Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Tâm Kế

Chương 177: Ngoại truyện 1 – Cố Ngâm Sương

Edit: quynhle2207—diễn đàn

Nàng phải là đại tiểu thư được yêu thương nhất ở Tam phòng trong Cố phủ, mặc dù chỉ là thứ xuất, nhưng nàng lại có một di nương được cha rất sủng ái. Ngày tháng trôi qua thuận buồm xuôi gió,  ở trong viện Nghênh Xuân kia năm năm, cho dù là Cố Ngâm Phương muội muội ra đời, cũng không cách nào thay đổi được địa vị của nàng ở Tam Phòng, dáng dấp của nàng và di nương giống hệt nhau, nàng lại biết nói ngọt dỗ dành cha vui vẻ.

Những ngày tháng của Cố Ngâm Sương trôi qua như thế nào, chỉ cần là nha hoàn phạm sai lầm, Tiền di nương sẽ trừng phạt nha hoàn này ở trước mặt nàng, quần áo của tiểu thư còn chưa có dọn dẹp xong, không tìm thấy đồ của tiểu thư, làm hoa của tiểu thư bị chết, canh bổ của tiểu thư bị nguội, tiểu thư bị tê chân….

Cứ như vậy, trong thế giới của Cố Ngâm Sương, bất cứ chuyện gì đều phải theo ý của nàng. Lúc mới được ba bốn tuổi, chỉ là một đám kiến nhỏ dọn nhà chắn ngang đường đi của nàng, nàng đã sai người đem nước sôi làm bỏng chết bọn nó.

Nàng học được phải làm như thế nào để che giấu, làm sao mới có thể đạt theo ý của mình là không ai biết được, làm như thế nào để tiêu trừ đi những chuyện mình cảm thấy không thoải mái. Lúc đầu, sự xuất hiện của Cố Ngâm Hoan cũng không làm cho nàng chú ý nhiều, cho đến lúc chúc tết ở ngày mồng một đầu năm kia, trong lúc vô tình tổ mẫu lại nói dáng dấp của Thất muội rất giống với phụ thân, thời điểm bị đoạt lấy mất ánh mắt của mọi người, Cố Ngâm Sương cũng bắt đầu chú ý đến.

Đó không phải là một tiểu nha đầu ngay cả đi dường cũng không xong sao? Cố Ngâm Sương khinh thường, nhưng bởi vì còn nhỏ tuổi, nàng không có cách nào làm như không thấy, vì vậy nàng bắt đầu nghĩ tới biện pháp đẩy người muội muội tầm thường này đi, cho đến khi Ngâm Hoan sống lại.

Sau đó chuyện xưa giống như là từ trong tay nàng lại thay đổi nhanh chóng đến nổi nàng không thể nào nắm bắt mọi chuyện trong lòng bàn tay được nữa. Lúc ban đầu, chẳng qua đây chỉ là cảm giác không thích, nhưng từ từ nó đã ăn sâu hơn, cho đến khi Ngâm Hoan đi viện Tử Kinh, Cố Ngâm Sương mới hiểu được sâu sắc, nếu nàng ta còn ở đây, thì cả đời này nàng cũng đừng mong có thể thoải mái, tại sao đứa không biết gì, luôn luôn ngây ngốc lại có thể được cho làm con thừa tự ngay dưới mắt của nàng chứ, tất cả những vinh hoa phú quý của nàng ta đáng ra phải là của mình.

Lòng đố kỵ của con người rất lớn, hơn nữa, mỗi lần chạm mặt nhau là mỗi lần bị so sánh, sự ghen tỵ của Cố Ngâm Sương càng ngày càng khó che giấu, giữa nàng và Thất muội, chỉ có thể một người còn sống, mà người còn sống kia chắc chắn phải là mình….

Sau khi mưu kế ở chùa Nam Sơn bị thất bại, () ngoài ý muốn nàng lại gặp được Lục Trọng Nham, người đàn ông sẽ cùng nàng dây dưa không dứt trong nửa đời này đã bị nàng hấp dẫn trong lần đầu tiên gặp mặt, với sự dạy dỗ của Tiền di nương, nàng biết được phải làm thế nào để làm cho người kia sinh lòng hiếu kỳ, bao gồm cả Lục Trọng Nham chỉ mới mười một mười hai tuổi ở trước mặt.

Nàng vĩnh viễn chỉ yêu chính bản thân mình, mà từ trước đến nay, nàng luôn là người suy tính tất cả mọi chuyện vì bản thân mình, nếu di nương có con trai thứ rồi, thì địa vị thứ tỷ này của nàng cũng sẽ được nâng cao lên, cho nên Tiền di nương mạo hiểm đổi đứa bé, chỉ vì thất bại hết lần này tới lần khác, làm cho trong lòng nàng cũng bắt đầu nảy sinh oán hận.

Ba chữ ‘Cố Ngâm Hoan’ đã trở thành mê muội trong lòng nàng, nàng không thể nào buông tay được, đến cuối cùng, nàng đã sắp đặt muốn lợi dụng người đàn ông có ý với mình, giúp nàng trừ đi cái đinh trong mắt, làm cho nàng ta phải thân bại danh liệt.

Mà lần ở tại sơn trang tránh nắng kia, Thất muội đã phản kích lại làm cho nàng và người đàn ông tên gọi Lục Trọng Nham kia lại dây dưa với nhau, hơn nữa còn khó thoát ra được, hắn bị nàng mê hoặc, nàng không có sự lựa chọn nào khác, lời đồn đãi khắp thành sôi nổi, ánh mắt khác thường của những người trong sơn trang tránh nắng lúc đó, nàng vẫn kiêu ngạo như vậy, lên giọng muốn gả vào phủ Tướng Quân.

Ngâm Hoan thành công gả cho người được Hoàng Thượng tứ hôn, làm cho lòng của nàng không chỗ nào là không đau dớn. Cho dù là ở phủ Tướng Quân, Cố Ngâm Sương vẫn muốn làm cho người muội muội này của mình vĩnh viện phải thảm bại, vì vậy nàng đã mời Nhị tiểu thư của Kỳ gia tới, cùng với chồng mình nhắc tới Tam thiếu gia của Bát Vương Phủ ở trước mặt nàng ta, nhắc tới sơn tặc, làm như vô tình nói ra cách thức liên lạc với người trung gian của bọn sơn tặc kia…


Nhưng càng làm như vậy, thì nàng lại càng không được như ý, Ngâm Hoan vẫn rất tốt, cho tới hôm nay cũng vậy, Cố Ngâm Sương nàng đang lắc lư ở trên xe ngựa không muốn biết mình sẽ đi về đâu, còn nàng ta lại ở trong phủ Bình Vương làm Bình Vương Phi của nàng ta.

Cố Ngâm Sương có quá nhiều thứ không cam lòng, (d,đ,le.quy.don) không cam lòng mình mất đi nhiều như vậy, di nương chết rồi, muội muội cũng không hề nghe lời của mình nữa, người đàn ông yêu thương mình nhất lại bỏ đi dễ dàng như vậy, mà báo ứng của nàng lại là gương mặt đáng để nàng kiêu ngạo này bị hủy đi ngay vào lúc này.

Xe ngựa chợt dừng lại, rèm được mở ra, Tôn Thị vén rèm lên, thông gió một chút, bên trong xe ngựa có một mùi vị rất kỳ lạ, là mùi thuốc trộn lẫn với mùi không khí không được thông thoáng.

“Nhị đệ muội, ngươi là có muốn uống nước hay không?” Tôn Thị nhìn nàng một cái, lấy túi nước từ trong tay bà vú đang đứng một bên, vào xe ngựa muốn đút cho nàng ta, Cố Ngâm Sương bắt được tay của nàng ấy: “Bây giờ chúng ta đang đi tới nơi nào?”

“Nhị đệ muội, mặc kệ đi nơi nào, chúng ta sẽ không trở lại nữa.”

“Ta là con cháu của Cố gia, tại sao không thể trở về Lâm An được.” Cố Ngâm Sương không muốn uống nước, ngay cả đi về đâu cũng không biết thì cuộc sống sau này sẽ như thế nào đây?

“Hiện giờ ngươi là con dâu của Lục gia.” Tôn Thị thấy nàng ta không uống nước, cũng leo xuống xe ngựa, nhìn về phía chân trời xa xa, cũng đã đi được mấy ngày đường rồi: “Ta khuyên ngươi phải nên cố gắng hiểu rõ ràng mọi chuyện đi, tất cả mọi thứ ở thành Lâm An cũng không còn bất cứ quan hệ gì với ngươi đâu, bao gồm cả Cố gia (*).”

(*Quỳnh: ở trong bản raw thì là Lục gia, nhưng mình nghĩ Cố gia đúng hơn.)

Hành trình đi hơn nửa tháng, cuối cùng bọn họ đã tới một trấn, ở lại trấn đó một ngày, sau đó lại đi tới một trấn nhỏ lân cận, đến một thôn xóm tương đối sầm uất để ở, đồ đạc được di chuyển tới, còn người làm là mua được ở trấn trước đó. Tất cả mọi người đều được phân phát, chỉ còn lại một vị lão ma ma bên cạnh Lục phu nhân cùng với một bà vú ở bên cạnh mấy đứa bé. Lục phu nhân nhìn phòng ốc thua kém rất nhiều so với Lục phủ, quay đầu liếc mắt nhìn Lục Tướng Quân đang từ đằng sau bước tới: “Sau này chúng ta ở đây.”

“Lão gia, chẳng lẽ cả đời này của chúng ta phải ở nơi này!” Lục phu nhân cũng đi theo vào. Làm sao bà ta có thể ở nơi này được, đừng nói tới tiền viện hay hậu viện, ngay cả một cánh cửa có thể được gọi là cửa chính cũng không có. Mới vừa rồi trên đường tới đây, khắp nơi đều là những người tay lấm chân bùn, không lẽ sao này bà ta phải qua lại với những người này hay sao?

“Không phải chỉ là đời này của chúng ta, mà cả đời của mấy người Trọng Hải cũng phải ở nơi này, đời đời con cháu sau này cũng đều phải ở đây.” Lục Tướng Quân nhấn mạnh, sự tha thứ của Hoàng Thượng được xây dựng trên điều kiện Lục gia phải chịu sự khống chế là quan trọng nhất, quan huyện trong trấn này cứ đúng thời hạn sẽ báo cáo lên trên tình trạng của bọ họ. Lục Tướng Quân không có mong đợi gì hơn, chỉ hy vọng một ngày nào đó trong tương lai, sự trừng phạt này đối với Lục gia sẽ được giải trừ, con cháu của Lục gia còn có cơ hội để trở về.

Lúc trước nghe được và hôm nay đích thân thể nghiệm là hai việc hoàn toàn khác nhau, (quynhle2207-ddlequydon) Lục phu nhân tê liệt ngồi trên ghế, Lục Tướng Quân cũng không tới an ủi bà ta, chỉ sai mấy bà vú đi quét dọn sạch sẽ một gian phòng trong đó, trước hết đưa con dâu thứ hai vào ở trong phòng, tiếp theo là dọn dẹp những chỗ còn lại.

Hành lý mà bọn họ mang theo nói ít cũng không ít, tối thiểu có thể giúp bọn họ sống bình yên ở chỗ này. Lục Tướng Quân chinh chiến cả đời, đối với kết quả như thế này, ông ta đã rất hài lòng.


Ở chỗ này có người nào đã trải qua cuộc sống như thế này, sáng sớm phải thức dậy, bận rộn nấu cơm trong phòng bếp, còn phải xuống ruộng trồng trọt. Mới nửa năm đầu, mọi người còn không có thích ứng kịp, Lục phu nhân vẫn luôn sống an nhàn sung sướng, đến cuối cùng cũng không có cách nào thích ứng với cuộc sống như vậy, chỉ còn lại một ma ma bên người, cuộc sống trải qua đơn giản hơn nhiều so với sinh hoạt luôn được phục vụ lúc trước.

Thương thế của Cố Ngâm Sương đã lành, y thuật ở chỗ này cũng tệ hơn nhiều so với những chỗ khác, cuối cùng thì gương mặt của nàng cũng không thể khôi phục lại, tất cả những đồ vật có thể phản chiếu gương mặt nàng đều bị ném vỡ, nàng bị buộc phải quen thuộc với những thứ ở nơi này, cùng Tôn Thị làm quen với cuộc sống nơi này. Sáng sớm trời còn chưa sáng đã phải rời giường, đi phòng bếp nấu cơm, phải chăm sóc con gái một tuổi rưỡi, thỉnh thoảng còn phải đi hái rau với Tôn Thị ở trong vườn.

Cuộc sống như thế đối với nàng mà nói quả thật rất đau khổ, cũng không nghe được bất cứ tin tức gì từ thành Lâm An, từ bờ sông đến vườn rau, những người phụ nữ trong thôn nhỏ này nói năng thô tục vô lễ, nhìn ra xa núi non trùng điệp không thấy đâu là giới hạn.

Nàng muốn thoát khỏi nơi này.

Rốt cuộc Cố Ngâm Sương quyết định rời khỏi thôn này, nàng chuẩn bị xong tất cả mọi thứ, bên trong có hai lượng bạc mà Cố Ngâm Phương đã cho, còn có một ít tiền riêng mà mình đã để dành được, nàng lấy vải bố che phủ mặt mình, thừa dịp ban đêm lặng lẽ rời khỏi thôn nhỏ này.

Nhưng những ngày ở bên ngoài làm sao lại dễ dàng như trong tưởng tượng của Cố Ngâm Sương vậy. (d/đ/lequydon) Nàng thoát ra khỏi huyện đó, chạy trốn tới một thành trì khác, nàng nghĩ phải để cho mình có được những ngày thoải mái, với một ngôi nhà bình thường cũng đã tốn hơn phân nửa số tiền để dành của nàng, trên đầu lại băng bó như vậy càng làm cho người ta chú ý, lúc nào cũng có người muốn ra tay với một kẻ thân cô thế cô như nàng, nàng chỉ đành phải ở tạm trong quán trọ.

Nửa tháng sau, nàng bắt đầu hối hận, rời khỏi Lục phủ, rời khỏi thôn kia, nàng không có cách nào sống qua ngày, vì vậy nàng muốn đi đến chỗ của Cố Ngâm Phương. Nhà của Cố Ngâm Phương cũng không ở thành Lâm An, chỉ cần nàng không vào thành Lâm An thì không coi là kháng chỉ.

Đường xá xa xôi, khi Cố Ngâm Phương nhận được thư Lục tướng quân đã là hơn ba tháng sau đó rồi,  lúc này đã là mùa xuân năm thứ hai, Cố Ngâm Phương sai người đi tìm kiếm dọc theo con đường đi đến chỗ Lục Tướng Quân, qua lại mấy lần chỉ có thể nghe được một ít tin tức ở trong thành mà Cố Ngâm Sương đã dừng lại, sau đó cũng không có tin tức gì khác, Nhị tỷ bị mất tích….

Năm qua năm, mùa xuân lại tới, Hoàng đế băng hà, Tân Hoàng lên ngôi, đại xá thiên hạ, vết thương cũ của Lục Tướng Quân tái phát mà qua đời, không bao lâu sau Lục phu nhân cũng đi theo. Lục Vương Gia và Bình Vương Gia cầu xin, Tân Hoàng cho phép Lục gia có thể rời khỏi thôn xóm đó, không cần phải cả đời gắn liền với đồng ruộng, chỉ cần có tài năng, con cháu Lục gia có thể buôn bán, nhưng những cô nương của Lục gia vẫn không thể gả cho những nhà quan lại.

Vợ chồng Lục Trọng Hải và con trai, còn có hai người con gái trong đó có con của Lục Trọng Nham có thể vào thành, bắt đầu cuộc sống mới…

Lại một ngày đầu xuân, buôn bán của Lục Trọng Hải cũng đã có chút thành tựu, mà cô nương nhỏ bé lúc trước giờ đây cũng đã trở nên duyên dáng yêu kiều, Lục Thiến Tích đã lấy chồng, mà năm nay Lục Thiến Y cũng tròn 14 tuổi.

Trên con đường tấp nập mua bán, Lục Thiến Y và Tôn Thị đi ra ngoài mua đồ. Đã không còn bộ dạng non nớt trẻ con, Lục Thiến Y được di truyền phần lớn vẻ xinh đẹp của Cố Ngâm Sương, làm cho trong lòng Tôn Thị cũng rất vui mừng, tính tình của đứa nhỏ này rất tốt, con người cũng ngoan ngoãn dịu dàng.

Sau khi mua đồ xong, hai người đang đình trở về, bất chợt từ trong con hẻm nhỏ bên cạnh có một người chạy ra, hình như là bị người đuổi đánh, quần áo lam lũ, chạy thẳng tới trước mặt bọn họ, rồi bị té lăn trên đất.

Trên cánh tay của người này đầy những vết thương, nhìn đầu tóc có thể mơ hồ phân biệt được đây là một người phụ nữ, Lục Thiến Y lấy túi tiền trong ngực, nhìn bà ta thương hại, sau đó lấy bạc ra đặt ở trước mặt bà ta.

Người phụ nữ kia đưa mắt liếc nhìn Lục Thiến Y, giơ tay giật lấy bạc, nghe được tiếng người đuổi theo sau lưng, đứng dậy, đẩy Tôn Thị ra để chạy. Lục Thiến Y vội vàng đỡ Tôn Thị, tới khi quay đầu nhìn lại thì người kia đã chạy xa, nàng ta chỉ có cảm giác quen thuộc, nhưng lại không nhớ được gì.

Người phụ nữ điên điên khùng khùng kia vẫn cứ chạy không ngừng, gió thổi tấm vải bao bọc trên mặt nàng ta, để lộ ra một gương mặt hết sức dữ tợn….

Tác giả có lời muốn nói: chương này miêu ta toàn bộ quá trình của Nhị tỷ sau khi thoát được cái chết.