Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Tâm Kế

Chương 61: Không biết đặt đề

Cố Dật Tín là một
người biết hưởng thụ, Ngâm Hoan đi qua viện tử hắn vô số lần, từ những
hoa cỏ được trồng trong viện đến nội thất trong viện đều được sắp xếp
khéo léo, Nhị thẩm là người không có chủ ý lớn, mà chuyện sắp xếp viện
tử này Nhị thúc lại càng không thích dính vào. Tính tình Đại ca có thể
dưỡng thành như vậy, toàn bộ đều nhờ vào công lao của lão sư.

Trời vào thu, trong viện là một mảng vàng kim chói loá, những cây cối đã
ngậm đầy ý thu, lá đã chuyển hết thành màu ố vàng, đi vào trong sân một
chút, vòng qua gian phòng kia là một cái ao, ở giữa ao có dựng một cái
đình, đình này có thể chứa được năm sáu người, ao nước không sâu lại rất sạch sẽ, thời điểm mùa hè thì trồng hoa sen, còn hôm nay, có thể thấy
được cá vàng bơi lội tung tăng trong đó.

Xa xa còn nghe được
hương trà bay thoang thoảng từ đình bên kia, bằng không thì thật hổ thẹn cho câu Đại ca nàng là người biết hưởng thụ mất, toàn bộ khu viện này
nàng thích nhất chính là đình kia.

Đến gần mới nhìn rõ ràng
khách nhân nào, Tô Khiêm Mặc cùng một người nào đó mà nàng không biết,
còn có Tam tỷ và Đại ca, thêm bản thân là vừa đủ năm người.

"Thất muội, muội tới chậm nha, nghe nói muội muốn mở thêm chi nhánh Thiên
Ngọc các ở Bác thị hả, mấy ngày nay chắc bận lắm?" Cho đến khi cửa hàng
gần khai trương thì trên dưới Cố phủ mới biết nàng mở thêm một Thiên
Ngọc các nữa, Ngâm Hoan không phải là muốn lừa gạt gì, nguyên nhân chủ
yếu nhất chính là không muốn có người đến góp phân, đến lúc đó muốn cự
tuyệt cũng không được, không cự tuyệt lại càng cũng không được.

"Vừa rồi Tam thẩm đến chỗ muội bàn chút chuyện, nên muội tới chậm." Ngâm
Hoan cười nói, "Cũng không bận mấy đâu, nếu đại ca quan tâm thì sau này
mua nhiều một chút, muội tính giá vốn cho."

Cố Dật Tín đầu năm nay là đính thân, là Cố lão phu nhân cùng Nhị thúc cùng nhau quyết định đối tượng cho hắn, đối phương cùng Cố gia cũng coi như
là môn đăng hộ đối, Cố Dật Tín lúc trước cũng gặp qua hai lần, đối với
Nghê gia tiểu thư cũng gọi là ấn tượng cũng không tệ lắm, thấy Ngâm Hoan nói như vậy, hắn cũng da dày đồng ý, "Được rồi, bất quá Thất muội muội
muốn thu bạc của ta thì phải trực tiếp đưa ngọc mới có thành ý nha."

"Tam thẩm tìm ngươi làm gì." Cố Ngâm Nguyệt ngồi một bên rốt cục cũng chịu
mở miệng, Ngâm Hoan thấy bộ dáng nàng mệt mỏi, đã từng nghĩ tới để nàng
góp vốn một ít, bất quá việc buôn bán chuyện này, nhiều người thì rất
phiền toái nên nàng cũng trực tiếp bỏ qua.


"Tam thẩm hỏi muội có thể cho thẩm ấy góp một phần không, nhưng cửa hàng bên muội gần khai trương rồi, có gì để nói sau vậy."

"Cố thất tiểu thư mở cửa hàng ngay cả thím ngươi cũng muốn góp phần
sao?”Người thiếu niên lạ mặt ngồi bên cạnh Tô Khiêm Mặc dường như có dào dạt hứng thú với Ngâm Hoan, mở miệng hỏi. Cố Dật Tín thay nàng nói,
"Huynh là nam nhi nên không biết, Thiên Ngọc các ở Nam thị là cửa hàng
được yêu thích nhất, các phu nhân tiểu thư cửa đều thích mua trang sức
đeo tay ở đó, nếu nnhà huynh có tỷ tỷ muội muội, huynh cũng có thể hỏi."

"Cố Thất cô nương thật là biết kinh doanh." Người lạ mặt ngồi bên cạnh
Khiêm Mặc tán thưởng, còn Tô Khiêm Mặc xác thực một câu cũng không nói,
từ lúc nàng tiến vào đến giờ vẫn một bộ dáng trầm mặc, làm Ngâm Hoan
nghĩ hôm nay chắc là hắn uống lôn thuốc.

"Đó cũng là cửa hàng Đại bá nương cho nàng, ban đầu vốn là làm ăn tốt rồi." Cố Ngâm Nguyệt ở một bên không cam lòng chen vô nói, Ngâm Hoan cũng
không để ý nàng, nếu chuyện châm chọc vài câu làm cho tâm trạng nàng khá hơn thì Ngâm Hoan cũng không quan tâm.

Người duy nhất có thểm làm cho Cố tam tiểu thư Cố Ngâm Nguyệt giận tới bây
giờ, khiến cho thân người tiều tuỵ đó là Bành Mậu Lâm, cũng không có
người thứ hai nữa.

Hắn cùng tuổi với Đại ca nàng, Cố Dật Tín đính hôn, Bành Mậu Lâm cũng đến tuổi đính hôn, khi còn bé chuyện đính thân giữa hai nhà lúc nào cũng được nhắc đến nhưng hai
năm nay thế nhưng Bành gia lại không nhắc lại nữa. Chuyện này cũng không có gì, có Bành lão phu nhân ở đây, hôn sự còn bảo đảm được một chút,
chỉ là gần đây Bành thiếu gia lúc đi chơi công viên có mắc vào một món
nợ hoa đào.

Lúc hắn đi ra ngoài dạo chơi tại công viên có gặp một cô nương xinh đẹp, nhất thời động tâm hạ bút viết thơ khen ngợi cô
nương kia, thật ra là Bành Mậu Lâm không phải nổi lên ý nghĩ không an
phận, thuần túy bởi vì hắn cảm thấy cô nương kia thật xinh đẹp, muốn ca
ngợi một chút.

Ai ngờ sau khi tặng thơ rồi, cô nương ấy lại
tặng lại cho hắn một khăn hương, mới đầu Bành Mậu Lâm không hiểu ý tứ
của nàng. Hắn vốn giữ mình nên ít đi đến nơi gió trăng, tự nhiên không
biết cô gái xinh đẹp động long người trước mắt lại là kĩ nữ nổi danh
nhất thành Lâm An, ba ngày nữa sẽ bán đêm đầu.

Ý tứ của cô
nương kia là, khăn này tặng cho hắn, nếu hai người thích nhau thì hy
vọng đêm đầu của nàng, hắn có thể tới mua đêm đầu tiên mà nếu có thể
chuộc nàng ra là tốt nhất.

Bành Mậu Lâm sau đó mới biết được đó

là do bên ngoài nháo lên, thảo luận những lời khó nghe. Sauk hi cô nương kia lên đài lại không nhìn thấy hắn, vô cùng thương tâm, cuối cùng ủy
thân cho người ra giá cao nhất. Ngày hôm sau lấy tài năng văn thơ của
mình làm ra một bài vô cùng thương tâm, một truyền mười mười truyền một
trăm, mà ngày đó trong vườn hoa cũng không phải chỉ có bọn họ. Mọi người đem chuyện xâu chuỗi lại, cuối cùng trở thành phiên bản Bành thiếu gia
đùa giỡn tình cảm của cô nương kia.

Nói cho cùng Bành Mậu Lâm bị oan uổng, hắn vốn chỉ là thưởng thức vẻ đẹp của cô nương kia, khoe
khoang tài văn chương một chút. Thứ hai hắn vốn không biết thân phận
thật của nàng, nghĩ cô nương có khí chất như vậy không có khả năng xuất
thân từ chỗ trăng gió kia, ai ngờ đoá hoa xinh đẹp kia lại có thể đâm
tay người khác đau như vậy.

Tin tức này đối với Bành Mậu Lâm
thực tế ảnh hưởng không lớn, dầu gì hắn vẫn giữ mình trong sạch chỉ là
làm một bài thơ ca ngợi mà thôi nhưng có thể đối với phần đông các cô
nương thích hắn mà nói, điều này thật sự là một đả kích quá lớn, các
nàng đường đường là tiểu thư khuê các mà không sánh bằng một cô nương
thanh lâu, Bành thiếu gia chưa bao giờ làm thơ tặng ai.

Nhìn
bộ dáng ảm đạm hao tổn tinh thần này của Cố Ngâm Nguyệt là biết, Ngâm
Hoan rất muốn khuyên nàng, sao lại so bản thân với một kỹ nữ, không phải là muốn tự hạ thấp thân phận sao. Vả lại đây chỉ là lời đồn đãi thôi,
với phẩm tính (phẩm chất + tính cách) của Bành Mậu Lâm không hắn sẽ
không loạn chơi ở những nơi như thế, hắn tránh né còn còn chưa kịp nữa
là.

Cuối cùng thật sự cái mà Cố Ngâm Nguyệt quan tâm là Bành
gia chưa có tới cầu hôn, Đại ca đã đính hôn, Cố gia đại tiểu thư cũng đã định ra hôn sự rồi. Mối hôn sự này là người ngoài tự mình tới cửa cầu
hôn, không cao cũng không thấp, hết sức ổn định, nàng đã ở tuổi này, Cố
gia muốn nàng có chỗ ổn định sau này.

"Tam tỷ, trong cửa hàng gần đây có mấy món đồ không bán chạy, muội lấy mấy cái cho tỷ chọn
nha." Ngâm Hoan hảo ý khuyên nhủ, Cố Ngâm Nguyệt thấy nàng vẻ mặt vui
vẻ. Trong hai năm qua, những ầm ĩ từ chuyện Lục vương phủ cầu thân dường như không chút ảnh hưởng tới nàng, giễu cợt nói, "Thất muội ngày ngày
vui vẻ, sẽ không sợ vị trí thế tử phi rơi vào tay người khác sao."

Cho dù ngươi liên tục đau khổ là chuyện của ngươi, không có lý ngươi cũng
ép người khác đau khổ theo. Ngâm Hoan thu hồi lại nụ cười, vẻ mặt nhạt
nhẽo nói, "Tại sao muội phải không vui, nếu không cần vui vẻ mà có thể
thay đổi chuyện sắp xảy ra thì muội tình nguyện cái gì cũng đều không
cần làm, cả ngày ngồi buồn thì được rồi."

"Ngươi!" Cố Ngâm
Nguyệt biết nàng đang chỉ trích bản thân, cảm thấy Ngâm Hoan muốn châm
chọc chuyện tình của nàng cùng Bành công tử. Nhưng những gì nàng nói là
sự thật, Ngâm Hoan còn một tầng ý tứ khác, Tô Khiêm Mặc ngồi một bên vẻ
mặt không thay đổi, chỉ là ánh mắt chuyên chú rất nhiều, giống như là
cẩn thận lắng nghe những gì Ngâm Hoan nói.

"Muội đối với vị trí thế tử phi một chút hứng thú cũng không có, Lục vương
gia chỉ nói đùa một chút thôi, người bên ngoài truyền loạn thôi." Ngâm
Hoan nhàn nhạt nói, Cố Ngâm Nguyệt không tin, cong cong môi không có nói cái gì nữa, khóe miệng Tô Khiêm Mặc dường như có như không khẽ cong lên một chút.

"Các huynh uống trà đi, muội mệt mỏi nên đi về trước." Cố Ngâm Nguyệt càng nghĩ càng cảm thấy uỷ khuất,
bỗng nhiên đứng lên, phẩy tay áo, bỏ đi.