Ngọc Tình muốn mở một thị trường đấu giá hoa cỏ lớn nhất Trung Quốc, hiện tại đã có nguồn vốn khởi đầu nhưng chỉ bao nhiêu đây thôi vẫn xa xa không đủ.
Huống chi đối với Ngọc Tình hiện giờ, việc tìm kiếm các loại hoa cỏ để nâng cao tinh thần lực là vô cùng trọng yếu nhưng vẫn không phải là việc quan trọng nhất. Hiện tại hắc đạo ở phương Bắc nước Z đang vô cùng rối loạn phức tạp, Kiều bang mỗi ngày đều mơ tưởng đến vị trí bá chủ hắc đạo ở phương bắc, cho nên có thể nói bây giờ Ưng bang đang phải đối diện với cảnh ngộ bốn bề là địch.
Mà Ngọc Tình là muốn chui vào chỗ trống này, phát triển thế lực của mình. Thành lập một bang phái mới không thể nghi ngờ chính là một quá trình vô cùng dài dòng, cho nên tốt nhất chính là thủ nhi đại chi*, đây cũng là nguyên nhân lúc trước Ngọc Tình đồng ý gia nhập Ưng bang.
[*theo aka google đã nói( ta vào cái wp của nàng nào đó mà quên mất rồi) thì câu này có nghĩa là lấy cái của một người nói thành cái của một người khác. Ở đây ý nói chị Tình muốn lật đổ lão đại Ưng bang để chỉ lên làm trùm đó mà, mẹ này quá nham hiểm rồi, hứ. Cơ mà ta thik, hắc hắc.]
Đương nhiên đây không phải là nguyên nhân chính, với ánh mắt của Ngọc Tình chọn Ưng bang làm nơi phát triển bang phái còn có một nguyên nhân nữa, chính là con trai Lưu Lỗ Hàn- Lưu Bân.
Lưu Bân không phải là kẻ tự cho mình là một công tử hắc đạo siêu phàm, ngược lại cậu ta là một người rất lý trí. Nếu cho cậu thời gian để trưởng thành, cậu tuyệt đối có thể vượt qua Lưu Lỗ Hàn! Đương nhiên việc phát triển sau này, Lưu Bân quả thật trở thành hùng ưng một cõi. Lấy tính cách của Ngọc Tình, việc càng có tính chất khiêu chiến cô càng thích. Cô muốn nhìn xem bọn họ cuối cùng ai có thể trở thành bá chủ hắc đạo chân chính!
Hôm nay là cuối tuần, đêm nay Lưu Bân muốn ra ngoài đua xe, làm cận vệ của cậu ta, Ngọc Tình sao có thể không xuất hiện cho được? Lưu Bân đam mê đua xe, tuổi còn nhỏ đã có một kĩ thuật lái xe không hề thấp. Dĩ nhiên, chỉ bao nhiêu đó thôi còn chưa đủ làm cho Ngọc Tình coi trọng.
Trước trường đua xe khổng lồ có một chiếc xe thể thao đang đỗ, Ngọc Tình ôm ngực đứng ở phía sau Lưu Bân, mắt lạnh nhìn đám trẻ ranh dư thừa tinh lực trước mặt mình, khóe môi nhẹ nhếch, trong trẻo nhưng lạnh lùng.
“ Thế nào, Ngọc Tình, hôm nay có muốn ngồi chung xe với bổn thiếu gia ta hay không?” Đôi mắt xếch của Lưu Bân nhìn một vòng quanh sân đấu xong, quay về phía Ngọc Tình, giọng điệu ngả ngớn không phù hợp độ tuổi.
Ngọc Tình nghe vậy giương mắt nhìn Lưu Bân, lại nhìn qua mấy đứa nhóc được gọi là đối thủ, chậm rãi phun ra một câu, “ Không có hứng thú!”
Lưu Bân đối với câu trả lời như vậy không có một chút ngoài ý muốn nào, một tuần nay, cậu đã sớm lãnh giáo được sự lạnh nhạt, thành thục không phù hợp độ tuổi này của Ngọc Tình. Khi cậu đang muốn nói sang chuyện khác nghe thì thanh âm nhẹ nhàng chậm chạp của Ngọc Tình truyền tới, “ Bất quá cậu có thể ngồi cùng xe với tôi.”
“ Gì?” Lưu Bân nghe được lời của Ngọc Tình xong, thực sự sợ run một chút, cậu quay đầu lại cao thấp đánh giá Ngọc Tình, “ Nha đầu, ngươi đùa cái gì vậy? Liền cánh tay, bàn chân nhỏ bé này sao? Không phải thiếu gia ta coi khinh ngươi, ngươi với tới tay lái sao?”
Ngọc Tình nghe Lưu Bân nói vậy cũng không tức giận, cô quay đầu nhìn cậu, “ Nếu không, chúng ta cá cược đi.”
“ Nga?” Mắt xếch nheo lại, “ Cược cái gì?”
“ Liền là tiền thưởng của quán quân hôm nay đi!” Ngọc Tình nhìn về phía xe của Lưu Bân, giọng điệu kiên định.
“ Được, nếu ngươi thua thì sao?”
“ Tùy cậu quyết định.” Bốn chữ lãnh khốc làm cho Lưu Bân nở nụ cười.
“ Được, một lời đã định!” Bên này chỉ vừa đánh cược, bên ‘ đối thủ’ liền nở nụ cười, “ Như thế nào hả Lưu đại thiếu, hôm nay tìm một nha đầu đến thay ngươi xuất chinh? Ngươi không sợ nói ra dọa người hay sao?”
“ Ha ha, xem ra hôm nay Lưu đại thiếu tìm được người rồi.”
“ Một con nhóc còn dám dõng dạc nói sẽ thắng tiền thưởng năm nay, đừng có đùa như vậy chứ. Giới đua xe có một tên biến thái như Lưu Bân là đủ lắm rồi, ngươi nghĩ mình cũng là thiên tài hay sao?”
“…….”
Lời nói khó nghe không ngừng truyền đến, Ngọc Tình cũng không tức giận, chỉ thấy cô ngẩng đầu nhìn về phía mọi người, như trước cười khẽ. “ Như thế nào, mọi người cũng muốn cược một chút sao?”
“ Cược? Tiểu nha đầu ngươi tưởng rằng hôm nay chúng ta sẽ đua xe ở trong này đi? Hôm nay địa điểm đua xe chính là 5 dặm đường núi!” Trong đám người, một kẻ nghe thấy câu trả lời của Ngọc Tình, không khỏi cười nhạo một tiếng.
“ Ha ha, chẳng lẽ là không dám cược đi? Đừng vô nghĩa, có cược hay không?” Ngọc Tình cũng cười khẽ ra tiếng, giương mắt nhìn về phía mọi người, một cỗ tinh thần lực uy áp phóng ra ngoài.
“ Cược!” Hiện trường lâm vào trầm mặt trong giây lát, bỗng nhiên có một thanh niên mặc áo trắng đứng ra, nhìn Ngọc Tình nở nụ cười âm lãnh, “ Liền cược chiếc xe thể thao này của Lưu thiếu được hay không?’’
Người này khoảng hai mươi tuổi, diện mạo thoạt nhìn thập phần nhã nhặn, chính là sự ghen tỵ trong ánh mắt gã đã đem một chút văn nhã này phá sạch.
Người này vừa dứt lời, mọi người đều khe khẽ nói nhỏ, lúc này Ngọc Tình không khỏi cười nhạo lên, gặp qua người không biết xấu hổ, chưa thấy kẻ nào không biết xấu hổ như vậy!
Chiếc xe thể thao này của Lưu Bân là do Lưu Lỗ Hàn tặng nhân dịp sinh nhật cậu ta, giá hơn 300 vạn. Người này năm trước bị Lưu Bân thắng xong đến bây giờ vẫn không phục, luôn cho rằng nguyên nhân đều do chiếc xe này.
Con nhóc này vừa nhìn thấy đã biết rằng không thể nào thắng nổi hắn- vạn năm đua xe lão Nhị**, người này thật sự là vô sỉ! Bất quá, hẳn là Lưu Bân sẽ không đồng ý. Người sáng suốt đều nhìn ra được Ngọc Tình là thủ hạ của Lưu Bân, Lưu Bân tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng xử sự rất khôn khéo, chắc chắn sẽ không bởi vì một đứa thủ hạ mà thua mất chiếc xe này.
[** Ở đây ý nói là ngàn năm chỉ toàn về nhì mà thôi.]
“ Được.” Lưu Bân sau khi nghe xong lời nói của tên áo trắng đưa mắt nhìn Ngọc Tình, khác với dự liệu của mọi người, cậu trầm mặt vài giây sau đó mở miệng, “ Hàn Phong, nếu ngươi thua thì liền đem xe của ngươi để lại.”
Chiếc xe của Hàn Phong tuy rằng kém hơn xe của Lưu Bân, chỉ có 200 vạn. Lưu Bân vừa nói xong, mọi người đang đứng ở đây lâm vào mê muội. Mẹ nó, cái gì là bại gia tử, đây mới là chân chính bại gia tử. Đây là 300 vạn chứ không phải 300 khối a, sớm biết như vậy thì mình đã đứng ra cá cược rồi!
Hàn Phong nghe xong lời nói của Lưu Bân, ánh mắt âm lãnh hơn một ít, khinh thường cười lạnh. “ Tốt, một lời đã định!” Nói xong liền mở cửa xe chui vào.
Đứng ở một bên, ánh mắt Ngọc Tình hiện ra tia trào phúng, từ trên tay Lưu Bân lấy được chìa khóa cũng chui vào trong, Lưu Bân cũng vào xe theo cô.
“ Cậu thật sự ngồi chung xe với tôi?” Ngọc Tình thấy Lưu Bân cũng tiến vào, hơi hơi nâng mi, ung dung hỏi.
“ Vô nghĩa, đây chính là 300 vạn!” Lưu Bân nghe thấy giọng điệu bình thản giống như uống nước suối của Ngọc Tình, không khỏi tức giận.
“ Ha ha, hy vọng không cần phải hối hận,” Hai mắt Ngọc Tình gắt gao nhìn vào trọng tài, trong miệng thốt ra những lời này xong, nhìn thấy lá cờ trong tay trọng tài hạ xuống lập tức dậm chân ga đem xe chạy như bay về phía trước.
Xe thể thao Pháp Lạp Lợi màu bạc trong bóng đêm như tia chớp phóng đi, chói lóa làm cho người khác không mở nổi ánh mắt. Vạn năm lão Nhị hàn Phong cũng là thua ngay từ vạch xuất phát [ Chị thấy là ngay từ vòng gửi xe rồi em à, chậc, tiếc ghê vậy đó ta ơi!]. Chờ đến khi hắn đi qua khúc cua đầu tiên thì bi thúc phát hiện một điều, ngay cả đuôi đèn của chiếc xe phía trước cũng không thấy.
Đương nhiên đồng dạng bi thúc phát hiện còn có người đang ngồi trên xe – Lưu Bân. Cậu chỉ cảm thấy một phen trời xoay đất chuyển, vị trí đã thay đổi nhanh chống. Cậu vốn nghĩ rằng cô gái đang ngồi ở ghế điều khiển sẽ có kỹ thuật không sai nhưng không ngờ lại cường đại đến vậy! Cậu đột nhiên nghĩ cao thủ đua xe đỉnh nhất thế giới cũng sẽ không vượt qua đi!
Chiếc xe trên đường núi chạy như bay, gió lớn cuồn cuộn gào thét bên tai. Lưu Bân đã không còn biết hiện tại mình tới chỗ nào rồi, cậu chỉ có thể nắm lấy dây an toàn, sợ hãi bản thân sẽ bị thổi bay ra ngoài.
Vẻ mặt Ngọc Tình vẫn không thay đổi nhìn về phía trước. Sườn núi này có tiếng là khúc chiếc quanh co khó đi, buổi tối đua xe ở đây là muốn khảo nghiệm kỹ thuật lái xe cùng với cảm giác phương hướng.
Quy tắc của trận đấu là đi hết 5 dặm đường núi này, người nào lấy được lá cờ màu hồng trên đỉnh núi sau đó quay về điểm xuất phát trước thì người đó thắng. Mà giờ phút này, Ngọc Tình đã cận kề với chiến thắng, cô có thể thấy được lá cờ màu đỏ đang tung bay trước mắt.
Nhưng lại có biến đổi bất ngờ xảy ra.
Hết chương 17.