Trùng Sinh Siêu Sao: Vợ Yêu Của Ám Dạ Đế Vương

Chương 103-2: Ai là thế thân của ai 2

Editor: Mặc Doanh RF
Vị hôn thê của Sở Quân Việt.
Cô gái xinh đẹp to gan dũng cảm làm chuyện khác người.
Người tới đây, ít nhiều cũng có tí quan hệ với Sở gia, biết vào hôm nay, Sở Quân Việt sẽ giới thiệu vị hôn thê của mình đồng thời tuyên bố ngày cưới.


Gia chủ Sở gia độc thân hơn hai mươi năm, đột nhiên có vị hôn thê làm cho vô số tâm hồn thiếu nữ bị tổn thương.
Mọi người tới đây đa số đều tìm hiểu tin tức về vị hôn thê này.
Dù sao đối với bọn họ mà nói, chuyện hợp tác với Sở gia quan trọng hơn bất kỳ thứ gì.


Ai cũng không muốn vì sơ ý đắc tội cô gái mà Sở Quân Việt yêu đến tận xương tủy.
Nhưng ngay lúc này đây, cửa chính bắt đầu tối loạn.
Mọi người đồng loạt nhìn sang.


Ở cửa chính, Văn Tư Miểu trợ thủ đắc lực của Sở Quân Việt, đang cung kính dẫn đường cho một cô gái xinh đẹp, vừa đi vừa nói chuyện.
Mọi người nhìn thấy khuôn mặt của người kia thì lập tức cảm thấy bất ngờ.


Cô gái này có làn da màu lúa mạch, hình như không phải là cô gái mà họ thấy trên ti vi.
Mọi người trố mắt nhìn nhau.
Cảnh Thiên Duyệt im lặng không nói gì nhìn hết mọi chuyện, môi nhếch lên, quay đầu nhìn Đường Bội đứng bên cạnh mình, cười nói: “Cô cảm thấy cô ấy có đẹp không?”


Đó đúng là một cô gái vô cùng xinh đẹp.
Vẻ đẹp thâm thúy mà ngỗ ngược, cho dù đứng cách xa, không nhìn rõ đôi mắt, nhưng Đường Bội có thể tưởng tượng được, đôi mắt xinh đẹp đó, hẳn rất trong và sáng.


Cô ấy mặc một bộ lễ phục đơn giản nhưng không kém phần xinh đẹp, lễ phục dài đến gối để lộ hai bắp chân thon dài, làm cho người ta bất giác nhìn theo, kéo dài xuống mắt cá chân.
Cô ấy mang một đôi giày cao gót sáng chói.


Cho dù đứng cách xa, nhưng Đường Bội có thể nhìn thấy rõ từng vụn thủy tinh trên giày, ánh sáng khúc lên khiến chúng sáng lóa.
Đây là một cô gái xinh đẹp không tỳ vết.


Huống chi cô gái này không chỉ có khuôn mặt xinh đẹp, trên người cô ấy, còn có một thứ mà những cô gái khác không có, đó chính là sự dã tính.
Lúc Đường Bội nhìn cô ấy, hình như cô ấy cảm nhận được ánh mắt của Đường Bội.


Đôi mắt như mắt mèo nhìn về phía Đường Bội.
Khoảnh khắc khi hai đôi mắt chạm vào nhau, cô gái kia nở một nụ cười thật tươi với Đường Bội.
Hàm răng trắng noãn tỏa sáng dưới ánh mặt trời, nụ cười tràn đầy tự tin và kiêu ngạo, đủ đánh đổ trái tim của người khác.


Nhưng những thứ này đều không phải là thứ quan trọng nhất.
Quan trọng nhất là, giống Đường Bội, trên vai cô gái này cũng có một hình xăm con bướm màu tím.
Lễ phục hở vai làm lộ xương quai xanh hoàn mỹ, con bướm trên vai như đang vỗ cánh bay, vô cùng hợp với bộ lễ phục màu tím trên người.


“Có phải là…” Cảnh Thiên Duyệt cười ngọt ngào, khẽ nói bên tai Đường Bội: “Nhìn rất quen không?”


Cảnh Thiên Duyệt quay đầu nhìn Đường Bội, đưa tay quẹt qua vai mình một cái, cười xinh đẹp nói: “Cảm ơn cô Đường đã ngồi uống ly trà với tôi, bây giờ dù không cần tôi nói thì chắc cô cũng đã hiểu?”
Cảnh Thiên Duyệt vừa nói vừa qua bên người Đường Bội.


Lúc đi qua sát cô, cô ta khẽ nói với giọng điệu vô cùng đắc ý: “Tôi đã sớm cảm thấy, anh họ không thể nào vừa ý một…”
Cô ta ngừng một chút rồi khinh thường nhìn Đường Bội, cười nói: “Con đào hát như cô.”
Đường Bội không nói gì.


Cô quay đầu nhìn theo bóng lưng Cảnh Thiên Duyệt, rồi nhanh chóng nhìn lại cô gái xinh đẹp đang được mọi người chú ý.
Mặc dù Văn Tư Miểu đi cùng cô ấy, nhưng người sáng suốt đều nhìn ra được, hắn đối với cô gái này vô cùng cung kính.


Văn Tư Miểu là cánh tay đắc lực của Sở Quân Việt, nếu bây giờ ngay cả hắn cũng đối với cô gái này như vậy, thì tầm quan trọng của người này không cần nói cũng biết.
Mặc dù mọi người vẫn chưa hiểu, nhưng người lanh lợi đều đã đi tới nhiệt tình chào hỏi Văn Tư Miểu, chào hỏi cô gái kia.


Đường Bội lại không hề có động tác gì.
Cô vẫn ngồi trên sân thượng ở lầu hai, tay khẽ gãi cằm mình.
Sóng mắt lưu chuyển, tất cả mọi chuyện từ khi Cảnh Thiên Duyệt xuất hiện, những biểu hiện kỳ lạ của Sở Quân Việt gần đây, từng cái lần lượt lướt qua đầu cô.


Đường Bội không tin chuyện máu chó như vậy lại xảy ra trên người mình, cô cũng không tin Sở Quân Việt lại là một người nông cạn như vậy.
Ngay lúc này, người giúp việc dẫn một câu thanh niên cao gầy đi về phía sân thượng lầu hai.
Chưa đi tới chỗ cô cậu đã giơ tay lên kêu: “Chị.”


Nụ cười của Đường Tử Thái vô cùng rực rỡ, cậu tới trễ hơn Đường Bội một ngày, vì cậu phải đi theo nhà thiết kế riêng của Sở gia để học tập.
“Em đem lễ phục tới cho chị.” Đường Tử Thái cười đi tới ngồi xuống đối diện Đường Bội: “Chị, chị nhất định sẽ thích.”


“Ừ.” Đường Bội gật đầu, cười nhìn em trai mình.
Hồng trà nhanh chóng được đổi thành trà nóng, ly Cảnh Thiên Duyệt dùng đã được dọn xuống, ly trước mặt Đường Tử Thái được rót đầy trà.


Có lẽ do vì hồi còn bé phải ngồi trong phòng đợi mãi, nên Đường Tử Thái rất không thích ngồi trong phòng đợi.
Lúc này, cậu hít sâu một hơi, gió biển lướt qua mái tóc mềm mại, Đường Tử Thái bất giác thở dài nói: “Chỗ này đúng là không tệ.”


Vừa nói cậu vừa nhìn Đường Bội, cười hỏi: “Chị, lúc nào rảnh chúng ta ngồi thuyền ra biển đi?”
“Được.” Đường Bội gật đầu.
Đường Tử Thái đứng lên, từ từ đi tới lan can, cúi người nhìn ra xa.


“Trời xanh biển rộng… Trời xanh cát trắng… Đúng là một nơi lãng mạn!” Đường Tử Thái quay đầu cười với chị mình, nói: “Em thấy anh hai Sở thật biết chọn chỗ.”
Vừa nói cậu vừa nhìn sang đám đông phía dưới.


Cô gái xa lạ xinh đẹp kia, cho dù đứng giữa nhiều người như vậy, nhưng chỉ cần nhìn một cái người ta sẽ nhận ra ngay.
“Chị…” Đường Tử Thái kinh ngạc nhíu mày, quay đầu hỏi: “Cô ta là…”


Đường Bội cười nói: “Nghe nói đó là cô gái anh hai Sở của em yêu, người luôn xuất hiện trong giấc mơ của anh ấy.”
Vừa nói cô vừa đi tới bên cạnh Đường Tử Thái.
Đường Tử Thái càng thêm kinh ngạc.


Nếu như không phải giọng điệu của Đường Bội quá thản nhiên, có thể cậu sẽ không kiềm chế được mà chạy tìm Sở Quân Việt hỏi cho rõ ràng.
Bởi vì Đường Tử Thái cũng đã nhìn thấy, đứng cạnh đó không xa, là Văn Tư Miểu.


“Chuyện này là sao nữa?” Đường Tử Thái quay đầu lại hỏi Đường Bội.
Đường Bội nhún vai nói: “Cứ xem trước đã.”
Thấy cô ung dung, thái độ thờ ơ, Đường Tử Thái mới thả lỏng một chút.
Hai người đứng trên sân thượng, tiếp tục im lặng nhìn đám người phía dưới.


Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Văn Tư Miểu và cô gái kia hình như rất ổn, bọn họ cứ đứng đó, vừa chào hỏi khách khứa, vừa chờ chính chủ xuất hiện.
Lúc mặt trời lên cao, không gian vốn chỉ có tiếng nước của hồ phun nước, lúc này tiếng nhạc vang lên.


Đường Bội nhìn xuống, không biết lúc nào bên cạnh suối phun lại có hai cô gái ôm đàn, họ đang tấu nhạc.
Trên đầu họ đeo vòng hoa, suối tóc màu vàng kim óng ánh.
Nụ cười trên mặt họ vô cùng dịu dàng, nhìn có chút giống với nữ thần Hy Lạp cổ đại.


Giữa ánh nắng mặt trời ban trưa, suối phun phản xạ ra ánh sáng bảy màu, cộng thêm tiếng đàn hòa cùng tiếng suối chảy..
Toàn bộ vườn hoa, giống như vườn địa đàng trong truyền thuyết, đẹp vô cùng.


Mọi người đứng cạnh suối phun, trên mặt đều là nụ cười nhạt, nhìn ra được Sở gia rất chú trọng chuyện này, mọi phương diện đều suy nghĩ kỹ càng.
Cũng không khó nhìn ra, Sở Quân Việt xem trọng và yêu thương vị hôn thê này đến mức nào.


Ngay cả Đường Tử Thái cũng không kiềm được mà huých Đường Bội một cái, cười nói: “Chị, chị còn không chịu xuống à? Có phải đợi anh hai Sở lên đây dẫn chị xuống không?”
Đường Bội mỉm cười nhưng không nói gì.


Mọi người vây quanh hai cô gái đánh đàn dần im lặng lại để thưởng thức những giai điệu kia.
Đường Tử Thái nói nhỏ bên tai Đường Bội: “Chị, hai cô nhạc sư kia, hình như không hề dựa vào quy nếp, em rất thích họ.”


Cậu bệnh nhiều năm, lúc ở một mình đã nghe rất nhiều loại nhạc, cũng đã xem rất nhiều tranh vẽ, những thứ này, quả thật có thể nói là rõ như nắm trong lòng bàn tay.


“Mặc dù bây giờ đàn hạc không thịnh hành, nhưng tiếng nhạc lại làm cho người ta cảm thấy rất tốt đẹp…” Đường Tử Thái lại nói.
Cậu đưa tay ra phác họa trong không trung, cười nói: “Cho em rất nhiều linh cảm.”


“Ừ.” Đường Bội không nhịn được cười nói: “Chút nữa em có thể đi chào hỏi hai người họ.”
Cô cười nhìn em trai mình: “Biết thêm vài cô gái cùng lứa cũng là chuyện vô cùng cần thiết.”
“Chị!” Mặt của Đường Tử Thái đỏ lên.


Hai người im lặng, mọi người bên dưới cũng dần yên tĩnh lại.
Giống như hành động theo bản năng, họ đều lùi về sau một bước, cách xa suối phun, hoặc nói chính xác hơn là cô gái xa lạ xinh đẹp kia.
Sau đó, Đường Bội nhìn thấy Sở Quân Việt.


Từ hôm qua sau khi đưa cô về phòng, cô chưa từng gặp Sở Quân Việt lần nào.
Lúc này, Sở Quân Việt mặc âu phục thủ công cao cấp, nhìn vô cùng vừa người, áo khoác kiểu đuôi én.
Bên trong âu phục chính là áo sơ mi trắng chỉnh tề.
Cà vạt được cố định bằng một chiếc kẹp màu đỏ ruby.


Quần tây thẳng thớm làm cho Sở Quân Việt nhìn càng thêm cao lớn.
Ăn mặc như vậy không những làm cho Sở Quân Việt càng thêm anh tuấn mà còn khiến anh giống như trở thành một vị hoàng tử, diệp gia quán, chỉ cần một con ngựa trắng nữa là trở thành bạch mã hoàng tử trong mộng của tất cả các cô gái.


Anh bước xuống bậc thang, tư thái vô cùng thong dong.
Nơi anh đi qua, mọi người đều tự động nhường đường.
Sở Quân Việt bước chậm về phía trước, tất cả khách khứa nhìn thấy gia chủ Sở gia, đều hùa nhau lấy lòng, đều cười tươi như hoa.
Chỉ có cô gái xinh đẹp kia.


Cô gái hếch càm, nụ cười trên mặt càng thêm rực rỡ và kiêu ngạo.
Mặt cô ấy nhìn Sở Quân Việt, nhưng trong mắt lại không có sự sợ hãi hay nịnh hót như người khác.
Cô ấy cứ thoải mái nhìn Sở Quân Việt như vậy, nhìn Sở Quân Việt từ từ bước về phía mình.


Trong đôi mắt to trong suốt sáng ngời đó như đang nói, cho dù Sở Quân Việt là vua một nước, cô ấy cũng sẽ là hoàng hậu kề vai sát cánh cùng anh.
“Chị… Chuyện này?” Rốt cuộc Đường Tử Thái cũng nhận ra điều bất thường.
Cậu kinh ngạc quay đầu nhìn Đường Bội.


Chị cậu, vẫn dửng dưng như cũ, không hề kinh ngạc chút xíu nào.
Đường Bội không trả lời vấn đề của Đường Tử Thái, chỉ yên lặng nhìn.
Cảnh tượng này, thật sự rất quen.
Chỉ là khi đó, trong biệt thự đấu giá của Sở gia ở thành phố S, Đường Phỉ Phỉ là thế thân của cô.


Vậy bây giờ…
Cô nhếch môi, đúng lúc nhìn thấy Sở Quân Việt đang nhìn mình từ xa.
Ánh mắt của Sở Quân Việt lại lạnh lùng như thế—-
Anh chưa từng dùng ánh mắt như vậy nhìn Đường Bội.
Và rất nhanh, anh đã dời mắt khỏi cô, chuyển cái nhìn lên người cô gái kia.


Đường Bội đột nhiên xoay người đi về phía cửa ra vào.
Khi đó, Đường Phỉ Phỉ là thế thân của cô.
Vậy bây giờ, ai là thế thân của ai đây?
Bước xuống bậc thang, thậm chí Đường Bội còn có tâm trạng mà nghĩ như thế.