Trùng Sinh Chi Hệ Thống Tự Cứu Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 86: Phiên ngoại: Nhớ một lần cùng Liễu đại thần đánh mị yêu

Thẩm Thanh Thu nói: "Ta vẫn cảm thấy ngươi đừng đi theo thì tốt hơn. Thật đấy."
Liễu Thanh Ca làm như không nghe thấy, vẫn tiến lên trước.


Ngẩng đầu mà bước, kiêu ngạo nhìn trước, tua kiếm Thừa Loan ở sau người lung lay, giống như không phải đang đi giữa đường nhỏ trên núi đầy hoa lá cành, dây đằng rũ xuống, mà là võ trường chói chang ánh mặt trời của Bách Chiến Phong.
Thẩm Thanh Thu chân thành nói: "Sư đệ, không cần miễn cưỡng chính mình."


Liễu Thanh Ca ngắt lời hắn: "Ngươi có trở về hay không?"
Thẩm Thanh Thu nói: "Làm xong case này... xử lý xong nơi này của mị yêu, ta sẽ trở về."
Liễu Thanh Ca: "Lần trước ngươi cũng nói như vậy."
Thẩm Thanh Thu: "Ừ."
Liễu Thanh Ca: "Sau đó một tháng không thấy bóng dáng!"


Thẩm Thanh Thu nói: "Sư huynh sẽ không chết ở bên ngoài đâu. Thời điểm Không thể giải phát tác, có lần nào ta không quay về Thương Khung Sơn tìm ngươi? Không cần phiền sư đệ đặc biệt theo ra ngoài..."
Liễu Thanh Ca cường điệu nói: "Ta không theo. Là chưởng môn sư huynh căn dặn."


Phải phải phải. Thẩm Thanh Thu ưu thương nói: "Chưởng môn sư huynh, thật là một người tốt..."


Dừng một chút, hắn nói: "Kỳ thật sư huynh là vì muốn tốt cho ngươi. Trong thành dưới chân núi đồn đại, mị yêu này thích nhất là nam tử tướng mạo tuấn mỹ, huyết khí phương cương, Liễu sư đệ cứ muốn đi theo, chỉ sợ sẽ bị dòm ngó."


Liễu Thanh Ca hừ một tiếng, đang muốn trả lời, bỗng nhiên một tiếng ca kiều diễm nổi bật chậm rãi quanh quẩn phát ra từ sơn cốc.
Tiếng ca này một xướng ba chuyển, lộ ý trêu chọc không thể hiện thành lời, nhộn nhạo lòng người như lông vũ. Hai người rẽ vào đường nhỏ, đi vào cửa một sơn động.


Trong bốn phía hoa hoa cỏ cỏ, bỗng nhiên nhảy ra bảy tám tiểu hoàn, ai ai cũng trong trẻo, buộc tóc hai búi, nhìn có vẻ non nớt, thực sự thì đúng là non nớt, yêu khí trên người cũng không biết đường thu giữ một chút, gắt tiếng hỏi: "Kẻ tới là ai?"
Thẩm Thanh Thu vẻ mặt ôn hoà nói: "Nơi này là..."


Hắn còn chưa thăm hỏi xong, Liễu Thanh Ca đã trở tay vươn ra sau lưng, rút Thừa Loan ra hai tấc, kiếm khí quét ngang.
Chỉ có như vậy, đất đá ở cửa sơn động sụp non nửa, bảy tám tiểu hoàn lập tức thét chói tai rút về trong hoa cỏ.


Sinh vật mị yêu này, bởi vì ưu thế chủng tộc, tướng mạo rất dễ khiến người khác yêu thích, cả đời rất khó có cơ hội bị đối đãi thô bạo như vậy, mấy đứa này lại còn nhỏ tuổi chưa thấy qua sự đời, lập tức khóc thành tiếng.


Bốn phương tám hướng đều là tiếng bé gái khóc thút thít, khóc sướt mướt. Thẩm Thanh Thu day day cái lỗ tai, nói: "Sư đệ, ngươi rất không biết thương hương tiếc ngọc."


Liễu Thanh Ca không kiên nhẫn nói: "Yêu ma quỷ quái, không cần thương tiếc. Muốn đánh mau đánh, đánh xong trở về!" Bốn chữ một câu, leng keng hữu lực, lang lảnh ra miệng!


Bỗng nhiên, trong động có người nói: "Hai vị tiên sư rất thô lỗ, mấy tiểu nha đầu của nô gia đến tột cùng có chỗ nào đắc tội tiên sư, phải dọa các nàng thành như vậy?"


Trong thanh âm mềm mỏng, có một nữ tử lả lướt một thân xanh biếc, đung đưa eo hông đi ra. Ánh dương chiếu qua động khẩu, chỉ thấy nàng màu da trắng toát, tướng mạo yêu kiều, mỗi lần giơ tay nhấc chân, đều có mị thái ăn sâu xương tủy.


Đám tiểu mị yêu bị Liễu Thanh Ca dọa khóc liền khóc lóc kể lể: "Mị Âm phu nhân, tu sĩ này rất dọa người! Bắt nạt bọn ta!"


Vị Mị Âm phu nhân này, đã là bộ tộc mị yêu, còn quốc sắc thiên hương, vậy thì, dựa theo tính chất vê lù của văn ngựa đực, nhất định là có dính một chân với Lạc Băng Hà.


Dưới tình huống bình thường, nữ nhân Lạc Băng Hà dính qua, Thẩm Thanh Thu rất có tự giác, tránh không kịp, càng miễn bàn chủ động đi gây sự với các nàng. Lần này sở dĩ kiên trì đến góp vui, thứ nhất, là bởi vì lão phu thê có đứa con bị câu mất hồn dưới chân núi kia khóc rất thê thảm, lại đích xác chỉ có mỗi một đứa con trai; thứ hai, là bởi vì, Mị Âm phu nhân lăng lòa thành tính, ngoại trừ Lạc Băng Hà còn có vô số chính phu cùng nhân tình! Nàng cùng Lạc Băng Hà đẩy đẩy, đẩy xong rồi thì hết, nhân duyên sớm nở chóng tàn, cũng không bị bắt nhập hậu cung. Các độc giả hưởng thụ chính là khoái cảm một lần NTR một đống người này.


Cho nên nghiêm khắc mà mà nói, Mị Âm phu nhân không tính là bà xã của Lạc Băng Hà!
Liễu Thanh Ca rõ ràng không định đáp lời người khác phái, làm sụp cửa động của người ta, không hề áy náy ý, quay đầu hướng khác. Thẩm Thanh Thu nói: "Khụ, sư đệ ta, không quen người ngoài tới gần."


Mị Âm phu nhân sâu kín nhìn Thẩm Thanh Thu: "Tiểu hoàn thủ hạ của nô gia còn trẻ, không hiểu chuyện, động chạm tới tiên sư, xin được nhận lỗi. Nhưng nơi này mới sửa, hai vị tiên sư vừa đại giá quang lâm, đã sụp thành như vậy."
Không nên nhìn ta a, nhìn cái tên bên cạnh kìa! Là hắn làm sụp đó!


Tên này là chuyên gia phá dỡ của Thương Khung Sơn phái đó! Học phá dỡ, đến Bách Chiến Phong!


Thẩm Thanh Thu từ trước đến nay lo liệu tiên lễ hậu binh, lay động quạt khách sáo nói: "Tổn hại động phủ của phu nhân, vốn không phải là bổn ý. Chỉ là chịu ủy thác của vợ chồng Hoàng thị, vẫn mong phu nhân có thể thả Hoàng công tử ra."


Mị Âm phu nhân nói: "Ồ? Hoàng công tử? Công tử họ Hoàng mà nô gia gặp qua ở đây, không có mười vị, cũng có tám vị, không biết tiên sư, chỉ vị Hoàng công tử nào?"
Liễu Thanh Ca cười lạnh nói: "Toàn bộ phóng xuất là xong chứ gì!"


Mị Âm phu nhân tỏ vẻ khó xử, nói: "Không phải nô gia không thả y đi, nhưng nếu chính y nhất định muốn ở lại, không chịu về nhà, nô gia cũng hết cách nha."
Liễu Thanh Ca tặc lưỡi một tiếng.


Thẩm Thanh Thu cũng không muốn tiếp tục đưa qua đẩy lại nữa, nói: "Bất luận như thế nào, xin phu nhân đưa người ra là được. Còn lại bọn ta tự có sắp xếp."
Mị Âm phu nhân ôn nhu nói: "Một khi đã như vậy, mời hai vị tiên sư đi theo nô gia."


Nàng xoay người đi vào trong sơn động, đong đưa đi phía trước, Thẩm Thanh Thu cách vài bước mới đuổi theo, đè âm thanh đến mức chỉ hai người nghe được: "Cô ta vừa không định giao người, vừa không tính thả hai ta ra ngoài."
Liễu Thanh Ca nói: "Sợ cô ta chắc."


Binh tới tướng chặn, nước đến đất lấp. Quá sớm để trực chiến, chi bằng đi bước nào hay bước đó, tùy cơ ứng biến.


Hai người đi theo chỉ dẫn, vào một sơn động rộng mở phủ kín cây cỏ hoa lá. Mười hai thị nữ yểu điệu đẫy đà lần lượt đứng hai bên động phủ, tay cầm quạt tròn, nói cười khúc khích.


Mị Âm phu nhân dẫn họ ngồi xuống bên cạnh bàn, nói: "Đã phái tiểu tỳ đi mời Hoàng công tử, trong lúc chờ đợi, không bằng nô gia cùng hai vị tiên sư uống một ly?"
Thẩm Thanh Thu biết nàng muốn chơi trò gì, cũng không kiêng kị, mỉm cười nói: "Làm phiền rồi."


Mị Âm phu nhân ân cần rót rượu nâng ly cho hai người, một mảnh thu gợi tình, luôn luôn lướt về phía Liễu Thanh Ca đang chau mày thâm thù đại hận. Mùi vị khiêu khích càng trắng trợn, Liễu Thanh Ca càng coi nàng là cá chết đang trợn mắt trắng, Thẩm Thanh Thu nội tâm càng vui.


Mị Âm phu nhân thích chính là tướng mạo tinh xảo kiểu như Lạc Băng Hà a! Liễu Thanh Ca bị nàng xem vào mắt, còn có thể chạy thoát ma trảo sao?


Nhìn thấy nam nhân như vậy, bất kể thủ đoạn gì nàng cũng làm ra được, dính lấy dính để cũng phải dính cho được, nhất định phải bổ nhào lên sướng cho đủ (...) mới đã.
Đợi lát nữa biểu cảm của Liễu Thanh Ca, nhất định sẽ vô cùng đặc sắc.
Làm sao đây cư nhiên có điểm chờ mong!


Quả nhiên, ngồi chưa được chốc lát, Mị Âm phu nhân lợi dụng tay áo che miệng, rụt rè nhìn Liễu Thanh Ca hỏi: "Không biết vị tiên sư này, đã có đối tượng song tu chưa?"
Trực tiếp quá.


Chưa từng có bất luận kẻ nào, kể cả yêu quái, dám hỏi Liễu Thanh Ca vấn đề này, giống như bị sấm rền bổ tới đỉnh đầu, trong khoảng thời gian ngắn, hắn hoài nghi mình nghe lầm, đuôi mày lẫn khóe miệng đều giật, ánh mắt có vẻ mờ mịt, theo bản năng nhìn sang Thẩm Thanh Thu.


Thẩm Thanh Thu lần đầu tiên nhìn thấy biểu cảm gần như không thể tưởng tượng này xuất hiện trên khuôn mặt Liễu Thanh Ca, băng sơn ngàn năm sụp rồi nha, trong lòng cười như điên, dâng lên sóng to gió lớn, trên mặt vẫn không chút kinh hoàng, nhịn đến mức tay lay quạt cũng phát run, miễn cưỡng ngăn chặn khóe miệng giật giật ở nửa mặt dưới, nghiêm trang nói: "... Không có. Hắn không có."


Mị Âm phu nhân khó hiểu: "Tại sao lại không có? Phong mạo nhân phẩm như thế, sao lại không có nữ tu mến mộ? Lời này nô gia không tin."
Thẩm Thanh Thu tỏ vẻ đồng ý: "Ừ. Ta cũng rất ngạc nhiên."


Thập đại bí ẩn Thương Khung Sơn phái: Liễu đại thần rốt cuộc có phải vô tính hay không!? Nói không chừng hôm nay sẽ công bố đáp án!
Liễu Thanh Ca buồn chán hít vào một hơi không thành tiếng, lạnh như băng nói: "Sao người còn chưa tới."


Mị Âm phu nhân nói: "Tiên sư an tâm chớ vội. Biết đâu là Hoàng công tử không muốn đến. Nếu phiền muộn, không bằng nô gia chơi một trò, cho hai vị giải buồn?"


Thẩm Thanh Thu vui vẻ đáp ứng. Lại nghe nàng nói: "Nô gia cái gì cũng không biết, nhưng cho tới nay, bói toán một ít chuyện phong nguyệt, cũng còn chuẩn xác. Vị tiên sư nào đồng ý cho ta tính thử?"
Thẩm Thanh Thu nghiêng đầu: "Sư đệ, có hứng thú không?"
Liễu Thanh Ca cứng rắn nói: "Không có hứng thú!"


Thẩm Thanh Thu buông tay: "Hắn không có hứng thú, đành để ta đến vậy."
Dựa theo thiết lập nguyên tác, Mị Âm phu nhân tính nợ phong lưu nhân duyên, chính là chuẩn mười trên mười.


Nàng nói Lạc Băng Hà sẽ có sáu trăm mười ba bà xã, vậy thì tuyệt đối sẽ không có sáu trăm mười hai. Nàng nói gái kế tiếp của Lạc Băng Hà thích cưỡi 【 bíp –】, vậy thì tuyệt đối sẽ không giỏi khoản 【 bíp –】đằng lưng!


Sao có thể không khiến cẩu độc thân tiền đồ chưa biết như Thẩm Thanh Thu nhộn nhạo trong lòng được.
Mị Âm phu nhân thản nhiên cười, cổ tay lật một cái, xuất hiện một nụ hoa kiều diễm, đưa đến trước mặt Thẩm Thanh Thu: "Thỉnh tiên sư ban khí."


Thẩm Thanh Thu biết quá trình ra sao, hơi hơi cúi đầu, thổi nhẹ một hơi trên nụ hoa.
Khi Mị Âm phu nhân thu hồi tay, bông hoa mới nãy còn là một nụ hoa, không ngờ lại chầm chậm nở ra. Nàng cầm cánh hoa, giơ lên trước mắt, khóe miệng khẽ cười, nhìn thoáng qua chính giữa cánh hoa, bỗng nhiên khựng lại.


Liễu Thanh Ca vốn ngồi nghiêm chỉnh, lúc này thân mình hơi nghiêng một chút, tựa như muốn nghe. Thẩm Thanh Thu dùng quạt đẩy thẳng vai hắn, nhắc nhở nói: "Sư đệ, "Không có hứng thú" a."
Liễu Thanh Ca lập tức lại ngồi thẳng.
Mị Âm phu nhân nhìn trong chốc lát, càng xem thần sắc càng ngưng trọng.


Nàng buồn rầu nói: "Tiên sư, tơ hồng quá khứ của ngài, nô gia học nghệ không tinh, có chút... xem không chính xác. Khi mới nhìn, tưởng là thế độc thân, nhưng nhìn kỹ lại, hình như lại có một tơ hồng ẩn hiện."
Nàng tiếc hận nói: "Tơ hồng này đứt... quả là vô cùng đáng tiếc."


Thẩm Cửu là người từng có vị hôn thê, nhưng Thẩm Viên lại là một con cẩu độc thân! Hai tuyến hỗn tạp lần lượt thay đổi, xem không chính xác cũng đúng. Thẩm Thanh Thu tỏ vẻ lý giải: "Việc quá khứ, không cần để ý. Phu nhân không ngại tính tính sau này."


Hắn thật sự rất muốn biết có thể lĩnh được một em gái đến bên cạnh không. Không cần tuyệt sắc mỹ nữ, không phải chuyển giới là được!
Ai biết, Mị Âm phu nhân sắc mặt càng lạ, giống như khó có thể mở miệng.
Biểu cảm này khiến trong lòng Thẩm Thanh Thu lộp bộp một tiếng.


Đậu xanh rau má, chẳng lẽ kết quả là — đã định FA?!
Rốt cuộc, Mị Âm phu nhân mở miệng.
Nàng ấp úng nói: "Ờ... Đối phương, nhỏ tuổi hơn ngài. Bối phận, hoặc nói kinh nghiệm... cũng không bằng ngài."


Nữ tử tuổi tác cùng kinh nghiệm cao hơn hắn, đến trước mắt Thẩm Thanh Thu cũng chỉ gặp qua vài lão đạo cô của Thiên Nhất Quan, thật sự không hợp khẩu vị của hắn. Phỏng chừng đưa mắt nhìn lại, toàn bộ tu chân giới cũng không bao nhiêu, cho nên hai điểm mà Mị Âm phu nhân đưa ra vô cùng hợp lý, hợp lý đến mức gần như vô nghĩa.


Mị Âm phu nhân tiếp tục nói: "Khi mới gặp mặt, không vui vẻ lắm, có lẽ còn có lòng ghen ghét. Nhưng bởi vì cơ hội vô cùng quan trọng nào đó, mới bắt đầu hoàn toàn chuyển biến."


Cái này nghe hình như có chút nhờ vả được, Thẩm Thanh Thu không nhịn được giật mình. Liễu Thanh Ca bất tri bất giác bu lại, lần này Thẩm Thanh Thu không trêu đùa hắn nữa, chuyên tâm nghe giải.


Hai hàng mi thanh tú của Mị Âm phu nhân lại nhấc lên, nói tiếp: "Người này thường cùng với ngài trái phải kề cận. Hai người đều từng cứu tính mạng của nhau."
Nghe đến đó, Thẩm Thanh Thu lại hồ đồ.
Sao cảm giác em gái bên người phù hợp điều kiện này đến một người cũng không có?


Ninh Anh Anh? Liễu Minh Yên?
Không cần nghĩ, hậu cung của Lạc Băng Hà, gạch bỏ!
Tề Thanh Thê?


Đích xác, kinh nghiệm so với chính mình hơi thiếu chút, mới gặp mặt... mới gặp mặt rốt cuộc là tình hình gì đã sớm quên sạch. "Thường trái phải kề cận", cái này lại không phù hợp lắm, cho dù Thẩm Thanh Thu muốn đi Tiên Xu Phong "trái phải kề cận", nhưng có lòng mà không có gan, cũng không làm ra việc đáng khinh như rình lén.


Nói đến cùng, Thẩm Thanh Thu hoàn toàn không thể tưởng tượng hình ảnh mình và Tề Thanh Thê yêu đương!
Liễu Thanh Ca thình lình mở miệng nói: "Còn nữa không?"
Thẩm Thanh Thu sợ run một chút, vậy mới phát hiện, vừa rồi Liễu Thanh Ca chỉ là len lén ở một bên nghe lỏm, hiện tại đã hoàn toàn ngồi sát lại rồi.


Liễu đại thần từ khi nào cảm thấy hứng thú với bói toán đến thế?
Mị Âm phu nhân nói: "Người định mệnh của tiên sư, rất ít lưu ý tới người khác. Nhưng một khi đã để ý một người, sẽ toàn tâm toàn ý."


Liễu Thanh Ca nghĩ nghĩ, không ngờ lại ngưng trọng thần sắc, hỏi: "Tướng mạo như thế nào?"
Thẩm Thanh Thu không nói gì mà nhìn hắn.
Ta cũng chưa hỏi, ngươi hỏi cái giề?
Hơn nữa đánh thẳng trọng điểm!
Mị Âm phu nhân khẳng định nói: "Mỹ mạo nhất đẳng."


Liễu Thanh Ca thái độ khác thường, truy vấn không thôi: "Linh lực? Thiên phú?"
"Thiên tư hơn người, linh lực cao cường, thân phận hiển hách."
Liễu Thanh Ca làm như không thể tin mà lắc lắc đầu, nói: "Ngươi mới nói, người này, với hắn, thường cùng một chỗ?"


Mị Âm phu nhân gật đầu nói: "Có lẽ sẽ trải qua ngắn ngủi chia lìa, có điều, rất nhanh liền có thể đoàn tụ. Hơn nữa, mỗi lần đều là đối phương chủ động đuổi theo."


Khóe mắt Liễu Thanh Ca giật không ngừng, hắn hung hăng đè nén, giống như bị xúc động cực lớn. Hoặc là dùng cách nói chính xác hơn: Bị sét đánh trúng rồi!


Mị Âm phu nhân lại bỏ thêm một câu, cho hắn một kích chí mạng. Nàng thở dài với Thẩm Thanh Thu: "Người này đối với ngài, thật là một mối tình thâm."


Liễu Thanh Ca cứng cổ, chuyển hướng Thẩm Thanh Thu, toát ra một biểu cảm phức tạp không thể dùng ngôn ngữ hình dung. Rõ ràng không mừng không giận, lại giống như chịu giày vò. Thẩm Thanh Thu kỳ quái nói: "Sư đệ ngươi làm sao vậy?"
Liễu Thanh Ca gian nan nói: "... Không chuẩn."
Thẩm Thanh Thu: "Hử?"


Liễu Thanh Ca ngẩng đầu thật mạnh, kiên định nói: "Cô ta tính không chuẩn!"
Mị Âm phu nhân không phục: "Vì sao có thể chắc chắn nô gia tính không chuẩn?"
Nói thật, Thẩm Thanh Thu cũng thấy không chuẩn.


Cái gì trái phải kề cận, tuổi vừa nhỏ vừa đẹp vừa tôn quý, còn dính lấy hắn... Mùi yy nồng đậm của văn học Chung Điểm, yy cũng không đến mức phải vậy chứ! Bên cạnh hắn làm gì có gái nhà giàu phù hợp những điều kiện này. Ha ha!


Liễu Thanh Ca quyết đoán nói: "Nói năng lung tung. Cái gì một mối tình thâm! Không thể nào!"
Sở trường kiếm sống bị nghi ngờ, Mị Âm phu nhân cũng nổi giận: "Ngươi lại không phải nhân duyên của hắn, dựa vào cái gì nói không chính xác?"


Chờ một chút, Hoàng công tử còn chưa đi lên mà, các người có thể nào đừng vì chuyện bé cỏn con này mà xung đột được không? Hơn nữa đương sự của quẻ bói này là ta cơ mà?


Liễu Thanh Ca đã sớm mất kiên nhẫn, đối phương trở mặt một cái, lập tức phát tác, một chưởng đánh mạnh xuống, bàn đá tức khắc nứt ra làm hai nửa, Thừa Loan ứng tiếng ra khỏi vỏ, kiếm khí như đao cắt. Mị Âm phu nhân giận tím mặt, vỗ tay nói: "Đi ra hết!"


Chờ một chút... Tại sao cứ như vậy đánh nhau... Rốt cuộc chất dẫn lửa là gì! Ta còn chưa rõ bước ngoặt ở chỗ nào...


Cánh tay Nhĩ Khang của Thẩm Thanh Thu tất nhiên không ai để ý tới. Mắt thấy Mị Âm phu nhân cùng mười mấy mị yêu thị nữ vây quanh họ, điều chỉnh biểu cảm một chút, nhanh chóng tiến vào trạng thái chiến đấu. Thừa Loan xuyên qua luồng linh lực tán loạn, Mị Âm phu nhân huýt một tiếng sáo bén nhọn.


Đệt! Không cần nhanh như vậy! Ta còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý!
Vừa nghe lệnh sáo của chủ nhân, toàn bộ quần áo trên người mị yêu thị nữ đều bạo mở!
Trắng bóng, trắng bóng, trước mắt nhìn thấy, đều là một mảnh đại dương mênh mông trắng bóng...


Tuy rằng Thẩm Thanh Thu biết, mị yêu thích nhất là đòn sát thủ tập thể bạo y múa may quay cuồng, nhưng mà không có nghĩa là, khi hình ảnh chấn động này xuất hiện trước mắt, hắn có thể chịu được xung kích thị giác!


Hắn theo bản năng nhắm mắt lại, lùi hai bước, lưng đụng phải Liễu Thanh Ca. Đám mị yêu kêu lẳng lơ không ngừng, quanh quẩn trong toàn bộ sơn động. Nếu là nam nhân bình thường, sớm đã bị mê hoặc đến mất hết tâm trí, quăng kiếm đầu hàng, ngoan ngoãn đầu nhập ôn nhu hương. Nhưng Thẩm Thanh Thu ngạc nhiên phát hiện, Liễu Thanh Ca cư nhiên giống như không trông thấy, vẫn là mặt không biểu cảm, một kiếm quét ngang một tảng lớn, đao quang huyết ảnh, giết chẳng si nhê gì!


Đám mị yêu trần truồng hiện nguyên hình, tứ chi chấm đất, móng tay bén nhọn cắm vào trong bùn đất cát đá, xì xì nuốt nước miếng, vây quanh hai người lũ lượt nhào lên, lại bị linh lực bắn ngược ra ngoài.
Thẩm Thanh Thu thật sự cũng muốn nghiêm túc đánh nhau lắm. Thật đó. Nhưng không thể nhìn thẳng!


Tiền bối thâm niên trải nghiệm vô số như hắn, nhìn thấy sex dance, cũng rất gian nan mới chống đỡ được, Liễu Thanh Ca đến tột cùng làm thế nào không chút lay động vậy?!


Mị Âm phu nhân hoa dung thất sắc, nàng không dự đoán được toàn bộ thuộc hạ tiến lên cũng không thể mê hoặc thần hồn hai người này, nhấc váy bỏ chạy. Thẩm Thanh Thu theo bản năng muốn đuổi theo, nhưng nghĩ nghĩ, mục đích chuyến này là cứu con của vợ chồng Hoàng thị, còn cả những nam tử bị mị yêu dưỡng như sủng vật nữa, bèn nói với Liễu Thanh Ca: "Còn lại không cần đánh, chỉ bọn họ cũng không dậy nổi sóng gió gì. Cứu người quan trọng hơn."


Liễu Thanh Ca đột nhiên nói: "Ngươi đừng tin."
Thẩm Thanh Thu chẳng hiểu gì cả: "Gì?"
Liễu Thanh Ca nói: "Vừa rồi cái kia! Cô ta tính bừa đó!"
Thẩm Thanh Thu nói: "Không nên kích động. Ta vốn không tin."


Cử chỉ của Liễu đại thần quá mức khác thường, Thẩm Thanh Thu không nhịn được liếc hắn vài cái. Chưa liếc được hai cái, đã bị Liễu Thanh Ca phát hiện ánh nhìn, tên này lập tức nghiêm khắc quát lớn: "Đừng nhìn ta!"


Hắn càng nói như vậy, Thẩm Thanh Thu càng muốn nhìn hắn. Nhìn một cái mới phát hiện, không biết là bị tức hay sao đó, Liễu Thanh Ca từ khóe mắt đến hai má, đều nhuốm một mảnh ửng hồng. Ánh mắt tĩnh lặng gần như hờ hững khi trước, giống như hồ băng vỡ vụn thành trăm ngàn mảnh, khuấy động trong đáy mắt.


Thẩm Thanh Thu theo dõi hắn, bỗng nhiên vươn tay bắt mạch hắn.
Nắm lấy cổ tay Liễu Thanh Ca một cái, liền cảm thấy nhiệt độ làn da của hắn hơi cao. Bắt mạch một hồi, Thẩm Thanh Thu nghiêm túc mà nói: "Ừm, Liễu sư đệ, ngươi thành thật nói cho sư huynh, ngươi đã từng song tu với ai chưa?"


Liễu Thanh Ca: "... Ngươi hỏi cái này để làm gì."
Thẩm Thanh Thu nói: "Chỉ là hỏi chơi thôi. Biết song tu là sao không?"
Liễu Thanh Ca thở hổn hển, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thẩm, Thanh, Thu."


Thẩm Thanh Thu nói: "Được. Ta đổi câu hỏi, Liễu sư đệ ngươi hiện tại... cảm thấy như thế nào." Nhịn được đến khi xuống núi không...
Liễu Thanh Ca nói: "Không tốt."
Đương nhiên không tốt.
Cho dù là Liễu đại thần, trúng ɖâʍ độc của mị yêu, cũng vô cùng... toi cơm!