơi khóe mắt Liên Thiên Duệ, đang diễu võ dương oai thị uy với anh.
“Bội Bội!” Tất cả kế hoạch, hoàn toàn bị Sở Quân Việt quên mất.
Kế hoạch đi gặp quỷ!
Vị hôn thể giả đi gặp quỷ!
Bây giờ anh chỉ cần vợ và đứa con bảo bối còn chưa ra đời của mình!
Nhưng hình như Đường Bội không nghe thấy, cô vẫn đi về phía trước, cho dù thỉnh thoảng nghiêng đầu đáp lại Liên Thiên Duệ, nhưng ngay cả dư quang nơi khóe mắt cũng không chịu liếc anh một cái.
Từ trước giờ đây là lúc Sở Quân Việt cảm nhận được sâu sắc cái gọi là ‘tự tạo nghiệt, không thể sống”!