Editor: Phinny
Thẩm Cẩn Huyên nghe Phương Vũ nói xong, mi mắt buông xuống cười nhẹ nhàng một tiếng.
Mục đích ban đầu bệ hạ giữ Phương Vũ lại nàng đoán không ra.Có lẽ hắn từng nghĩ để Phượng Vũ vừa bảo vệ vừa theo dõi nàng chăng. Cũng có thể là một lý do khác. Nhưng bây giờ đối với Thẩm Cẩn Huyên thì nàng không để ý những điều đó nữa,mặc kệ mục đích ban đầu hắn giữ Phương Vũ lại là để làm gì nàng không quan tâm nữa. Thứ nàng biết hôm nay là bệ hạ luôn suy nghĩ mọi chuyện cho nàng, lúc nào cũng lo lắng cho nàng.
Chỉ vậy thôi là đủ rồi.
Còn cách Ngự hoa viên một đoạn mà đã ngửi thấy mùi hoa được mang trong cơn gió nhẹ thoang thoảng dịu dàng say lòng người, mùi hoa thoang thoảng như có như không chuyển động ở mọi nơi, khiến cho tâm tình của người ta tốt hơn, đột nhiên nhìn thấy trước mặt một đám nữ nhân mặc y phục trong cung, xinh đẹp diễm lệ còn nhiều màu sắc hơn cả hoa trong vườn, khuôn mặt xinh đẹp miệng cười chúm chím nhìn còn hơn hoa, tiếng cười vang như tiếng chuông bạc ngân nga, như chim vàng anh đang hót, thật sự là không biết là người tới ngắm hoa hay là để hoa khen người?
Từ trước đến giờ Di chiêu nghi có nhan sắc xinh đẹp, mặc dù các nàng kiều diễm mỹ lệ cũng không thể so với nàng, khóe môi liền hé lên một nụ cười tràn đầy tự tin, bước đi nhẹ nhàng khẽ đung đưa vòng eo nhỏ nhắn đi tới.
Quả nhiên, đám phi tần kia vừa nhìn thấy nàng, liền vây quanh nàng, đều muốn đứng lên tranh giành để được nàng chú ý mà nâng đỡ
Liên tục nghe những lời nói khen ngợi, nụ cười trên mặt Di chiêu nghi càng sâu, toát ra vẻ tự đắc mà không lời nào có thể miêu tả nói được. Chỉ là không biết người nào đột nhiên chen vào một câu, trong nháy mắt liền nàng ta liền cứng ngắc khóe môi
"Dung mạo của Chiêu nghi nương nương quả nhiên đúng như tin đồn, chỉ là Tần thiếp lại nghe nói mọi người nói nếu nhắc đến mỹ nhân, đầu tiên cần phải nói đến là Minh Huyên Quận chúa của Tư Quốc. Cũng chính là quý tần nương nương. Tần thiếp chưa từng thấy nàng, thật muốn nhìn một chút quý tần nương nương xinh đẹp đến mức nào. So với chiêu nghi nương nương còn đẹp hơn thì tắc hẳn vẻ đẹp của quý tần chỉ có thể so sáng với tiên nữ trên trời.d&iend$anle*quydon Thần thiếp thật sự không biết phải tưởng sao mới giống.”
Trong khoảng thời gian ngắn, các phi tần yên lặng, ai cũng không biết nên nói tiếp như thế nào,chỉ sợ sẽ rước họa vào thân.
Theo giọng nói nhìn qua, người vừa lên tiếng lạ mặt cực kì, nhưng cũng có người nhận ra.
Chính là Lý Mỹ Nhân.
Ngày thường nàng lúc nào cũng tỏ ra hòa thuận với những người khác, không cẩn thận liền bị bỏ quên. Mà lần này ở trước mặt Di chiêu nghi nàng lại lớn mật như vậy chắc hẳn do cảm thấy không cam lòng. Đây là điều không trách được.
Lý Mỹ Nhân thấy không khí không đúng, khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên trắng nhợt đầy vẻ lo âu sợ hãi, nàng sợ hãi không biết làm gì liền quỳ xuống trước mặt Di chiêu nghi, lo lắng mở miệng giải thích:"Chiêu nghi nương nương tha tội, tần thiếp cũng chỉ là nghe thấy mà thôi, tần thiếp thắc mắc lâu nay mà vẫn chưa có lời giải đáp, hiện giờ là lần đầu ra mắt chiêu nghi nương nương, không tránh được nhớ tới lời đồn đãi kia, liền…nói ra, là tần, tần thiếp lỡ lời, tần thiếp ngu ngốc, còn cầu xin nương nương khoan dung độ lượng, tha chết cho tần thiếp..."
Vừa nói chuyện, đã là khóc lóc vô cùng thảm thiết, rất đáng thương.
Nàng trực tiếp quỳ xuống, khẩn thiết cầu xin Di chiêu nghi, dáng vẻ giật mình khủng hoảng giống như một con nai nhỏ, con ngươi trong sáng thuần khiết tựa như lần đầu trải qua sự đời, thật giống như chính nàng cũng không biết lời nàng vừa mới nói là sự khiêu khích chọc giận, là điều mà Di chiêu nghi cấm kỵ nhất. Nhìn biểu hiện của nàng làm người ta nghi ngờ giữa chốn ăn thịt người này còn có người thật thà thế sao?
Di chiêu nghi giơ tay lên khẽ vuốt một sợi tóc ở thái dương, lại nhẹ “a” một tiếng, nàng bình tĩnh trầm mặc nhìn Lý Mỹ Nhân run lẩy bẩy, cắn chặt môi dưới, toàn thân run lên liên tục, sắc mặt tái nhợt gần như trong suốt.
Lúc này, đứng bên cạnh Di chiêu nghi, Vệ Tiệp dư lên tiếng: "Nương nương, đây là Lý Mỹ Nhân."
Ý gì vừa nhìn đã biết. Sợ là việc Lý Mỹ Nhân đến Minh Huyên các ngăn cản hoàng thượng đã sớm truyền ra ngoài, khiến Lý Mỹ Nhân ở trong cung đã bị mọi người biết đến.
Còn ai không biết, Lý Mỹ Nhân đêm đó to gan lớn mật, sau khi hoàng đế bệ hạ rời Vĩnh An Cung, thay đổi hướng đi của hắn, dù cuối cùng hoàng đế bệ hạ cũng không còn ở lại Bích Tiêu cung, nhưng cũng khiến cho mặt mũi của hoàng hậu nương nương bị mất sạch.
Dĩ nhiên hiện tại mà nói đây chỉ là thứ yếu, mọi người phỏng đoán nhất định là Lý Mỹ Nhân cố ý gây nên, người nào trong hậu cung không biết Di chiêu nghi thường hay ghen? Nàng lại nghe nói Huyên quý tần đẹp tuyệt, thì không thể không nghe nói Di chiêu nghi rất hay đố kỵ?
Rõ ràng chính là cố ý, Lý Mỹ Nhân ở trước mặt Di chiêu nghi nói Huyên quý tần đẹp không gì sánh bằng, căn bản là cố ý châm vào chỗ hiểm, chọc giận nàng ghi hận Huyên quý tần.
Người này thật là tâm địa độc ác, đi thưởng thức hoa đẹp cũng không quên hắt dầu lên người Huyên quý tần, sợ rằng bây giờ nàng chỉ ngóng trông lửa ghen hừng hực đang dấy lên trên người Di chiêu nghi tới đốt cháy Huyên quý tần.
Lại nói gương mặt Huyên quý tần, ai mà không ghen ghét nhưng trong lòng thì luôn mơ ước?
Nhưng, Lý Mỹ Nhân không những không che dấu khuyết điểm của mình mà còn đưa ra cho mọi người thấy, Di chiêu nghi sao có thể dễ dàng tha cho nàng? Vì để đạt được mục đích mà không ngừng nhóm lửa hành động, lần nữa xác minh rằng nàng thật là can đảm.
Tay Di chiêu nghi nhẹ nhàng vuốt tóc mai, chuyển qua nâng cằm Lý Mỹ Nhân lên, nàng khẽ khom người, nhìn thẳng vào đôi mắt đang rơi lệ của Lý Mỹ Nhân, trong mắt là nụ cười đen tối: "Không cần vội, Huyên quý tần cũng sắp đến rồi, tới lúc đó, ngươi có thể nhìn thấy nàng." Nàng buông lỏng tay, nâng người lên, lúc này mới nói tiếp: "Cần phải nhìn thật cẩn thận, xem có phải nàng đẹp hơn Bổn cung hay không?"
Nhưng vẫn không cho Lý Mỹ Nhân đứng lên.
Dưới chân của các nàng đều phủ kín đá cuội.
Thật là trùng hợp.
Di chiêu nghi từ từ đi lại, tốc độ chậm rãi, nàng đến trước chỗ bàn ghế được sắp xếp gọn gàng, tìm đúng vị trí của mình ngồi xuống: "Thế nào, các vị tỷ muội còn không ngồi xuống?"
Vừa dứt lời, các phi tần từng người đi đến vị trí của mình, cuối cùng chỉ còn lại một mình Lý Mỹ Nhân, cùng cung nữ nàng mang tới.d#ien.d anl^equ’ydo n Chủ tử nhà mình quỳ, cung nữ kia cũng đã sớm quỳ xuống bên người Lý Mỹ Nhân.
Hoàng đế bệ hạ tới nhưng không ở lại, có thể thấy được chủ tử nhà nàng không có gì để lên mặt hết, hiện lại đắc tội với Di chiêu nghi, còn phải tính cả lúc trước đắc tội hoàng hậu nương nương, thật sự là rất mất mặt
Cung nữ kia vốn cũng không phải là hồi môn của Lý Mỹ Nhân tới, không có tình cảm của một nha hoàn lâu năm, vậy nên nàng không kìm được hung hăng nhìn Lý Mỹ Nhân, đầu gối của nàng đau muốn chết!
Thẩm Cẩn Huyên cũng không biết nàng còn chưa tới đã trở thành đề tài nghị luận của đám phi tần.
Đợi nàng đến Ngự Hoa Viên, quả nhiên là tất cả mọi người đều khí thế bừng bừng, bàn ghế trưng bày đối diện Mẫu Đan nhị kiều, bị những người kia dùng nhiều loại ánh mắt khác nhau nhìn.
Nếu nói là trên mặt chữ thì cũng là có thể từ ‘Nhị Kiều’ là tìm được một, hai đầu mối, ‘Nhị Kiều, Nhị Kiều ’, nhất định là cùng ‘hai’ chữ tương quan rồi, một đóa hoa, hai màu sắc, không phải rất ly kỳ sao?
Thẩm Cẩn Huyên cũng không phải không nhìn thấy thân hình của Lý Mỹ Nhân càng phát ra lay động, nàng chỉ nhìn lướt qua Lý Mỹ Nhân đang bị phạt quỳ, tầm mắt trực tiếp đặt ở bông hoa Mẫu Đan Nhị Kiều tươi đẹp đang nở phía trên.
Mẫu Đan có màu sắc hoa lệ giống trồng rất ít, vốn là trân quý, mà trong đó Hoa Nhị kiều là hiếm nhất, vô cùng trân quý trong hiếm thấy. Nhị Kiều hoa nở lúc hai màu, một nửa hồng đến đỏ rực như lửa, sáng sủa, một nửa trắng băng tinh ngọc khiết, thanh nhã. Chiếm lấy hết sự tập trung của người nhìn, làm người ta nhìn mà than thở, cực kỳ ngạc nhiên.
Chỉ thấy hoa Mẫu Đơn được bao quanh bởi màu xanh của lá, cánh hoa đầy đặn, chính giữa hoa màu vàng, nhiều điểm như được tô vẽ, cánh hoa nhỏ là hai màu, tầng tầng đan xen, giống như là được từng sợi tơ màu sắc nhuộm lên, cẩn thận nhìn còn thấy một mảnh cánh hoa bên trên chứa hai loại màu sắc, thật sự rất xinh đẹp.
Thẩm Cẩn Huyên chỉ vội vàng liếc mắt một cái, nàng đi lên phía trước thỉnh an Di chiêu nghi, hiện nay trong hậu cung vị phi tần cao cũng chỉ có nàng và Di chiêu nghi, nàng cảm thấy hình như Mục Diễm không muốn để cho các phi tần của hắn dễ dàng có địa vị cao, thật sự rất ít người đột nhiên xuất hiện mà được địa vị cao, dĩ nhiên nàng là ngoại lệ, nàng đến là vì hòa thân.
Nàng cũng không phải là người thanh lịch, cho nên chúng phi tần nhìn thấy trang phục của nàng, trừ kinh ngạc cũng chỉ còn là kinh ngạc.
"Lý Mỹ Nhân sao vậy? Còn không qua đây để nhìn thấy Huyên quý tần? Không phải ngươi luôn muốn được nhìn thấy nàng sao?"
Di chiêu nghi cười, hòa nhã nói.
Điều này cũng làm cho Thẩm Cẩn Huyên không biết chút gì, nhưng ba chữ Lý Mỹ Nhân cũng là ký ức còn mới mẻ, chính là phi tần đang bị phạt quỳ gối trên đá cuội sao?
Thẩm Cẩn Huyên thấy lời nói lơ đễnh của Di chiêu nghi có vẻ hơi kì lạ, nhưng dù sao nàng đã thỉnh an rồi, có thể đi đến vị trí của mình ngồi ngắm hoa.die#nda!nleq,uy*do-n chỉ là vị trí của nàng cùng Di chiêu nghi là phân chia trái phải rõ rệt.
Lý Mỹ Nhân run lên một cái, nàng cố gắng đứng lên, cả người xiêu vẹo, yếu ớt như sắp ngã xuống, làm cho người ta nhìn làm người thương yêu.
Thật là một mỹ nhân.
Thẩm Cẩn Huyên uống một ngụm trà, nhìn nàng ta đang đi tới với vẻ rất thú vị, rồi sau đó lại tiếp tục quỳ xuống. Nhìn lại như vậy, sắc mặt thật là ảm đạm, nhưng cũng đẹp mắt hơn.
Quả nhiên là một mỹ nhân tuyệt sắc, hoàng đế bệ hạ vậy mà lại ngăn cản được sự cám dỗ này.
Trong lòng nàng nghi ngờ, quay mặt nhìn về bên tay phải của Uyển Dung hoa.
Dương Thuận qua chỗ chủ tử nhà mình, đi đến sau lưng Thẩm Cẩn Huyên, cúi người xuống cạnh tai nàng, kể vài câu đơn giản rõ ràng, khiến cho Thẩm Cẩn Huyên nhếch môi cười.
Mẫu Đan Nhị Kiều cũng phải thất sắc, các phi tần nhìn về phía nàng không có một người nào không cảm thấy kinh ngạc.
Lý Mỹ Nhân khiến cho Thẩm Cẩn Huyên nàng gặp phiền phức, đắc tội với Di chiêu nghi để lấy lòng nàng sao?
Nhưng đáng tiếc, Lý Mỹ Nhân làm sao chỉ nghĩ được Thẩm Cẩn Huyên thích người khác khen dung nhan xinh đẹp? Bởi vì nàng mà Lý mỹ nhân đắc tội với Di chiêu nghi, nàng cũng không vì vậy mà thương xót. Chỉ có thể để nàng ấy tự mình cầu phúc.
Nếu nói Lý Mỹ Nhân là một người to gan, thì cũng thật là quá to gan, có lời nói "Đánh được nước cờ hiểm mới có thể thắng, xảy ra chuyện có thể xử lý tốt thì mọi thứ rồi cũng qua", nhưng cũng phải xem trước một chút là có bao nhiêu phần thắng, đến lúc đó có thể lật ngược tình thế hay không.
Đừng để cho thông minh quá bị thông minh hại chứ.
Lý Mỹ Nhân nghĩ mình vì nói tốt cho Thẩm Cẩn Huyên mà bị phạt, làm cho Thẩm Cẩn Huyên không những đắc tội, đối đầu với Di chiêu nghi mà còn cùng nàng đứng về một phía?
Không biết có phải Lý Mỹ Nhân quên hay không, trước đó vài ngày nàng còn đến Minh Huyên các dẫn hoàng thượng đi mất, chuyện đó không chỉ khiến nàng đắc tội với Lưu hoàng hậu, mà còn đắc tội với Thẩm Cẩn Huyên nàng.
Tất cả các chuyện khác đều dễ nói. Nhưng cứ những chuyện liên quan đến Hoàng đế thì khó mà đoán trước được.
Thẩm Cẩn Huyên lười biếng nở nụ cười, cặp mắt hoa đào như say như không, tăng phần cuốn hút.d*[email protected]>n chuyện nhỏ này ở trong mắt nàng vốn không đáng nhắc tới, cũng không biết Di chiêu nghi phải xử lý như thế nào.
Liệu nàng có bằng lòng đem chuyện nhỏ hóa thành không?
Lời của tác giả: mỗi ngày một thân~