Trung Học Mỹ Nữ

Chương 103: Bị kẹt ở thế giới hư ảo

Phù cuối cùng đã xong xuôi rồi, thấy sự tình đã ổn thỏa vé số đã trúng, tâm niệm hắn lóe lên, lại trở về chổ của lão già bận áo bào vàng.
"Giúp ta xóa hết vết tích, sau đó đưa ta về lại chổ cũ."


"Vâng thưa chủ nhân." ông lão áo vàng hồi đáp liền vẫy tay, đem ánh vàng chiếu lên trên người Tạ Phi Thiên cùng tinh linh điện thoại, lại một đạo Kim Quang từ cái trán hắn bắn ra, đem Tạ Phi Thiên cùng Tinh Linh điện thoại bao bọc trong một quả cầu ánh sáng màu vàng.


lại bắt đầu xung quanh mơ hồ đi hành trình xuyên không gian lại bắt đầu.
Vô số luồng dữ liệu từ không trung lướt qua, tình cờ cũng sẽ va vào người Tạ Phi Thiên, nhưng đều bị lập tức bắn ra.


Quao thời gian di chuyển nhanh hơn nhiều cũng thỏa mái hơn nhiều, xem ra lão già người càng bự thì năng lực cũng bự theo. Tạ Phi Thiên trong lòng thầm nghĩ.


Đầu hắn cũng không phải chịu mệt mỏi khó chịu, mà tốc độ đều nhanh hơn rất nhiều, cảm giác đã vượt qua không gian đang chậm dần, xung quanh luồng dữ liệu ngày càng mỏng manh, cuối cùng không còn nửa, sau đó vòng tròn màu vàng bao phủ dần nhạt bớt, Tạ Phi Thiên phát hiện mình lại đang đứng ở trong không gian hệ thống điện thoại. Xem một thời gian, 5: 20 chiều.


"Chủ Nhân, không xong rồi, ta không cảm giác được thân thể chủ nhân nữa." tinh linh điện thoại di động bổng nhiên ngẫn người ra rồi quỳ sát xuống đất, khuôn mặt có chút hoảng sợ báo cáo.
"Cái gì... Ngươi nói thế là ý gì hả?" Tạ Phi Thiên ý thức được có cái gì không đúng.


Bởi vì hắn cũng phát hiện hắn không thể nào liên lạc được trí năng hệ thống trong đầu.
"Có thể nói là, Chủ Nhân ngài... Ngài không thể trở về bản thể được nữa." tinh linh Điện thoại di động run sợ hồi đáp.


"Hả, tại sao lại không trở về được?" Nghe nói như thế, Tạ Phi Thiên liền nổ tung trợn mắt hỏi.
"Đó là do... Chủ nhân bản thể đang cánh xa điện thoại di động... Mà linh hồn chủ nhân vẫn còn ở đây...nếu cánh xa chủ nhân liền về không được nữa."


"Sao có thể có chuyện đó chứ? Ta thì chắc chắn không thể đi đâu, ngươi là điện thoại di động, chẳng lẽ có thể chạy sao? Hả?" Tạ Phi Thiên nhìn tinh linh điện thoại di động gầm hét lên.


"Chủ... Chủ Nhân, ta không có chạy, nhưng mà, nhưng mà ta có khả năng đã bị người khác cầm đi." tinh linh điện thoại dưới sự la hét phẩn nộ của Tạ Phi Thiên thì lo sợ ấp a ấp úng trả lời.
"Ah... Tại sao lại có thể như vậy?" Tạ Phi Thiên ngữa mặt lên trời gầm thét điên cuồng.


Tạ Phi Thiên hét một trận cuồng phong, mãi đến tận âm thanh khàn khàn, lúc này mới đặt mông ngồi xuống.
"Chủ... Chủ Nhân, ngươi hãy trách phạt ta đi?" tinh linh điện thoại di động quỳ rạp xuống đập đầu xuống đất, run run sợ hãi thỉnh tội.


"Ngươi, đứng dậy đi, cái này vốn không phải là lỗi của ngươi, ngươi không có làm sai." Tạ Phi Thiên dần dần bình tĩnh lại, cũng rất rõ ràng, nó chỉ là một cái giả lập điện thoại mà thôi, tuy có khẳng năng đi qua lại tính hiệu hư không internet.


nhưng lại không thể tự quyết định vị trí của bản thân điện thoại trong đời thực được.


"Tiểu Tinh Linh, ngươi không phải là có thể phát ra tín hiệu sao? Vậy ngươi cũng nhất định có thể đem ta mang tới thiết bị điện tử gần bản thể của ta rồi, đúng hay không?" Tạ Phi Thiên hưng phấn nhảy lên, bởi vì hắn đột nhiên nghĩ đến một biện pháp,


chỉ cần mình tiếp cận được bản thể của mình, bất kể là máy vi tính hay điện thoại di động cũng được, nhất định mình có thể trở về bản thể.
Mà ở phụ cận đó, nhất định sẽ có điện thoại di động hoặc là máy vi tính, đây là một khu dân cư nhỏ, không phải đồng hoang, sơn vắng.


"Chủ Nhân, ta là có thể đem ngươi đưa đến một cái trí năng đồ điện tử quanh đó, thế nhưng ta lại không thể xác định được cái phương vị chổ nào,


chúng ta muốn liên hệ đều là lấy giả lập trong hệ thống ip đến xác định vị trí, nếu như người có thể nhớ ip đồ điện tử bên cạnh, ta là có thể đem người đưa tới chổ đó, thưa Chủ Nhân, ngài có thể nhớ ip không?"


Nghe tinh linh điện thoại nói như thế, Tạ Phi Thiên trợn tròn mắt, ip sao, ai lại đi nhớ ip chứ? Hơn nữa chính hắn căn bản là không quen thuộc với gara xe kia, làm sao có thể biết mấy cái ip ở gần đó chứ?
"Không biết." Tạ Phi Thiên chậm rãi lắc đầu.


"Vậy ta cũng không có cánh nào, nếu như chúng ta tùy tiện đi dò từng cái, đem ngài đưa dò đến trí năng điện tử ngẫu nhiên, chúng ta có dò đến ba ngàn năm cũng không thể dò ra phụ cận bản thể nữa, thưa chủ nhân."
Tạ Phi Thiên chán nản lại đặt mông ngồi trên mặt đất.
...


Âu Dương Yên bị một trận tiếng còi xe in ỏi đánh thức, lấy tay xoa xoa hai mắt, chớp chớp thích ứng với ánh sáng.
"Phi Thiên?" Cánh tay của nàng ôm qua bên cạch Tạ Phi Thiên, nhưng sờ qua thì trống không không có gì.


Trong lòng nàng cảm thấy lo sợ, xoạt một cái ngồi dậy, nhưng nhìn thấy Tạ Phi Thiên đã mặc quần áo xong, hai mắt khép hờ, lưng thẳng tắp vẫn đang ngồi ở bên mép giường trên, cũng không nhúc nhích.


Nhìn thấy Tạ Phi Thiên vẫn còn, trái tim của nàng cũng là yên ổn lại. Thẹn thùng liếc mắt nhìn xuống thân thể, trên người đã không còn gì để che giấu hòa toàn lõa lồ, thân hình mê ly.


Nàng nhanh chóng nắm một bên quần áo mặc vào, một bên gắt giọng: "Phi Thiên, ngươi đã tỉnh, cũng không gọi ta dậy một tiếng."
"Phi Thiên, ở bên ngoài ồn ào cái gì vậy? Là có người tìm tới chúng ta sao?" Âu Dương Yên đã mặc quần áo xong, đi tới đẩy Tạ Phi Thiên một cái nói.


Nhưng mà Tạ Phi Thiên vẫn là bộ dáng ngồi yên bất động, chẳng những không trả lời nàng, thậm chí ngay cả mắt đều không có động.
"Phi Thiên, ngươi đừng làm ta sợ nha, có phải đang chọc ta khô g?" Âu Dương Yên dùng sức hơn một tý, lần thứ hai đẩy Tạ Phi Thiên một cái.


"Ầm", Tạ Phi Thiên vậy mà bị Âu Dương Yên đẩy ngã ngửa xuống giường, nhưng cái biểu hiện kia của hắn là không có thay đổi một chút nào.
Âu Dương Yên trong lòng đột nhiên dâng lên một luồng linh cảm không lành, cố kéo Tạ Phi Thiên lên, dùng sức lắc hắn.


"Phi Thiên, Phi Thiên, ngươi làm sao vậy? Phi Thiên, ngươi tỉnh lại đi, ngươi mau tỉnh lại đi? Ngươi đừng có làm ta sợ mà. Huhu? Ngươi nhanh tỉnh dậy đi."
Nhưng mà bất luận Âu Dương Yên lôi kéo hắn thế nào, hắn đều là cái thần thái kia, giống như là một con rối mặc con người ta tạo hình.


Âu Dương Yên cũng không biết phải làm sao bây giờ? Lúc sẽ nghĩ đến chuyện quái dị như vầy?
Một người đang khỏe mạnh, trong chớp mắt liền biến thành một người như bị bệnh sống đời thực vật nằm im bất động, đây rốt cuộc là chuyện gì?


"An ca, Hào ca kêu chúng ta lái xe về sao?" ở ngoài gara truyền tới một thanh âm.
"Có thể lái về thì là quá tốt, nhưng Hào ca dặn dò nếu không thể mang xe về, vậy ít nhất lấy được cái túi xách trên xe" Một thanh âm khác hồi đáp.
"Không có chìa khoá, làm sao lấy bây giờ?"


"Vậy cũng không thể lái xe, đem cửa sổ xe đập đi, đem túi lấy về, Hào ca nói rồi, cảnh sát hiện tại cũng đang tìm Tạ Phi Thiên, nếu như bị bọn họ tìm được xe này trước, lấy được cái túi này, vậy chúng ta liền gặp phiền toái.
"An ca, ngươi xem dùng cục gạch này được không?"


"Dùng cái gì cũng được, chỉ cần đập ra là được. Lo lắng cái đéo gì, mau đập ah!"
"Ầm, ầm" sau đó là tiếng còi báo động từ xe."Ô... Uy uy uy..."


"Này các ngươi là đang làm gì vậy? Muốn trộm đồ sao? này?" Âm thanh của một người đàn ông ở nơi hơi xa chổ này vang lên, cũng nhanh chóng hướng về bên này chạy tới.
"An ca, không xong rồi, tên bảo vệ kia chạy tới."
"nhanh nhanh, cầm đồ mau chạy thôi ah."


"Đứng lại, các ngươi hai tên trộm chó, các ngươi dám ở chỗ này đập cửa xe trộm đồ sao, ah, xem ta đem các ngươi tóm lại trói giải tới cục cảnh sát, đứng lại, còn dám chạy..."


Nghe đến đó, Âu Dương Yên biết, túi xách trong chiếc audi kia bị người Hắc Hổ bang cầm đi. Nhưng mà nàng làm sao cũng không thể ngờ được, Tạ Phi Thiên sẽ vì chuyện túi xách bị mang đi mà, mãi mãi bị kẹt ở thế giới hư ảo.