Phía trên trúc xá, có một lỗ hổng.
Vù vù, đang lộng gió.
Thẩm Thanh Thu nằm ngửa mặt lên trời. Lạc Băng Hà đè trên người hắn, giống một chú chó nhỏ, dọc theo cổ của hắn hôn hôn ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ, một đường đi xuống. Hắn nhìn chằm chằm cái lỗ hổng to đùng không biết vừa nãy giao chiến đã bị "Lạc Băng Hà" nào đánh thủng, thực sự không thể tiếp tục làm bộ không nhìn thấy nữa, lên tiếng: "... Hay là chúng ta đổi nơi khác đi.
Lạc Băng Hà ngẩng đầu, bướng bỉnh nói: "Không muốn."
Xuống núi đi thuê phòng gì gì đó, cũng ổn hơn so với chỗ này a!
Thẩm Thanh Thu còn chưa mở miệng, Lạc Băng Hà lại nói: "Không đổi. Liền ở chỗ này. Ngay tại trúc xá."
Lời nói này vô cùng kiên quyết. Có lẽ, với y mà nói, trúc xá thật là chỗ rất đặc thù.
Thẩm Thanh Thu có nhận thức, tự giác cởi quần áo. Hắn hiện tại coi như có một chút kinh nghiệm. Nếu không, chờ Lạc Băng Hà đến cởi, cởi xong chắc quần áo khỏi mặc được luôn, chẳng bằng chính hắn lột sạch trước.
Một hồi xì xà xì xoạt, ngoại bào, nội y, đai lưng, từng cái từng cái rơi xuống trên mặt đất, màu xanh với màu đen giao thoa.
"Thành thực" kha khá rồi, gió lạnh thổi qua, Thẩm Thanh Thu có chút lạnh, lại có chút xấu hổ. Lạc Băng Hà lại hoàn toàn không có cảm giác đó.
Y quỳ gối giữa hai chân Thẩm Thanh Thu, hầu kết rung một lượt từ trên xuống dưới, thần sắc căng thẳng đến cực điểm.
Lần trước ở Mai Cốt Lĩnh kia, tuy y mơ mơ màng màng không nhớ rõ, nhưng nhìn thảm trạng máu chảy thành sông sau khi xong, cũng biết mình làm tệ thế nào. Hơn nữa bị hung hăng đả kích một lần, y có lòng muốn thể hiện thật tốt, nhưng lại không biết nên làm thế nào. Thẩm Thanh Thu nhìn y do dự đến đáng thương, thở dài một tiếng, chủ động vươn tay, cởi đai quần của y.
Thấy khuôn mặt trắng nõn của Lạc Băng Hà hiện lên vẻ đỏ ửng, hắn không nhịn được đưa tay gãi gãi cằm Lạc Băng Hà, cảm thấy đứa nhỏ này có điểm đáng yêu.
Nhưng cởi xong đai lưng, tầm mắt hạ xuống, thấy được thứ đã ngẩng đầu kia, tâm tư cảm thấy y đáng yêu vừa rồi, thoáng chốc bị quẳng lên chín tầng mây.
...
Đệch! Kích cỡ này!
Thẩm Thanh Thu quyết đoán nói: "Không được!"
Lạc Băng Hà như bị sét đánh, run giọng nói: "Sư tôn, đã nói rồi..."
Ý của "không được" là, không thể như vậy trực tiếp thượng, tai nạn chết người đó!
Rốt cuộc lần trước làm thế nào mà hắn còn sống được, bị thứ này cắm vào trong thân thể thế mà còn chưa chết!
Thẩm Thanh Thu bối rối một chút, nói: "Vi sư... Ta giúp ngươi dùng tay giải quyết một lần trước nhé."
Ít nhiều cũng phải cho y tiêu hao bớt trước!
Năm ngón tay cô nương của Thẩm Thanh Thu chưa từng phục vụ người khác, đây là lần đầu phá lệ. Hắn đụng vào trụ thịt gần như màu hồng tím, gân xanh xen kẽ nhô lên, tạo hình khoa trương đến cực điểm kia, hạ quyết tâm, một phen nắm lấy.
Lạc Băng Hà kêu đau một tiếng, ánh mắt y mang theo chút ủy khuất.
Thẩm Thanh Thu không ngừng tự mình thôi miên, tay nắm không lỏng không chặt, bắt đầu chầm chậm vuốt động.
Càng vuốt càng kinh hãi.
Bất luận từ độ thô, độ cứng, hay là độ ấm, đây căn bản không phải khí quan mà bất kỳ sinh vật nào nên có!
Nói là hung khí cũng không quá đi?!
Ngoại trừ vừa mới bắt đầu Thẩm Thanh Thu không khống chế được nặng nhẹ, nắm một chút có chút đau, Lạc Băng Hà hiển nhiên nhanh chóng biến thành trạng thái tiến nhập, ánh mắt nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Thu hơi hơi nheo lại, thủy quang nhộn nhạo, thở dốc cũng hơi hơi bất ổn.
Thẩm Thanh Thu mặt không biểu cảm, nhưng động tác cực kỳ có lực. Càng vuốt tay càng tê, nhưng cái thứ nghiệp chướng này, ngoại trừ phần đầu dạng ô xòe có ra chút bạch trọc, căn bản không có ý phát tiết. Không chịu tiêu, không chịu bắn, ngược lại càng phình càng cứng rắn, Thẩm Thanh Thu có trấn định đến mấy, biểu cảm cũng không thể khống chế mà trở nên méo mó.
Lạc Băng Hà vẫn thầm lưu ý vẻ mặt hắn, lúc này, bỗng nhiên thật cẩn thận mà nói: "Sư tôn, bằng không... ngươi tới?"
Gì? Thẩm Thanh Thu nghi ngờ mình nghe lầm.
Lạc Băng Hà chịu để hắn thượng?
Lạc Băng Hà nói: "Ta sợ lại làm đau sư tôn, chẳng bằng để sư tôn đến."
Y nói nghiêm túc, thần sắc thành khẩn, lập tức muốn nằm xuống, Thẩm Thanh Thu vội nói: "Không. Vẫn là ngươi đến đi."
Để hắn đến -- hắn cũng không có kinh nghiệm này được không. Ngộ nhỡ không cẩn thận, làm Lạc Băng Hà đến mức máu tươi giàn giụa, mặc dù biết như vậy Lạc Băng Hà vẫn sẽ cao hứng bừng bừng, buổi tối hắn cũng sẽ ngủ không yên!
Dù sao sau này cơ hội cũng sẽ quay lại, không ngại nịnh nịnh y trước, cho y nếm chút ngon ngọt.
Tóm lại, tuyệt đối không phải vì có chút cảm động mà buông tha quyền chủ động [tay vẫy bái bai]
Như là cổ vũ y, Thẩm Thanh Thu vỗ vỗ đầu của y, xoay người, ghé vào trên gối.
Khuỷu tay hắn chống ở trên giường, xương bả vai cao cao nhô lên, đường thắt lưng tạo thành một độ cong mềm mại kinh tâm động phách, cái mông gần như đưa đến trước người Lạc Băng Hà.
Thẩm Thanh Thu đang cháy cái mặt già đến phát sốt, thình lình bị Lạc Băng Hà cầm phần eo, lật về chính diện.
Hắn bất đắc dĩ nói: "Ngươi lại sao nữa?"
Lạc Băng Hà nói: "Sư tôn, muốn phía trước..."
Muốn chính diện thượng ta?!
Thẩm Thanh Thu hắc tuyến: "Đừng được một tấc lại muốn tiến một thước." Nói xong lại muốn nằm sấp, trong lòng lẩm bẩm:
Đứa nhỏ này thật sự là rách việc!
Chịu cho y làm đã không tệ rồi!
Ai ngờ, Lạc Băng Hà lại như lật bánh rán, lật hắn trở về, vẻ mặt cầu xin, nói: "Sư tôn, ngươi không muốn nhìn mặt ta đến vậy... sao?"
Trán y đều nghẹn ra mồ hôi, chóp mũi ửng đỏ, trong hốc mắt phảng phất có nước mắt lay chuyển.
Thẩm Thanh Thu tuyệt đối không nghi ngờ, nếu mà cự tuyệt y, Lạc Băng Hà có thể gào khóc ngay tại chỗ!
Nghĩ đến hình ảnh đó, Thẩm Thanh Thu vừa 囧 vừa mềm lòng, miệng không tự chủ được nói: "Không phải."
Lạc Băng Hà chực khóc, thương tâm muốn chết nói: "Vậy tại sao mỗi lần đều phải đưa lưng về phía ta?"
Ngươi thật sự suy nghĩ nhiều quá... Đến tột cùng là ở đâu ra nhiều tiểu cảm xúc suy tư thế!
... Quên đi! Cái mặt già không cần thì thôi, miễn cho Lạc Băng Hà nghĩ đông nghĩ tây. Thẩm Thanh Thu lung tung nói: "Được được, phía trước liền phía trước! Thu nước mắt về, ra cái dạng gì nữa."
Sự thật chứng minh, nước mắt của Lạc Băng Hà căn bản không đáng tiền, "ờ" một tiếng, nói chảy là chảy, nói thu là thu, mặt kề sát đầu hắn, tay đặt trên làn da của Thẩm Thanh Thu.
Thẩm Thanh Thu vòng eo tinh tế, đôi chân dài trơn mịn, thẳng tắp mảnh khảnh. Bởi vì hai người là tư thế đối mặt, không thể không chồng chéo lên nhau, nhìn xuống dưới, giữa hai chân, phong cảnh nhìn một cái không sót gì, giữa hai cánh mông tròn trịa là một khe rãnh sâu thẳm.
Tay của Lạc Băng Hà hơi hơi phát run, vuốt theo sườn đùi nhẵn nhụi bóng loáng. Thẩm Thanh Thu không nhịn được thụt lùi, Lạc Băng Hà giống như sợ hắn đổi ý, giữ chặt một đùi của hắn, tay còn lại đưa một ngón tay vào.
Trên ngón tay gần như đã đầy thuốc mỡ, trơn trơn, đi vào cũng không khó khăn, nhanh chóng được nội bích nóng bỏng mềm mại tiếp nhận.
Một ngón tay linh hoạt, trong cơ thể dồn nén tạo cảm giác đè ép gấp khúc, thập phần quỷ dị, Thẩm Thanh Thu chỉ cảm thấy một trận run rẩy từ xương cụt bò lên, da đầu phát run, cũng chẳng màng suy nghĩ xem Lạc Băng Hà lấy đâu ra công cụ chuẩn bị đầy đủ vậy.
Lạc Băng Hà nín thở, hết sức chăm chú, khi đưa đến ngón tay thứ ba, Thẩm Thanh Thu có cảm giác bị xé rách rất nhỏ, thở hổn hển, nắm chặt lấy tay y, cắn răng nói: "... Chậm một chút."
Lạc Băng Hà lập tức gật đầu, giống như một đứa bé tập tễnh học đi, quả nhiên chậm lại, theo Thẩm Thanh Thu chỉ đạo, từng bước một đến, thử thăm dò ấn nắn, khi y chạm đến một chỗ non mềm của nội bích, Thẩm Thanh Thu run lên một chút, cảm thấy không khó chịu đến thế nữa, liền chịu đựng cảm giác thẹn thùng mà nói: "... Ưm, nơi đó... Có thể..."
Tại sao còn muốn hắn đích thân dạy người khác làm mình thế nào.
Làm sư phụ làm đến mức này, Thẩm Thanh Thu rất muốn thắp cho mình cả một tòa nến Thương Khung Sơn.
Lạc Băng Hà vừa tỉ mỉ khuếch trương cho hắn, vừa quan sát biểu cảm của Thẩm Thanh Thu. Khóe mắt nổi lên màu đỏ tươi, đôi môi mạnh mẽ mím chặt không để lộ âm thanh, ấn đường khi nhíu lại khi giãn ra, mỗi một biến hóa cực nhỏ, đều không thoát khỏi ánh mắt của Lạc Băng Hà. Cảm giác không chỗ nào che giấu này, khiến Thẩm Thanh Thu càng cảm thấy thẹn thùng khó nhịn, quẫn bách định chuyển mặt sang hướng bên, bỗng nhiên dư quang khóe mắt quét qua một chỗ dị thường.
Nơi gần trái tim của Lạc Băng Hà, có một miệng vết thương dữ tợn ngang trước ngực.
Đó là lúc trước khi đẩy Lạc Băng Hà xuống vực thẳm Vô Gian, từng đâm vào ngực y một kiếm.
Hắn thật sự chưa từng cố ý thương tổn Lạc Băng Hà, nhưng hết lần này đến lần khác khiến y bị thương, đó cũng là sự thực.
Thẩm Thanh Thu hoảng hốt trong nháy mắt, theo bản năng vươn tay chạm vào vết sẹo kia. Ngay trong giây phút đó, Lạc Băng Hà hoàn thành công tác chuẩn bị bước đầu.
Ngón tay vừa rút ra ngoài, huyệt khẩu lập tức chặt chẽ khép kín, lồng ngực nóng bỏng của Lạc Băng Hà dán lên.
Phần đỉnh dạng ô xòe thô to nóng lửa đặt ở nhập khẩu mềm mại ướt át, Thẩm Thanh Thu ôm chặt cổ Lạc Băng Hà, như chịu chết hít sâu một hơi, cảm giác thân thể đang từng chút từng chút bị thứ kia bổ ra.
Vẫn là đau. Nhập khẩu quá nhỏ, trướng đến mức đau.
Mặc dù có không biết thuốc mỡ từ đâu ra, độ ma sát không lớn, nhưng đường kính vật xâm lấn lại quá lớn. Sự đau đớn ở hạ thể dần tăng, Thẩm Thanh Thu không tự chủ được ôm Lạc Băng Hà càng chặt, hai chân bất giác cọ cọ ở sườn thắt lưng y. Lạc Băng Hà vừa cất lời, màng nhĩ hắn liền ong ong vang vọng.
"Sư tôn... Như vậy được không?"
Trong thanh âm Lạc Băng Hà, lộ ý khắc chế, rõ ràng là đang cố gắng hết sức để không xông một phát tới đáy.
Thẩm Thanh Thu trái lương tâm mà nói: "... Có thể."
Được sự chấp thuận của hắn, tay nâng thắt lưng hắn của Lạc Băng Hà hơi hơi siết chặt, càng hân hoan cắm vào bên trong.
Tràng đạo bị nhồi, huyệt khẩu chống đỡ thành một vòng siết chặt, hạ thể giống như không thuộc về mình. Lạc Băng Hà rời ra một chút, lại tiến hơn phân nửa, cứ thế tiến tiến lui lui, tiếng nước bì bụp không ngừng, tra tấn đến mức Thẩm Thanh Thu vừa đau vừa ngứa, hận không thể đập đầu vào tường, bất tri bất giác, nước mắt giàn giụa. Vừa vặn Lạc Băng Hà nghiêng đầu, chuẩn bị hôn hôn hắn một chút, thấy dáng vẻ thống khổ của Thẩm Thanh Thu thì sửng sốt một hồi, bị đả kích lớn, nước mắt cũng lã chã rơi theo.
Nước mắt tí ta tí tách rơi trên mặt Thẩm Thanh Thu, rơi đến mức hắn cạn lời luôn.
Ngươi khóc cái vẹo gì a!?
Lạc Băng Hà nói: "Xin lỗi... Vẫn là làm đau sư tôn..."
"..."
Lạc Băng Hà nói: "Là đệ tử quá ngu xuẩn..."
Hai người nhìn nhau rơi nước mắt, đây tính là tình huống dở người gì!
Thẩm Thanh Thu chịu đựng hạ thể không khoẻ, hôn vào má với mắt, hôn đi nước mắt của y, nói: "Không sao. Cũng không phải rất đau. Ai cũng có lúc không am hiểu mà. Ngươi tiếp tục đi."
Lạc Băng Hà uể oải nói: "Ta vẫn nên ra thôi."
Đù! Giỡn hả, cứ như vậy đứt gánh giữa đường, sau này hai người đều có chướng ngại tâm lý, không sợ X héo?!
Đau dài không bằng đau ngắn, chuyện tới nước này, ít nhất muốn cho một người sướng chứ?!
Thẩm Thanh Thu hạ quyết tâm, xoay người ngồi dậy, đặt Lạc Băng Hà ở dưới thân.
Sức lực tích trữ nửa ngày, vào lúc này một lần dùng hết, Thẩm Thanh Thu chẳng còn sức chống hai đùi nữa, mông đặt thật mạnh xuống, nuốt thứ của Lạc Băng Hà đến sâu nhất. Phần đầu dường như đâm tới dạ dày, một cảm giác nôn khan bất thình lình nảy lên, bị hắn nuốt xuống.
Lần trước Lạc Băng Hà không bắn, đại khái còn không tính hoàn toàn phá thân, lần này ít nhất phải giúp y phá xử!
Nghĩ như vậy, hắn chống bụng của Lạc Băng Hà, miễn cưỡng ngồi dậy một chút, bỗng nhiên thứ cứng rắng kia chà đầu qua một điểm, cảm giác ngứa thình lình quét qua, nổ lên từ bụng dưới, lan tràn toàn thân. Thẩm Thanh Thu bất ngờ không kịp đề phòng, eo sau mềm nhũn, gục xuống phía trước. Vừa vặn Lạc Băng Hà ngồi lên, ôm trọn hắn vào lòng.
Lạc Băng Hà sắc bén cùng cực, truy vấn: "Sư tôn, có phải đụng vào đó sẽ không đau?"
Há chỉ là không đau, có chút... sướng!
Tư thế hiện tại, Thẩm Thanh Thu đang giang rộng hai chân, ngồi trên người Lạc Băng Hà, mặt đối mặt, hạ thể dính chặt chẽ.
Để duy trì cân bằng, Thẩm Thanh Thu không thể không vươn cánh tay bủn rủn, vòng qua cổ y. Động tác cực nhỏ của Lạc Băng Hà, tác động đến cả nửa thân dưới, khiến Thẩm Thanh Thu phát ra vài tiếng hừ biến vị từ đằng mũi. Lạc Băng Hà run rẩy gom hết tinh thần, nâng lên cánh mông tròn trịa, nâng lên một chút, rồi nhắm ngay chỗ vừa rồi buông xuống.
Lần này, Thẩm Thanh Thu rốt cuộc không cắn răng nổi nữa, ô một tiếng, hai chân không nghe sai khiến, run run kẹp chặt Lạc Băng Hà. Hậu huyệt cũng cắn chết cứng. Nắm được chỗ then chốt, Lạc Băng Hà bắt đầu phát động cường công. Không có chương pháp gì, chỉ biết một mực làm mạnh, nhưng cố tình chính là như vậy, mới có thể làm cho người ta đầu hàng. Thẩm Thanh Thu không biết đến tột cùng mình thống khổ hay khoái lạc, tiếng rên rỉ như có như không cùng tiếng thở dốc hỗn độn đều bị thúc đến đứt quãng, tiếng nước dính nhớp cùng tiếng pa pa dày đặc từ dưới thân truyền đến. Phần đầu chảy ra chất lỏng nhũ bạch, dần dần càng chảy càng nhiều, thuận chiều nhỏ giọt xuống. Càng trừu sáp, sự tê ngứa và khô nóng trong cơ thể càng khó giải.
Bỗng nhiên, ngoài trúc xá bay tới tiếng bước chân rải rác.
"Mệt chết rồi..."
"Sư huynh chờ ta một chút bọn ta... chạy... chạy hết nổi..."
Nếu nói mới vừa rồi Thẩm Thanh Thu còn sa vào ȶìиɦ ɖu͙ƈ hỗn loạn, phen này hồn bay thẳng lên trời luôn.
Là các đệ tử Thanh Tĩnh Phong hắn vừa nãy đuổi đi chạy vòng!
Thẩm Thanh Thu chống lấy bả vai Lạc Băng Hà, muốn đứng lên khỏi người y. Ai ngờ, Lạc Băng Hà lại giữ chặt thắt lưng của hắn, hung hăng ấn xuống.
Lần này tiến quá sâu, chống quá ngập tràn, kích thích quá mức mãnh liệt, Thẩm Thanh Thu vừa mới mở miệng, lập tức bị Lạc Băng Hà ngăn chặn, ô ô phát không ra tiếng, chỉ có thể nuốt xuống đầy bụng nghẹn ngào, nhắm mắt lại, nước mắt sinh lý không kìm được mà rơi xuống.
Lạc Băng Hà nếm được ngon ngọt, đâu dễ dàng buông hắn ra, gắn bó ôn nhu triền miên,, dưới thân mạnh mẽ làm. Chỉ nghe Minh Phàm ở bên ngoài nói: "Ấy, sao ta cảm thấy mặt trên trúc xá hình như thiếu gì đó. Có phải thủng một lỗ rồi không?"
"Đúng vậy đại sư huynh, hình như thật sự có một lỗ hổng."
"Có từ lúc nào? Hay là hiện tại đi nói một tiếng với An Định Phong, kêu nhanh chóng lên sửa đi."
Thẩm Thanh Thu sợ bọn họ thật sự tiến vào, hoặc là gọi người tiến vào, mười ngón dùng một chút lực, rơi vào lưng Lạc Băng Hà, hậu huyệt co rút lại, nhả ra nuốt vào trở nên rất khó khăn.
Ninh Anh Anh giậm giậm chân, phát tác nói: "Sửa gì mà sửa? Chạy lâu như vậy, mệt cũng mệt chết đi được, muốn sửa cái gì ngày mai sửa đi!"
Chúng đệ tử vội nói: "Được được. Nghe sư muội."
"Sư muội bảo ngày mai thì ngày mai sửa."
Ninh Anh Anh lại nói: "Hơn nữa, ngay cả phòng hông chỗ A Lạc ở sư tôn cũng không thích người ngoài tùy tiện quét tước với tiến vào, nhất định không thích chúng ta tự tiện động bất cứ thứ gì, còn không nhớ được hả!"
Nghe xong câu này, Lạc Băng Hà ánh mắt chớp động, đè mạnh Thẩm Thanh Thu ngã xuống giường.
Chúng đệ tử rì rào đi xa theo hướng thiện đường, Lạc Băng Hà rốt cuộc không còn chặn môi của Thẩm Thanh Thu nữa, mà là đưa đầu đến trước ngực hắn, gặm cắn nhũ đầu, hạ thân trừu sáp càng lúc càng mạnh. Thẩm Thanh Thu không cần nhìn, cũng có thể cảm giác được, thịt ở nội bích mềm mại bị đưa ra đưa vào, lúc thì lạnh, lúc thì nóng. Cắm lâu như vậy, tràng đạo đã quen kích cỡ dương vật cuẩ Lạc Băng Hà, nuốt nuốt nhả nhả, phối hợp đến cực điểm.
Lạc Băng Hà lẩm bẩm nói: "Sư tôn."
Thẩm Thanh Thu không nhịn được nói: "Đừng... gọi!"
Thời điểm này còn nghiêm trang xưng hô bối phận thầy trò, mức độ xấu hổ vọt gấp mấy lần, da mặt Thẩm Thanh Thu có dày nữa cũng không đỡ được. Nhưng Lạc Băng Hà bỗng nhiên thấp giọng nói bên tai hắn: "Sư tôn, ta ở bên kia không tìm được ngươi."
Thanh âm của y đang phát run, Thẩm Thanh Thu thanh tỉnh chút.
Lạc Băng Hà nói: "Bên cạnh "ta" của bên kia, có rất nhiều người, nhưng mà không có ngươi. Sư tôn, ta tìm thật lâu, vẫn không tìm được ngươi."
"Có phải là bởi vì không có ngươi, "ta" mới biến thành như vậy."
Y nói: "Ta... Ta không muốn biến thành như vậy."
Thẩm Thanh Thu hít sâu một hơi, ôm đầu y ở trước ngực, vỗ vỗ, nói: "Không sao, ngươi sẽ không biến thành như gã."
"Sư tôn không bao giờ bỏ lại ngươi nữa."
Ma tộc sống rất lâu. Thẩm Thanh Thu biết.
Nam chính sống rất lâu. Thẩm Thanh Thu cũng biết.
Thế nhưng Ma tộc huyết thống + thiết lập nam chính, rốt cuộc có thể sống lâu đến đâu, Thẩm Thanh Thu hiển nhiên chưa chuẩn bị sẵn tâm lý.
Đợi cho đến khi Lạc Băng Hà bắn ra, cả người Thẩm Thanh Thu đã hồ đà hồ đồ, còn phải chịu một cỗ nhiệt dịch nóng bỏng trong bụng.
Lúc này hắn đã không cách nào nghĩ rối rắm được nữa. Hắn chỉ muốn ngủ!
Nội bích sưng lên, chỉ là ma xát chầm chậm, cũng đều đau tê dại. Lạc Băng Hà lưu luyến rời khỏi, tận tâm tận lực giúp hắn làm dịu dục vọng phía trước. Vuốt một hồi, Thẩm Thanh Thu vẫn là câu nói kia: Chỉ muốn ngủ!
Lạc Băng Hà nói: "Sư tôn..."
Thẩm Thanh Thu biết y muốn nói gì, không lưu tình chút nào nói: "Kém."
Lạc Băng Hà lúc này bị hắn phê bình cũng không uể oải, ngược lại cao hứng bừng bừng thừa nhận nói: "Là kém. Quá kém."
"... Ngươi làm gì."
"Chính là bởi vì quá kém, cho nên vẫn mong sư tôn có thể cùng đệ tử tham luận nhiều hơn..."
"..."