Ngọc Tình đã muốn đi đến đỉnh núi, đột nhiên từ phía trước xuất hiện một chiếc xe thẳng tắp đụng vào xe cô.
“ Ngọc Tình, cẩn thận!” Sắp đạt được giải nhất, Lưu Bân còn chưa kịp vui mừng đã bị một màn kia dọa sợ đến mức hồn lìa khỏi xác.
“ Ngồi chắc vào!” Tay Ngọc Tình đặt trên vô lăng chợt lóe lên, cô quát lạnh một tiếng, tay phải đánh lái đổi hướng, tay trái ghì chặt tay lái, đuôi xe ‘két’ một tiếng xoay một vòng lớn, nguy hiểm đến mức tận cùng, chật vật né qua tránh thoát số phận rơi xuống vực núi.
Ngay khi Lưu Bân thở phào một hơi,cho rằng bản thân đã thoát khỏi nguy hiểm thì Ngọc Tình lại đánh lái, đuôi xe ‘ loảng xoảng’ một tiếng đánh vào chiếc xe phía trước.
“ Mẹ nó, ngươi điên rồi!” Lưu Bân sau khi nhìn thấy chiếc xe kia bị đụng rơi xuống vách núi, mà xe của bọn hạ thì đụng vào vách núi đá. Nếu không phải túi khí an toàn thoát ra thì tình trạng của họ cũng sẽ không ổn được bao nhiêu.
“ Câm miệng!” Ngọc Tình ngẩng đầu lên, quét mắt nhìn vào chiếc xe Pháp Lạp Lợi đã muốn hỏng hơn một nửa, chân mày gắt gao nhíu lại, trong mắt lại là một mảnh ngưng trọng chưa từng có. Một lát sau cô mở cửa xe, giọng nói lãnh liệt, “ Xuống xe!”
Lưu Bân nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Ngọc Tình, cũng biết được tình huống bây giờ vô cùng không ổn. Cậu ta hít vào một hơi thật sâu, từ dưới ghế xe lấy ra hai khẩu súng rồi đưa cho Ngọc Tình một khẩu, nghe lời bước xuống xe.
Tiếp nhận súng, Ngọc Tình lập tức xuống xe, tại đỉnh núi to lớn này trông cô càng thêm nhỏ bé. Hai mắt Ngọc Tình nhìn xung quanh một vòng, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, “ Các vị, đã đến đây rồi thì hãy xuất hiện đi!”
Ngọc Tình vừa dứt lời, đã có một nhóm người từ bốn phía xuất hiện, bao vây họ.
Lưu Bân đứng ở bên cạnh Ngọc Tình, mắt lạnh nhìn mọi việc. Nói thật, lúc đầu cậu có chút sợ hãi, dù sao cậu cũng chỉ là một đứa nhỏ 13 tuổi mà thôi, nhưng chỉ cần cậu nghĩ đến Ngọc Tình cũng chỉ mới 7 tuổi cậu liền theo bản năng không chịu lùi bước, thẳng tấp đứng bên người cô, bởi vì cậu là một đấng nam nhi!
“ Các ngươi muốn tìm người nào, vì sao lại tập kích bọn ta?” Sau khi xác định được số người tập kích và con đường thoát thân Ngọc Tình mới mở miệng, chỉ có 8 người cũng không khó giải quyết lắm. Hiện giờ cô muốn xác nhận bọn người nay là của Kiều bang hay là của Vân bang?
“ Ngươi là Lưu Bân?” Người tới cũng không có trả lời câu hỏi của Ngọc Tình, mà là nhìn thẳng vào mặt Lưu Bân.
“ Đúng vậy, người các ngươi tìm chính là ta, chắc cũng không cần phải làm hành động như vậy chào đón chúng ta đi?” Lưu Bân chậm rãi cười, đôi mắt xếch khẽ nhếch, giọng nói ngả ngớn, cậu nhẹ nhàng ôm lấy Ngọc Tình, cúi xuống nói khẽ vào lỗ tai cô, “ Có cơ hội thì chạy mau đi!”
Sau khi nói xong câu này, Lưu Bân đứng thẳng người dậy, nhìn về phía bọn người đi tới, “ Sao có thể dọa cho bạn gái nhỏ của ta sợ như vậy chứ?”
Đây là lần thứ hai Ngọc Tình nghe thấy hai từ ‘ Bạn gái’ sau khi trùng sinh, trong lòng vừa động, ngẩng đầu nhìn đứa nhóc đang đứng trước người mình, khóe miệng khẽ nhếch. Tên nhóc Lưu Bân này chỉ mới mấy tuổi đã có bộ dạng này, khi lớn lên nhất định sẽ trở thành một kẻ yêu nghiệt!
Người tới nhìn bộ dáng Lưu Bân lúc này, trong mắt xẹt qua một chút khinh thường, “ Nếu ngươi đúng là Lưu Bân, chúng ta đây cũng không khách khí nữa, người đâu lên bắt bọn chúng lại!”
Giọng nói của hắn ta vừa dứt, Ngọc Tình liền giơ khẩu súng lục trong tay lên, chỉ nghe ‘ đoàng’ một tiếng, kẻ vừa mới vênh váo tự đắc nháy mắt đã không còn thanh âm, đồng tử hắn ta trợn trừng, chết không nhắm mắt!
“ Ngươi chỉ là một cô gái nhỏ, sao lại có thể bạo lực như vậy?” Lưu Bân nhìn đến trình độ bắn súng của Ngọc Tình xong, ánh mắt ban đầu là sáng ngời, sau đó là sự không cam lòng, hướng về một tên khác nhắm bắn xong, sau đó nhìn về phía tên đã lên tiếng nằm dưới đất, chậm rì rì nói.
Ngọc Tình không rảnh mà để ý đến cậu ta, ngón tay kéo cò súng, chỉ nghe được thanh âm “bang bang” vang vọng khắp đỉnh núi.
Mà những viên đạn bay về phía mình, đằng sau lưng Ngọc Tình như có mắt, tránh qua một bên. Bởi vì Ngọc Tình có tinh thần lực và kinh nghiệm tác chiến hỗ trợ nên đánh rất thoải mái, nhưng Lưu Bân không có nên chỉ chốc lát sau cậu ta đã có chút chật vật.
“ Đến bên cạnh tôi đi, không cần phải tách ra!” Ngọc Tình kéo Lưu Bân qua, cùng lúc đó, một đóa huyết hoa tràn ra từ cánh tay cô.
Cánh tay Ngọc Tình rũ xuống, ánh mắt càng thêm âm trầm, chỉ thấy cô xoay người một cái, ‘đoàng’ một tiếng viên đạn đã ghim vào tim của tên bắn lén.
Đồng thời, Lưu Bân cũng nả một viên đạn, tên cuối cùng cũng ngã xuống.
“ Đi, mau rời khỏi nơi này!” Ngọc Tình vẫn không hề thả lỏng, xem nhẹ vết thương trên cánh tay mình đang từng hồi đau nhức, Ngọc Tình nắm lấy tay Lưu Bân, chạy thẳng về phía trước.
“ Ngọc Tình, ngươi bị thương rồi.” Lưu Bân nhìn thấy cánh tay Ngọ Tình đang không ngừng đổ máu, có chút không biết làm sao nói.
“ Câm miệng! Đi mau lên!” Ngọc Tình nghe vậy, vẻ mặt càng lạnh hơn. Đệ nhất nhân của quốc an cục lại bị bọn người này làm bị thương, việc này đối với Ngọc Tình là một loại sỉ nhục.
Lưu Bân nhìn thấy Ngọc Tình như thế, không nói thêm nữa, gắt gao đi theo cô chạy vào núi. Tiếng đấu súng vừa nãy quá lớn, khẳng định sẽ làm cho kẻ địch chú ý đến, cho nên bọn họ không thể trở về từ đường lớn, chỉ có thể đi bằng đường núi.
Quả nhiên sự thật chứng minh, lựa chọn của Ngọc Tình thật đúng là sáng suốt. Bọn họ vừa mới đi không lâu thì đã có một nhóm người khác lên đến đỉnh núi.
“ Mẹ nó, Hầu Tử thất bại!” Người tới nhìn thi thể trên mặt đất, không khỏi mắng một tiếng, quay lại nhìn về người đứng cách đó không xa, “ Đệch, không phải mày đã nói chỉ có một mình Lưu Bân hay sao, đây là chuyện gì hả!”
“ Lâm ca, em, em cũng không biết a! Thật sự chỉ có một mình Lưu Bân.” Đúng vậy, tên áo trắng đứng cách đó không xa chính là Hàn Phong. Chỉ thấy hắn ta hiện giờ đang đứng ở nơi đó, hai chân không ngừng run run, trong đáy mắt hiện giờ là một mảnh sợ hãi, “ Nga, không, còn có một con nhỏ nữa. Nhưng con nhỏ đó thoạt nhì cũng chỉ có 8 tuổi mà thôi a!”
“ Phế vật!” Kẻ được gọi là Lâm ca phun ra một ngụm nước bọt, “ Hôm nay tao xem mặt mũi của ba mày cho nên tha mày một mạng, mau biến! Số người còn lại chia ra đi tìm cho tao, bọn nó khẳng định đang ở trong ngọn núi này! Bắt được Lưu Bân, lão tử thưởng cho kẻ đó 5 vạn!”
Lời vừa dứt, đã nghe thấy bọn đàn em của hắn ở bên cạnh phấn chấn đáp, “ Vâng!” Quả nhiên có thưởng sẽ có kẻ liều mạng.
Hết chương 18.