Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Tâm Kế

Chương 142

Edit: Song

Tỉnh lại lần nữa đã là bình minh, Ngâm Hoan mở mắt ra cảm giác được hai tay đặt ở trên eo mình mới giật mình, nàng đã thành thân.

Ngẩng đầu liền đụng phải cặp mắt sớm đã mở của hắn, chứa đựng vui vẻ nhàn nhạt cứ như vậy yên lặng nhìn xem, gò má Ngâm Hoan ửng hồng, vừa nhìn sắc trời, thấp giọng hô một tiếng giãy giụa muốn đứng lên, chăn mền mới kéo ra lại đắp lên cực nhanh, cáu giận nhìn xem gương mặt vui vẻ kia, tối hôm qua sau khi tắm rửa xong nàng đã nhanh chóng ngủ thiếp đi, cứ như vậy mà không mặc áo lót.

"Tiểu thư, cô gia." Nhĩ Đông ở ngoài cửa đã đợi từ lâu, nghe được động tĩnh bên trong mới gõ cửa hô.

Ngâm Hoan đẩy hắn một cái, "Mau đứng lên a, chậm nữa là không kịp đi thỉnh an." Ngâm Hoan chống đỡ người đứng dậy tìm y phục ở trên giường, Tô Khiêm Mặc có chút hăng hái tựa vào chỗ kia, vừa vặn nhìn thấy phần lưng trơn bóng của nàng, tóc dài lay một cái ở sau lưng nàng di động, tầm mắt dần dần dời xuống hông của nàng, bộ dáng quyến rũ của người dưới thân đêm qua bỗng nhiên hiện ra trong đầu.

Cảm giác được ánh mắt ở sau lưng càng ngày càng nóng bỏng, Ngâm Hoan quay đầu lại trừng mắt liếc hắn một cái, Tô Khiêm Mặc rốt cục không nháo nàng nữa, xoay người cầm lấy y phục được đặt trên ghế cho nàng rồi hướng phía ngoài phòng hô một tiếng, "Vào đi."

Nhĩ Đông mang theo Tập Noãn tiến vào, y phục ném lung tung trên mặt đất, Nhĩ Đông cùng Tập Noãn cúi đầu vội vã đi qua đặt chậu xuống, Nhĩ Đông cất những y phục kia đi, đi đến bên giường kêu một tiếng tiểu thư, Ngâm Hoan đáp lại một tiếng, lúc này Nhĩ Đông mới kéo màn trướng lên.

Có mụ mụ đi vào lấy lụa đỏ dính vết máu đi, Tập Noãn lấy quần áo phải mặc ra, Ngâm Hoan ngồi ở mép giường, Tô Khiêm Mặc thay quần áo xong trực tiếp đỡ nàng đến trước bàn trang điểm, ra hiệu Nhĩ Đông các nàng hầu hạ nàng rửa mặt súc miệng, Thanh Nha đi đến, thay Ngâm Hoan chải tóc xong, Tô Khiêm Mặc cầm lấy bút vẽ lông mày trong tay Thanh Nha đến trước mặt nàng.

"Chàng làm cái gì?" Ngâm Hoan ngẩng đầu liền chứng kiến hắn khoa tay múa chân trên lông mi của mình lại nhìn bộ dáng trong gương đồng, mặt hơi nhíu lại, nghiêm túc nói ra, "Vẽ lông mày cho nàng!"


Nhĩ Đông cùng Tập Noãn ở trong phòng làm việc chậm lại nhìn về phía này, cả thân thể của Ngâm Hoan cứng ở kia, Tô Khiêm Mặc cầm lấy bút khoa tay múa chân một hồi mới quyết định ra tay.

Hai đầu lông mày truyền đến hoạt động nhẹ nhàng, hai mắt Ngâm Hoan nhắm nghiền, chỉ lo về việc hắn vẽ cho mình một đạo lông mày, thật lâu, Tô Khiêm Mặc nói một tiếng được rồi, lúc này Ngâm Hoan mới mở mắt ra, nhìn qua mình trong gương đồng, tuyến lông mày này là lấy hình dáng lông mày của Ngâm Hoan mà vẽ theo, nhưng như thế nào nàng đều cảm thấy có chỗ không thuận.

"Sau này đều để ta giúp nàng vẽ." Tô Khiêm Mặc tự mình xem thấy hài lòng, để bút vẽ lông mày xuống, cầm lấy y phục ở trên kệ cũng không cần Nhĩ Đông các nàng hầu hạ, tự mình mặc vào.

Khóe mắt Ngâm Hoan giật nhẹ, cầm lấy bút vẽ tự mình bổ sung vài cái, cài cây trâm đơn giản, Nhĩ Đông lấy y phục ra cho nàng mặc, mấy ngày tân hôn này cũng chỉ mặc y phục đỏ thẫm, thắt lại đai lưng, Tô Khiêm Mặc cũng thu thập xong, hai người đứng chung một chỗ mà lại thập phần xứng đôi.

Nhĩ Đông bưng trà, Tập Nhân mang bức tranh thêu của Ngâm Hoan, dưới sự hướng dẫn của mụ mụ hướng viện tử của vương gia vương phi mà đi, hiện tại không sớm không muộn, vương phi cũng vừa mới dậy, ăn mặc chỉnh tề chờ tân nương tử kính trà.

Người ở Bát vương phủ không nhiều lắm, đêm qua đến uống rượu mừng cũng đều đi về, tính vương gia vương phi và hai ca ca một tỷ tỷ, lại tính thêm nữa chính là các tẩu tẩu cùng vài đứa cháu trai.

Ngâm Hoan quỳ gối trước mặt Bát vương gia từ trong tay Nhĩ Đông tiếp nhận trà cung kính nói, "Phụ vương, mời ngài uống trà."

Bát vương gia cười ha ha, tiếp nhận cái chén uống một ngụm, cầm lấy một đại hồng bao đưa cho nàng, Ngâm Hoan đưa cho Tập Nhân ở sau lưng, lại từ trong tay Nhĩ Đông tiếp nhận trà đến trước mặt Bát vương phi, "Mẫu phi, mời ngài uống trà."

Bát vương phi cúi đầu nhìn xem Ngâm Hoan cũng không vội nhận cái chén, Tô Khiêm Mặc ở sau lưng sắc mặt biến hóa, Tạ Quán các nàng cũng biết, đây là quy củ mẹ chồng lập ra cho tân nương tử.


Ngâm Hoan giơ tay bưng cái chén đã lâu nên dù nhẹ tay cũng sẽ mỏi nhừ, Bát vương phi không hợp tác, thẳng đến khi Bát vương gia ở bên cạnh khụ một tiếng, nàng mới đưa tay nhận lấy cái chén, Ngâm Hoan cũng không dám nhanh chóng để tay xuống, sợ là sẽ khiến nàng cho rằng mình thật sự muốn hoàn thành việc kính trà nhanh, từ từ thu tay về, Bát vương phi bưng ly trà kia, nhấc nắp chén đưa lên bên miệng hoàn toàn không uống, nhàn nhạt nói một câu, "Trà nguội lạnh."

Tô Khiêm Mặc đang muốn nói cái gì, Tạ Quán đối với hắn nhẹ nhàng lắc đầu, lúc này nếu Tam đệ thay Tam đệ muội nói chuyện, trong lòng mẫu phi sẽ khó chịu, có khi sau này sẽ xảy ra tranh chấp với Tam đệ muội.

"Là con dâu suy tính không chu toàn, Nhĩ Đông, đổi cái chén khác." Ngâm Hoan cười từ trong tay Nhĩ Đông lại cầm lấy một cái chén mới rót trà nóng vào, vững vàng bưng đến trước mặt vương phi, thái độ rất là thành khẩn.

"Nào có chuyện con dâu kính trà hai lần chứ, mẫu phi ngươi nói đùa với ngươi đấy." Bát vương gia thấy vậy hoà giải, Bát vương phi bưng ly trà kia nhấp một miếng, cầm lấy bao lì xì để trên bàn giao cho nàng.

"Tạ mẫu phi." Ngâm Hoan cung kính đón lấy, đem bức tranh thêu của mình đưa cho Bát vương phi, "Đây là chúttâmý của con dâu." Đó là áo choàng gấm bố do Ngâm Hoan đích thân thêu, một cây kim một sợi chỉ ước chừng là do nàng tốn bảy tám buổi tối mới thêu xong, Bát vương phi cầm trong tay còn muốn làm khó cũng không cách nào nên luôn nghiêm mặt, "Được rồi, làm quen với đại ca đại tẩu của ngươi đi."

Tạ Quán cùng Đường Uyển Kỳ đều tặng tiểu lễ, Ngâm Hoan cũng cầm bức tranh thêu của mình tặng cho các nàng, ba đứa cháu nhỏ mỗi người một cái hà bao xinh đẹp tự tay thêu, bên trong còn để kim lõa tử làm phình ra.

Kính hết trà chính là muốn lắng nghe lời nói của mẹ chồng, lúc này Bát vương phi ra vẻ kiêu căng, cũng không quản sắc mặt của con trai nhìn có tốt hay không, nếu đã gả vào Bát vương phủ thì phải tuân theo quy củ của Bát vương phủ.

Trong viện Cẩm Tông vốn không có nhiều nha hoàn, lúc trước Tô Khiêm Mặc không thích, sau này đi Dương quan lại càng chỉ có mấy người quản lý việc thường ngày, hiện tại thành thân Ngâm Hoan mang những người này đến vẫn không đủ, một lần Bát vương phi lại nhận bốn nha hoàn hai ma ma, để cho quản gia của con dâu trưởng lại nhận thêm vài bà tử.

Đối với lần này Tô Khiêm Mặc ý kiến lớn, "Mẫu phi, tiểu viện Cẩm Tông, đưa thêm nhiều người như vậy vào làm cái gì, chúng ta sớm đã đủ người rồi." Bát vương phi trừng mắt liếc hắn một cái, "Cái gì đủ rồi, đại ca ngươi không chỉ có chừng này người, tương lai chờ ngươi cùng Ngâm Hoansinhra hài tử còn phải nhận thêm người."

"Tốt lắm, các ngươi trở về chuẩn bị một chút, đợi lát nữa tiến cung tạ chỉ." Bát vương gia phất phất tay, cắt đứt phát biểu của Bát vương phi, nói nhẹ, "Cũng không thể để cho hoàng hậu nương nương chờ các ngươi."

Lúc này Bát vương phi mới ngậm miệng, cô con dâu này nói cái gì đều cười nhận, nàng thật đúng là một quyền đập vào bông mềm, một chút mạnh mẽ cũng không có.